Cao Hành lập tức thức thời im lặng.
Quần chúng đứng xem xung quanh nhỏ giọng bàn tán, “Hắn là ai a?”
“Ngỗ tác, đương nhiên là ngỗ tác.”
“Còn trẻ như vậy?”
“Cao bộ đầu? Hắn là?” Nha dịch Hoàng Hải nghi hoặc nhìn Cao Thịnh Hùng – người được Hoàng Thượng ban thưởng kim bài.
“Hắn là người ta tìm tới thay Trương lão đầu.” Hoàng Hải giật mình nhìn Cao Thịnh Hùng, lại nhìn về phía thiếu niên kia.
A Tài mở miệng xác chết ra, lại lật xem tứ chi, “Người này tắt thở trước khi bị thiêu.”
“Làm sao ngươi biết?” Cao Hành hỏi, hắn không thấy như vậy.
“Nếu như người còn sống chết cháy, sẽ có dấu hiệu dãy giụa, tay chân sẽ co rút, hơn nữa vì muốn hô hấp, miệng sẽ hít vào bụi than trong không khí. Ngươi nhìn hắn xem, tứ chi mở rộng, trong miệng không có cái gì.”
Đây là lần đầu tiên Triển Cảnh Nham thấy bộ dáng của A Tài khi làm việc, chuyên chú, nghiêm túc…… Còn có một chút hấp dẫn.
“Tình huống cụ thể, ta còn phải nghiệm thi một bước nữa mới biết được.” Nói xong, A Tài ngẩng đầu, thấy mọi người nhìn hắn, lúc này mới nhớ tới hiện tại hắn không phải là ngỗ tác.
A Tài gãi gãi đầu, “Thật xấu hổ…” Bước nhanh trở về bên cạnh Cao Hành, bị vấp phải xà nhà đã cháy phân nửa, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Cao Hành nhịn không được bật cười, mặc dù đang là hiện trường án mạng, nụ cười này vô cùng không hợp.
Cao Thịnh Hùng ý bảo nha dịch điều tra xung quanh.
A Tài đột nhiên nhớ tới mình chưa nói lời cảm tạ, tìm được Triển Cảnh Nham trong đám người, đi tới trước mặt y, “Vừa rồi… Cám ơn.” Khoảng cách gần như vậy, cẩn thận nhìn đối phương, hắn có cảm giác quen thuộc, “Ta đã từng gặp ngươi ở đâu sao?” Nói xong, thấy mình như cố ý bắt chuyện, vội vàng giải thích, “Ý của ta là nói… Ta thấy ngươi rất quen.” Đối phương không có phản ứng gì, “Có thể là ta nhớ lầm, xấu hổ.” Chẳng qua là có khuôn mặt tai họa nhân gian, xem ra y cũng là người tầm thường.
“Không sao.” Triển Cảnh Nham đột nhiên mở miệng.
“Ngạch, xin hỏi tôn tính đại danh?” A Tài hữu lễ hỏi.
“Nghiêm Triển.” Thực ngắn gọn. Nhưng, làm gì mà nhìn hắn như vậy.
“…. Ta là A Tài. Ngạch… Ngày khác nhất định báo đáp ân cứu mạng hôm nay.”
“Ân.”
Khóe miệng A Tài có chút co rút.
“A Tài, đi….” Tiếng kêu của Cao Hành giống như tiếng trời, cứu hắn khỏi tình cảnh xấu hổ.
“Bằng hữu của ta gọi, cáo từ.” Ôm quyền hướng đối phương, sau đó không quay đầu lại, đuổi theo Cao Hành, nhưng hắn vẫn cảm thấy đôi mắt sau lưng cứ nhìn theo hắn, làm hắn có cảm giác run sợ….. A Tài lắc lắc đầu.
“Ngươi làm gì thế?” Cao Hành nhìn biểu hiện lạ lùng của A Tài.
“Không có…. Ta vừa đi nói lời cảm tạ.” A Tài nói.
“Phải hảo hảo cám ơn người ta, bằng không ngươi thật sự biến thành một chiếc quan tài thiêu.” Cao Chí nghe được, nhìn về phía “Ân nhân cứu mạng” của A Tài, bất quá chỉ nhìn đến bóng lưng y. Di? Là hắn nhìn lầm rồi, người kia không có khả năng xuất hiện ở đây.
Sáng sớm hôm sau, “Cốc cốc… Cốc cốc… A Tài, A Tài.” Cao Hành đứng ngoài cửa hô.
A Tài mơ mơ màng màng rời giường, vừa ngáp vừa mở cửa, sau đó tựa vào cửa nhắm mắt nói với người đến, “Ngươi có biết quấy nhiễu giấc mộng của người khác là chuyện rất thiếu đạo đức không. Sáng sớm người tới làm gì vậy?”
“Cứu mạng a.” Nói xong đẩy A Tài vào phòng, “Ngươi mau mặc y phục, chờ ngươi cứu mạng.”
A Tài không tình nguyện mặc y phục vào, “Sinh bệnh tìm đại phu, tìm ta làm gì?”
“Chuyện này chỉ có ngươi mới giúp được, ngươi nhanh lên.”
Một phút đồng hồ sau, A Tài đứng bên cạnh thi thể bị cháy đen ngày hôm qua, nhìn thi thể rồi lại nhìn Cao Hành, “Ngươi cho ta là thần tiên sao, bị thiêu thành như vậy còn cứu mạng gì.” Nói xong, muốn rời đi, nhưng bị Cao Hành kéo lại.
“Không phải, là muốn nhờ ngươi nghiệm thi.” Cao Hành thẳng thắn nói.
“Ta không phải là ngỗ tác của nha môn kinh thành, ta nghiệm thi cái gì.” Lại không có tiền công.
“Kỳ thật, ngày hôm qua ta muốn mời ngươi đến nha môn của chúng ta làm ngỗ tác.” Cao Thịnh Hùng từ ngoài cửa đi vào.
“Cao bá bá?”
“Bởi vì Trương lão đầu – ngỗ tác của nha môn chúng ta cáo lão hồi hương, cho nên hiện tại trong nha môn không có ngỗ tác, án tử này đặc biệt như vậy, hy vọng ngươi có thể đồng ý, chỉ cần trong khả năng của ta, yêu cầu gì ta đều đáp ứng ngươi.” Thấy Cao bá bá thành khẩn mời mình như thế, A Tài gãi gãi đầu, lại nhìn Cao Hành, đối phương cho hắn một cái gật đầu thật mạnh, “Ta có thể tạm thời làm ngỗ tác cho nha môn, chờ các ngươi tìm được người thích hợp, ta sẽ rời đi,”
Trong mắt Cao Thịnh Hùng tràn ngập ý cười, “Hảo.”
“Bất quá, các ngươi giao tiền công theo từng án kiện, ta để nha môn các ngươi mướn, một án kiện mười hai lượng bạc.” A Tài nói ra yêu cầu.
“Uy, ngươi….” Cao Hành nghe xong rất là bất mãn.
“Có thể, còn gì nữa không?” Cao phụ trực tiếp cắt đứt lời nói của Cao Hành.
“Tạm thời không có, chờ ta nhớ ra rồi nói sau.” A Tài nghĩ nghĩ.
“Ân, cần gì thì cứ nói với A Hành.”
A Tài vừa lòng gật đầu. Cao Hành thì không vui gật đầu, về phần là thật không vui hay giả vờ không vui … Chỉ có thể hỏi chính hắn.
Đơn giản giới thiệu A Tài với Lưu đại nhân, Lưu đại nhân nói vài câu tốt đẹp, tin tưởng ánh mắt của Cao bộ đầu… Sau đó mang theo ***g chim của mình đi dạo nơi tĩnh mịch.
Hiển nhiên đây là một “ông chủ bỏ mặc công việc”.
Dù lãnh đạo là người như thế nào, người ta đã giao tiền, đương nhiên phải làm việc cho người ta. Rất nhanh, A Tài đưa bản ghi chép nghiệm thi cho Cao Thịnh Hùng, “A Hành đâu?”
A Tài vô tội nói, “Đang còn nôn. Đại khái là không quen tiếp xúc với thi thể bị thiêu.”
Cao phụ nhíu nhíu mày, không nói gì, tiếp nhận bản ghi chép nghiệm thi, trực tiếp nói ra:
“Thi thể bị thiêu khá nặng, người chết là vì một đao trước ngực, hạ từ trên xuống xuyên thẳng vào tim. Trừ chỗ đó ra, toàn thân người chết còn có 36 vết thương đổ máu, không phải hỏa thiêu, mà do hung thủ gây nên, chủ yếu tập trung ở bụng và ngực..” Thấy cái này Cao phụ dừng một chút, lập tức đọc xuống dưới, “Đầu người chết bị nghiền nát, do nhiều vật cứng rơi trúng. Mười hai cái xương sườn, bị chặt đứt chín cái, một cái có dính lưỡi đao đứt rời, thông qua miệng vết thương phán đoán, hung khí là chủy thủ không dài quá 5 tấc. Gân tay gân chân đều bị đánh gãy. Phần y phục dưới thi thể không bị đốt sạch, có thể dùng phân biệt với người khác.”
“Hung thủ vô cùng hận người này.” A Tài ngồi ở một bên bưng ly trà lên, vừa uống vừa nói. “Người chết khi còn sống bị nhiều ngược đãi. A, hung khí kia phải là chủy thủ có lưỡi chém không dài quá 5 tấc mới đúng.” Hiển nhiên lúc hắn “Khám nghiệm tử thi”, Cao Hành có chút thất thần.
Nói chuyện, A Tài không phát giác ánh mắt Cao Vấn nhìn hắn có thêm vài phần tôn kính, đối với bộ khoái mà nói, được những thông tin này giúp đỡ, rất có lợi khi phá án. Mà hắn chưa từng thấy qua bản ghi chép nghiệm thi tường tận như thế.
“Không ngờ dưới chân thiên tử, lại có người mất trí như ậy.” Cao phụ sau khi xem xong, oán giận, “Có biết thân phận người chết?”
Cao Vấn kịp phản ứng, “Trên thi thể có phát hiện một bàn tính nhỏ bằng bàn tay, được nhiều tiểu nhị nhận dạng, xác định là vật tùy thân của Từ chưởng quỹ. Chỉ là… Ngươi làm thế nào biết trong cơ thể người chết có lưỡi đao đứt rời?” Không phải là hắn nghĩ như vậy chứ..
“Cái này … Mổ thi.” Người chung quanh đều thở hốc vì kinh ngạc. “Nhưng các ngươi yên tâm, ta đã may lại khe hở cho hắn. Ta không phải là người không tôn trọng người chết, phải biết rằng thi thể là chứng cứ, chúng ta phải tìm tòi sự thật, mới có thể minh oan cho người chết. Đây cũng là thủ đoạn tất yếu của một ngỗ tác, nếu không làm sao phát hiện được mũi đao đứt rời.”
Cao phụ an ủi người khác và tự an ủi chính mình, “Có lý, có lý…. Thỉnh, thỉnh gia đình Từ chưởng quỹ, thỉnh Từ phu nhân đến nha môn, nhận thức y phục và bàn tính.”
“Còn có thi thể.” A Tài bổ sung, thấy mọi người nhìn mình lần nữa, “Dù không nhìn thấy mặt, cũng có thể nhìn dáng người a.”
Lúc này Cao Hành mới đi đến, “Thực xin lỗi, ta tới chậm.” Hắn suy yếu nói.
“Ngươi nôn xong rồi?” A Tài hỏi một câu quan tâm càng khiến Cao Hành tức giận. Người này, cũng không nói trước, xem hết mặt trước mặt sau thi thể, trực tiếp mổ thi thể ra, khiến hắn thấy nội tạng máu chảy đầm đìa, hắn mới nôn thể thảm như vậy.
Những người khác đầy đồng tình nhìn hắn.
A Tài giả bộ điềm nhiên như không: dời ánh mắt đi nơi khác.
—————————–
“Từ phu nhân, thỉnh xem bàn tính này, của Từ chưởng quỹ phải không?” Cao Vấn đưa bàn tính cho nàng.
“… Đúng, là của lão gia nhà ta.” Từ phu nhân mặt không biểu tình nhìn thoáng qua, nắm chặt bàn tính nhỏ trong tay.
A Tài nhìn vị Từ phu nhân này, thật là kỳ quái, không giống như vợ có chồng vừa chết, hắn nghĩ thầm. “Từ phu nhân, đây là thứ ta phát hiện trên người thi thể, ngươi xem có phải là … của Từ chưởng quỹ không?” A Tài dùng một cái khay đựng phần y phục chưa bị cháy.
Hắn thấy nét mặt của Từ phu co rút, đó là tức giận, vì sao?
“Y phục của lão gia có nhiều như vậy, ta không nhớ rõ có cái này hay không.” Ngữ khí của Từ phu nhân đầy bất thiện.
Cao Vấn chau mày. “Chúng ta cần Từ phu nhân một mình vào đây xem… Thi thể của Từ chưởng quỹ.”
Từ phu nhân gật đầu với tỳ nữ, một mình đi theo Cao Vấn và A Tài đến một tiểu viện.
A Tài đẩy cửa, đi đến bên cạnh thi thể Từ chưởng quỹ, “Bởi vì bị hỏa thiêu khá nghiêm trọng, cho nên thỉnh nhìn xem, dáng người có giống lão gia nhà ngươi không?”
Từ phu nhân nhìn thi thể được đắp vải trắng, lúc này mới lộ ra bi thương, “…Là lão gia nhà ta.” Hai giây sau nức nở nghẹn ngào.
“Thực xin lỗi, ta..” Chưa nói xong đột nhiên ngất đi, Cao Vấn chẳng quan tâm nam nữ thụ thụ bất thân, vội vàng đỡ lấy.
Cuối cùng đành phải đưa Từ phu nhân trở về nghỉ ngơi.
Lúc Cao Vấn trở về, Cao Hành và A Tài đều ngồi trong đại sảnh, một người nhìn đối phương, người còn lại nhìn xà nhà. Thấy Cao Vấn đi vào, A Tài mới quay sang hỏi, “Từ phu nhân không sao chứ?”
“Mời đại phu, nói là thương tâm quá độ.” Cao Vấn ngồi xuống.
“Từ phu nhân kia thật là kỳ quái.” A Tài hồi tưởng, tâm tình người nọ biến chuyển thực nhanh.
“Kì quái như thế nào?” Cao Hành hỏi, nghĩ thầm quái thì chỉ có người này quái, mổ xác người….
“Xác thực cổ quái, thấy bàn tính của Từ chưởng quỹ, không có phản ứng gì, thấy y phục bị đốt cháy phân nửa, lại giống như rất tức giận, thế nhưng khi nhìn thấy thi thể Từ chưởng quỹ, lại ‘Thương tâm quá độ’ mà ngất đi.” Cao Vấn giải thích.
Nghe xong lời của đại ca… Quả thật rất cổ quái. “Không phải là Từ phu nhân giết trượng phu của mình, rồi phóng hỏa chứ?” Cao Hành nói tiếp, hai người kia nhìn hắn một cái.
Gì mà nhìn mình như vậy, Cao Hành nghĩ thầm.
“Ngày mai ta còn phải đến xem vị Từ phu nhân này.” Cao Vấn nói.