Triển Cảnh Nham cầm lấy bình trà, rót một chén đưa cho A Tài, “Muốn uống không?” A Tài bị dọa, trượt tay, sách rơi xuống đất.
Triển Cảnh Nham khẽ mỉm cười nhìn A Tài uống hớp trà cuối cùng, “Còn muốn không?” A Tài giật mình bị sặc.
Triển Cảnh Nham lấy một quả lê ra, chưa kịp mở miệng, A Tài vội vàng nói, “Ta không muốn.”
Triển Cảnh Nham kỳ quái nhìn hắn một cái, “Ta chỉ cầm một quả lê.”
A Tài đại quẫn, trong lòng Triển Cảnh Nham đầy vui vẻ.
—————————-
Cách thời hạn 2 ngày.
Hà phủ.
“Người đâu?” Cao Hành đứng ở một chỗ bí mật trong nội viện Hà phủ, muốn đến thay thế, để đại ca của hắn về nghỉ ngơi.
Đột nhiên bả vai bị người vỗ, hắn quay đầu lại, thấy đại ca làm động tác ‘chớ có lên tiếng’.
Hắn hạ giọng nói, “Ca đi đâu vậy?”
“Vừa rồi ta theo hắn ra khỏi phủ….” Cao Vấn nhỏ giọng.
“Hắn hành động?” Cao Hành vội hỏi.
“Hắn tới Vương phủ, hình như tìm cái gì đó.” Cao Vấn nói.
“Hắn thật sự là hung thủ?” Cao Hành vẫn có chút không dám tin.
“Hắn là nghi phạm lớn nhất.” Cao Vấn nói.
“Vậy ca đi nghỉ ngơi, đệ sẽ theo dõi hắn.” Cao Hành gật đầu.
“Ân, cẩn thận một chút.”
Đợi Cao Vấn rời đi, Cao Hành nhìn chằm chằm gian phòng nào đó. Đêm càng khuya, nến trong phòng đã tắt, vừa rồi đi ra…, bây giờ lại không đi, đợi đã lâu cũng không thấy động tĩnh, Cao Hành buông lỏng người, dựa vào tường, nghĩ thầm, lại một đêm không có kết quả.
Lúc hắn nhụt chí, cửa phòng đột nhiên mở, một hắc y nhân đi ra. Cao Hành hơi nghiêng thân nhìn, chỉ thấy người nọ cẩn thận quan sát chung quanh, sau đó đi ra ngoài. Cao Hành cẩn cẩn dực dực bám sát hắn, bảo trì khoảng cách cố định, theo người nọ rời khỏi Hà phủ, xuyên qua mấy ngõ tắt nhỏ, đến một chỗ rẽ thì hắc y nhân đột nhiên biến mất.
“Chết tiệt.” Cao Hành thấp giọng mắng, nhìn ngõ nhỏ dài vẻn vẹn mười thước. Người không thể đột nhiên biến mất, chẳng lẽ vào tòa nhà bên kia?
Cao Hành chạy đến phía bên kia của ngõ nhỏ, hắn muốn biết đây là nơi nào. Rẽ trái chạy hơn mười thước, thình lình thấy biển hiệu “Ngô phủ”. Là phủ đệ của Ngô Viêm…..
Chẳng lẽ bọn họ có quan hệ gì? Cao Hành lo lắng, nếu như mạo muội tiến vào sẽ đả thảo kinh xà, quyết định về trước rồi nói sau.
“A Tài, A Tài….” Cao Hành đi vào tiểu viện liền gõ cửa phòng A Tài.
A Tài đã nằm ngủ nghe được tiếng gọi, vội vàng choàng y phục điểm đèn dầu, đi ra, thấy Cao Hành, “Sao ngươi lại trở về?”
“Hắn vừa xuất môn, ta đi theo hắn qua vài ngõ nhỏ, hắn đột nhiên biến mất.” Cao Hành giải thích.
“Biến mất?”
Cao Hành gật đầu, vẻ mặt thần bí nói, “Nhưng ngươi không nên gấp, ngươi đoán xem ta đã đến nơi nào?”
“Nơi nào?” A Tài vội hỏi.
“Ngô phủ.” Cao Hành đáp.
“Ngô phủ? Phủ đệ của Ngô viêm?” A Tài xác nhận.
“Đúng, chính là hắn. Ta sợ bị bọn họ phát hiện, nên không dám mạo muội đi vào, trở về nói cho ngươi biết. Ngươi nói xem, hung thủ có thể là hai người bọn họ hay không?” Cao Hành suy đoán.
“…..” A Tài cắn môi tự hỏi, sau một lúc lâu mới nói, “Không lọai trừ khả năng này.”
“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Cao Hành hỏi.
“Ngươi về Hà phủ trước, chờ hắn trở về, tiếp tục theo dõi…. Nếu như bọn họ thật sự là đồng phạm, nói không chừng còn có hành động gì đó.” A Tài nhìn Cao Hành.
Cao Hành gật đầu, xoay người trở lại Hà phủ.
A Tài thổi đèn trở về phòng, hắn nằm trên giường, không ngủ được, án tử này có liên quan đến Ngô Viêm sao?
Hôm sau, trời vừa sáng, A Tài đến nói tình huống này cho Cao Vấn, vừa vặn gặp được Cao Chí.
Cao Chí gật đầu chào hỏi, rồi rời khỏi nhà.
“Hắn tới tìm ngươi có việc?” A Tài hỏi, chẳng lẽ là…
“Ân, mấy ngày trước Ngô đại nhân rời kinh, hôm nay vừa trở về, cho nên muốn hỏi tiến triển án tử của Dung cô nương. Ta nói cho hắn biết tình huống bây giờ của chúng ta…..”
Ngô đại nhân không ở đây? … Hắn đến tìm ai? A Tài nghĩ thầm.
“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì sao?” Cao Vấn nhìn A Tài.
“A, a, là như vậy…..” A Tài nói tình huống mà Cao Hành theo dõi được cho hắn.
“Nói như thế, có thể cái đó liên quan tới Ngô đại nhân?” Cao Vấn ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
“Chỉ là suy đoán, không có chứng cứ gì.” A Tài nói.
“Ân, ta đến đó, để A Hành trở về.” Cao Vấn nói.
——————————
A Tài rời khỏi phòng Cao Vấn, tranh thủ đi chợ rồi trở về tiểu viện.
“Ngươi đã trở lại.” Cao Hành nói.
“Sao các ngươi đều ở đây? Người nào theo dõi hắn?” A Tài đặt thức ăn mới mua bên cạnh giếng.
“Vừa rồi A Hành nói cho ta biết, lúc hắn trở lại Hà phủ, người nọ cũng đã về tới Hà phủ.” Cao Vấn nói.
A Tài nghe xong, đại não nhanh chóng chuyển động, “Như vậy, nói cách khác, có khả năng là hắn đến tìm Ngô đại nhân, hắn không biết Ngô đại nhân rời kinh thành…..”
Cao Vấn gật đầu, “Ta nghĩ đêm nay hắn sẽ tới lần nữa.”
“Vậy hắn và Ngô đại nhân không phải đồng phạm? Nếu không, sao hắn không biết rõ hành tung của Ngô đại nhân.” Cao Hành nói.
“Ân, chúng ta phân thành hai nhóm, lát nữa ta đến theo dõi hắn, các ngươi tới Ngô phủ.” Cao Vấn bố trí.
“Có nói với Ngô đại nhân không?” Cao Hành hỏi.
“Không thể.” A Tài và Cao Vấn đồng thanh, hai người nhìn nhau, hiểu bọn họ lo lắng giống nhau.
“Nhưng phải nói trước với Cao Chí một chút.” A Tài nói.
—————————-
“Tam ca.” Cao Chí ngẩng đầu, thấy tiểu đệ nhà mình giống như tiểu tặc nấp trên tường Ngô phủ, hắn cau mày hỏi, “Đệ làm gì vậy?”
“Ca tới đây…. Có việc gấp…” Cao Hành vừa nói vừa quan sát chung quanh.
Cao Chí theo Cao Hành phi thân qua vài bức tường, lại thấy A Tài đã ở đó.
“Các ngươi làm gì vậy?” Cao Chí khó hiểu.
“Tam ca, hắn có chuyện muốn ca giúp đỡ…..” Cao Hành nhẹ nhàng nói.
——————————————
Cách thời hạn 1 ngày.
Trong đêm, Ngô phủ.
“Gần đây án tử kia có tin tức gì không?” Ngô Viêm ngồi trong thư phòng lật xem công văn, lơ đãng hỏi.
Hứa Ngụy nhìn về phía Cao Chí.
Cao Chí hiểu yêu cầu của đại nhân, theo sự thật đáp, “….. Cho nên, trước mắt, án tử của Dung cô nương không có tiến triển.”
“Ân, ngươi xuống trước đi.” Ngô Viêm lãnh đạm mở miệng.
Đợi Cao Chí ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại, Hứa Ngụy nói ngắn gọn, “Hoàng thượng đã hạ chỉ, bọn họ phải gác lại án tử của Dung tiểu thư.”
“Ta biết rõ.” Ngô Viêm diện vô biểu tình, nói.
Hứa Ngụy nhận ra hắn không muốn nói đến chuyện này, “Ta ra ngoài trước.”
Ngô Viêm gật đầu. Sau một lát, hắn khép lại công văn, đứng dậy đi đến trước cửa sổ. Hắn không phiền não án tử của Dung Tử Uyển, mà hắn đang nghĩ tới chuyện Hà đại nhân và Vương đại nhân bị giết. Là trùng hợp sao? Về án mất trộm ngân lượng triều đình, hắn hoài nghi có liên quan tới cái chết của hai người. Nếu không phải trùng hợp, vậy là ai làm?
“A Viêm…..”
Nghe thanh âm gọi, Ngô Viêm chấn động, hắn không thể tin chậm rãi xoay người. “Ngươi…. Ngươi là ai?” Nhìn người xa lạ trước mắt, sao người này lại gọi hắn như thế.
“Ngươi nói xem….”
Ngữ khí này… “Là ngươi? Là ngươi thật sao?” Thanh âm Ngô Viêm phát run vì kích động.
“Không phải ta thì là ai?” Đối phương không khách khí ngồi xuống vị trí của Ngô Viêm.
“Nhưng… Mặt của ngươi?” Ngô Viêm nhìn gương mặt hoàn toàn lạ lẫm.
“Mặt nạ da người mà thôi, nhưng dán thời gian lâu, khuôn mặt trước kia thế nào ta đã không nhớ rõ ….” Đối phương tự giễu.
“Lúc đó ngươi thế nào….” Ngô Viêm cảm thấy kỳ quái, không phải hắn đã….
“Là trời thương xót! Lúc ấy tất cả người của Dung gia bị giam trong ngục, không ai chịu giúp chúng ta, khi đó ta chịu hình phát cuồng, đầu đập lên vách tường, mất đi tri giác, khi ta tỉnh lại mới biết, là một lão coi ngục từng chịu ân huệ của bá phụ đã cứu ta, hắn nói, lúc đó ta được nghiệm thi, xác thực đã chết, nên bị ném vào bãi tha ma. Lão coi ngục muốn làm chút chuyện cho nhà chúng ta, len lén đem ta chôn cất, khỏi phải phơi thây hoang dã, lúc lão coi ngục đến bãi tha ma tìm ta, lại phát hiện ta còn có mạch đập, vì vậy liền đem ta về nhà cứu chữa, cho nên ta mới sống đến hôm nay.”
“Thật sự là vạn hạnh, thật sự là trời xanh có mắt….” Ngô Viêm cảm thán.
“Nhưng hôm nay ta tới tìm ngươi không phải để nói những lời này.” Đối phương hiển nhiên không muốn nói nhiều, đột nhiên ngữ khí lạnh lẽo. “Tin rằng ngươi cũng biết chuyện của Hà đại nhân và Vương đại nhân?”
Ngô Viêm âm thầm kinh sợ, “….. Là ngươi giết?”
Đối phương không phủ nhận, “Bọn họ đều đáng chết!” Trong giọng nói tràn đầy hận ý.
“Nhưng bọn họ đều là mệnh quan triều đình…. Ngươi….” Ngô Viêm không thể tin được chuyện này là do hắn gây nên.
“Thì sao, chẳng lẽ để người Dung gia hàm oan mà chết? Vương pháp không cho ta công đạo, ta đương nhiên phải dùng phương pháp của mình báo thù.” Hắn thản nhiên nói.
“Nếu ngươi bị tra ra, ngươi phải đền mạng.” Ngô Viêm vội la lên.
“Ngươi nghĩ rằng ta còn quan tâm sinh tử sao? Hơn nữa không có người tra ra ta, trừ phi….” Hắn nhìn chằm chằm Ngô Viêm. “Ngươi bán đứng ta?”
“Ta đương nhiên không….” Ngô Viêm lắc đầu.
“Không có người hoài nghi đến ta.” Hắn tự tin nói.
“Nhưng điều tra án tử này là người ta quen biết, năng lực của hắn ta rất rõ….”
“Tiểu bạch kiểm yếu ớt kia?” Một bóng người hiện ra trong đầu hắn.
“Ngươi từng gặp A Tài?” Ngô Viêm hỏi, “Đúng rồi, hiện giờ ngươi ở đâu?”
“Ngươi không cần hỏi nhiều, nếu như có một ngày thấy ta, ngàn vạn lần không được nhận thức ta. Về phần A Tài mà người nói, cũng có vài phần năng lực… Nhưng không có manh mối, hắn cũng tra không được.” Không bột đố gột nên hồ, đạo lý này mọi người đều hiểu.
Ngô Viêm thấy khuyên bảo không có kết quả, thở dài, “Vậy hôm nay ngươi tới? Là vì Dung Tử Uyển?”
“Hừ, ta không vì nữ nhân kia.” Mắt của hắn hiện lên một tia chán ghét.
Ngô Viêm bắt được tâm tình của hắn, sắc mặt trắng bệch, “Ngươi, ngay cả nàng cũng….? Vì sao? Nàng là đường muội của ngươi a…”
Hắn không kiên nhẫn đứng lên, đi ra phía sau Ngô Viêm, xoay lưng lại, “Nữ nhân kia tự nguyện. Nếu không vì nàng, một ngàn lượng quan ngân cũng không xuất hiện ở Dung phủ.”
Ngô Viêm xoay người nhìn bóng lưng hắn, “Ngươi có ý gì?”
“Ngày đó bá phụ bị bắt, chúng ta không tin bá phụ sẽ làm ra chuyện này, cho nên cha ta và hai vị thúc thúc một mực tìm đối sách, cũng nghiêm lệnh tăng cường hộ vệ, chỉ sợ có người vu oan. Nữ nhân kia đáng giận, vụng trộm ước hội tình lang ở trong nhà, thật ra là dẫn lang vào nhà.”
“Hóa ra là, nàng đến miếu xin xăm cho bá phụ, trên đường gặp lưu manh, được một nam nhân tên là Trầm Lãng cứu. Trong nhà đang lo lắng nhưng nàng lại vụng trộm dẫn người nọ về. Một ngàn lượng quan ngân chính là Trầm Lãng thừa dịp trong phòng bá mẫu không có người mà đưa vào, sau đó biến mất vô tung. Rõ ràng là bị người khác hãm hại, nếu không phải nàng, sao Dung gia gặp kiếp nạn này, nghĩ tới đường đệ của ta mới 5 tuổi, vài vị thẩm thẩm và muội muội vì bảo vệ danh tiết mà tự vẫn trong nhà lao….. Nàng lại có thể sống sót trong kỹ viện.” Hắn châm chọc nói câu sau cùng.
Khó trách, muốn chuộc thân cho nàng thì bị cự tuyệt, hóa ra, nàng trừng phạt chính mình…. Ngô Viêm nghĩ thầm.
“Cái chết của nàng chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của ta.” Hắn lãnh huyết nói.
“Ngươi…” Sao lại biến thành dạng này? Ngô Viêm đè nén đau lòng, “Đã…. Ngươi đã báo thù, sao còn?”
Trong mắt của hắn hiện lên cảm xúc phức tạp, “Ta biết rõ ngươi luôn điều tra án tử của Dung gia chúng ta….. Nhưng theo ta được biết, đứng sau tội ác này có ba người.”
Ngô Viêm nhìn hắn, “Sao ngươi biết được?”
“Trong triều có rất nhiều người biết tính cách của bá phụ, không có khả năng làm ra chuyện này. Lúc ấy chủ thẩm là Hà đại nhân, căn cứ vào các dấu hiệu, không khó để nhìn ra khác thường, nhưng Hà đại nhân lại quy kết bá phụ của ta chính là kẻ chủ mưu trộm ngân quan, cho nên người đầu tiên ta hoài nghi là hắn, có thể hoàn thành một kế hoạch vu oan như vậy, ta tin rằng hung thủ không chỉ có một. Ta thay hình đổi dạng, vào Hà phủ, nhưng lại không tra được bất kì manh mối nào, vừa lúc đó ta nghe tin ngươi trở về kinh thành, cũng tìm được Dung Tử Uyển, vì vậy một kế hoạch hiển hiện trong đầu ta …. Ta bảo Dung Tử Uyển nói với ngươi là có chứng cứ, hôm sau hẹn ‘kinh thành ngũ công tử’, sau đó để nàng chết trong phòng. Rồi nói cho những người điều tra án tử, nói Dung Tử Uyển vốn có chứng cứ chính xác về án mất trộm ngân lượng triều đình, hơn nữa trước khi chết nàng chỉ gặp ‘kinh thành ngũ công tử’. Kỳ thật mục tiêu của ta là Hà Khiêm, ta muốn những người khác hoài nghi cha hắn, không chừng sẽ có người liên lạc với cha hắn xác định chứng cứ là thực hay giả, như vậy, ta có thể tìm được chút ít dấu vết, nói không chừng còn có thể phát hiện những đồng lõa khác. Quả nhiên, tối hôm sau, Hà đại nhân và Vương đại nhân gặp nhau, ta nghe lén bọn hắn nói chuyện, biết được Vương đại nhân cũng là một trong những hung thủ đứng sau án mất trộm ngân lượng triều đình.”
“Cho nên, ta bắt đầu báo thù. Đêm đó ta cố ý phân phó rượu và thức ăn vào phòng Hà đại nhân, lại nói với mọi người rằng Hà đại nhân hẹn một khách nhân thần bí. Như vậy, sẽ không có người hoài nghi ta, hơn nữa lúc ta giết Hà đại nhân, từ trong miệng hắn, ta biết được, sau khi bọn họ xếp đặt vu oan hãm hại bá phụ, liền đem quan ngân giấu đi, trước đó bọn họ tìm một người thợ thiết kế địa điểm cất giấu, đương nhiên người thợ kia không biết chuyện giấu bạc, bọn họ nói là muốn tu kiến một phần mộ, sau đó đem bạc để vào quan tài chôn sâu dưới mặt đất, mà ba người kia ước định, không hỏi địa điểm cất giấu, bảo người kia vẽ lại, chia làm ba phần, mỗi người một mảnh, cho nên ta mới biết hung thủ có ba người. Mà sau đó, người thợ kia cũng mất tích, ta nghĩ bị giết người diệt khẩu.”
“Ngươi… Ngươi đã hỏi được những điều này, vì sao không để Hà đại nhân chết thống khoái?” Ngô Viêm nghe xong, đã không phân rõ tâm tình của mình lúc này.
“Thống khoái? Tại sao ta phải cho hắn thống khoái? Hừ, ta cắt đầu lưỡi là muốn hắn không thể vu oan người khác, ta mổ ngực phá bụng là cho mọi người thấy dưới lớp da của hắn không sạch sẽ cỡ nào.” Hắn khoái ý nói.
Lúc này, cửa thư phòng bị đẩy mạnh, hắn và Ngô Viêm quay đầu nhìn cánh cửa, Cao Vấn, Cao Hành và A Tài cùng tiến đến.
“Hà Thuận, những lời ngươi vừa nói chúng ta đều nghe được ….” Cao Vấn nói.