Tuy Thanh Vân cung rất đồ sộ, nhưng vì ít ai chán sống đến mức chạy lên Thanh Vân giáo chơi, nên phòng dành cho khách ở đây ít đến đáng thương, chỉ vỏn vẹn một khu viện. Phòng của Liễu Hồi kế bên phòng của Liễu Ngọc Phong.
Liễu Hồi sinh lực dồi dào, cực ghét ở một mình, nên vừa ngủ dậy, cậu đã lon ta lon ton chạy qua phòng sát vách kiếm sư phụ chơi, nhưng xui cho cậu, lúc đó Liễu Ngọc Phong đã ra ngoài rồi. Nghĩ đến chuyện đây là "Võ lâm đệ nhất ma giáo", Liễu Hồi liền bổ não ra bao nhiêu cảnh máu me đầm đìa, cuối cùng tự mình dọa mình. Liễu Ngọc Phong không có ở đây, cậu đành về phòng, chốc chốc lại lo lắng chạy sang phòng sư phụ kiểm tra.
Liễu Hồi cứ tới tới lui lui bốn, năm lượt, bấy giờ mới thấy Liễu Ngọc Phong bình an trở về.
"Sư phụ, lần sau có đi đâu, người nhớ báo con một tiếng nha. Hồi nãy không thấy người, con sợ lắm biết không hả!" Liễu Hồi vừa nói vừa chui tọt vào phòng Liễu Ngọc Phong.
Liễu Ngọc Phong hiểu rõ đồ nhi nhà mình, ấy là lá gan của Liễu Hồi cực kỳ bé. Đang ở trên đất Thanh Vân giáo, lại không có hắn bên cạnh, thằng bé không sợ mới lạ.
Liễu Ngọc Phong nhìn Liễu Hồi, cười mỉm, "Ta đi loanh quanh chút thôi. Ngươi không còn là con nít nữa, cũng nên học cái tính gan dạ đi, nếu không sau này làm sao một mình xông xáo giang hồ được đây hả?"
Liễu Hồi ngượng chín mặt, cúi gằm mặt, lí nhí đáp, "Dạ, sư phụ nói phải."
Liễu Ngọc Phong thấy vậy bèn không nói chuyện này nữa.
"Sư phụ ơi, hồi nãy ra ngoài á, người có phát hiện được gì không, kể đồ nhi nghe với?" Tính Liễu Hồi mau quên, chớp mắt đã hoạt bát trở lại.
Liễu Ngọc Phong thoáng nhíu mày, nghiêm túc đáp: "Kiến trúc của Thanh Vân cung rất phức tạp, nếu không có chuyện gì, tốt nhất ngươi đừng nên ra ngoài, lạc như chơi đấy."
Hắn cố ý lược bớt đoạn gặp được Mạc Vô Vi. Chung quy bị người móc túi cũng không phải là chuyện đáng được rêu rao.
Tối nay, Mạc Thiên Thu sẽ mở tiệc đón gió tẩy trần cho hai thầy trò, Liễu Ngọc Phong liền dặn dò Liễu Hồi một số chuyện. Đây là lần đầu tiên Liễu Hồi ra ngoài với sư phụ, lạ nước lạ cái, gần như mù tịt mấy quy củ giang hồ. Để tránh mất mặt trước đám đông, Liễu Ngọc Phong bèn kiên nhẫn dạy Liễu Hồi từng lễ nghi một. Liễu Hồi chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại ngoan ngoãn gật đầu.
Cùng lúc đó, trong phòng Mạc Thiên Thu.
"Cha à, cha thật sự muốn gả con cho một kẻ không quen không biết sao?" Mạc Mị Nhi lo lắng hỏi.
"Cũng không phải là không quen không biết, hai đứa đã từng gặp nhau lúc con được mấy tháng tuổi." Mạc Thiên Thu ngồi trên chiếc ghế kê giữa phòng, nghiêm túc đáp.
"Mấy tháng tuổi? Vậy có ý nghĩa gì chứ? Con không muốn gả cho hắn!"
"Liễu Ngọc Phong là công tử văn nhã, muốn sắc có sắc, muốn tài có tài, tiếng thơm tỏa khắp muôn nơi, con còn có gì không hài lòng chứ?"
"Con không biết đâu, con không muốn gả cho Liễu Ngọc Phong gì đó!" Mạc Mị Nhi kiên định nói.
"Cho cha một lý do." Mạc Thiên Thu không hiểu, ngày thường Mạc Mị Nhi rất ngoan, sao bữa nay lại trở chứng thế này?
"Bởi vì... Bởi vì, con muốn tự mình quyết định chuyện hôn nhân đại sự của bản thân!"
"Chỉ vậy thôi?" Mạc Thiên Thu cáo già dĩ nhiên không tin lời giải thích của Mạc Mị Nhi.
Việc đã đến nước này, Mạc Mị Nhi quyết định ăn ngay nói thật: "Con đã có người mình yêu rồi."
Mạc Thiên Thu đứng phắt dậy, nghiêm khắc hỏi: "Là ai?"
"Là... Là..." Mạc Mị Nhi là kiểu nữ nhi yếu đuối, bao nhiêu dũng cảm của nàng đều đã dồn hết vào lời thú nhận vừa rồi, giờ thấy cha có vẻ giận dữ, nàng liền sợ đến nói không nên lời.
"Có phải là Quân Thanh Cửu không?" Mạc Thiên Thu đoán.
"Vâng, chính là chàng!" Cha đã đoán được, nàng không cần phải giấu giếm nữa.
Mạc Thiên Thu thấy ý con gái đã quyết, thở dài một hơi, lại ngồi xuống ghế. Ông nhíu mày, chậm rãi nói: "Con với Thanh Cửu là thanh mai trúc mã, có cảm tình với nhau âu cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng mà, chuyện hôn nhân đại sự của con cái, từ xưa đến nay đều là do cha mẹ định đoạt, huống chi mối hôn sự này là do cha với nghĩa huynh của cha lập ra từ hồi hai đứa còn bé xíu, làm sao nói hủy là hủy được?"
Mạc Mị Nhi nghiêng mặt sang bên, cắn răng không đáp. Nhưng một bên mặt kiên nghị của nàng đã tỏ rõ lập trường.
Mạc Thiên Thu thấy con gái quyết tâm đến thế, bèn xuống nước khuyên nhủ: "Thằng bé Quân Thanh Cửu đúng là không tệ, nhưng nếu so với Liễu Ngọc Phong thì còn kém lắm."
"Cha, Thanh Cửu là đồ đệ của cha, cha nói như vậy quá bất công với chàng đấy ạ." Người tình trong mắt hóa Tây Thi, Mạc Mị Nhi không cho phép bất cứ ai nói xấu Quân Thanh Cửu, dù có là cha nàng cũng không được.
"Nói tóm lại, chuyện này cha đã quyết, con không cần nhiều lời nữa."
Khí thế uy nghiêm của một giáo chủ tát thẳng vào mặt Mạc Mị Nhi, tuy sợ thật, nhưng vì hạnh phúc bản thân, Mạc Mị Nhi vẫn cố nài nỉ: "Cha..."
Sắc mặt Mạc Thiên Thu trầm xuống, cắt ngang lời Mạc Mị Nhi: "Tối nay con nhớ sửa soạn cho thật đẹp, cha dẫn con đi chào hỏi Liễu Ngọc Phong."
"Con, con không đi!" Mạc Mị Nhi uất ức đến mức lệ nóng doanh tròng, khóc nức nở bỏ chạy.
Mạc Mị Nhi trốn ra sau một tảng đá lớn, xót thương cho thân mình, nước mắt tuôn như mưa.
"Mị nhi à." Chợt một giọng nam trầm ấm vang lên sau lưng nàng.
Quân Thanh Cửu vừa lay nhẹ vai Mạc Mị Nhi vừa lo lắng hỏi: "Sao nàng khóc thế? Ai bắt nạt nàng hả?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Mạc Mị Nhi liền quay phắt lại, kích động lao vào lồng ngực rắn chắc của Quân Thanh Cửu, khóc còn dữ dội hơn hồi nãy, bờ vai đơn bạc run rẩy không thôi.
Quân Thanh Cửu hơi lúng túng, đoạn dịu dàng ôm lấy nữ tử trong lòng, ôn nhu vuốt lưng cho nàng.
Thật ra, từ nãy đến giờ gã luôn âm thầm bám đuôi Mạc Mị Nhi.
Việc Liễu Ngọc Phong lên núi cầu hôn khiến Quân Thanh Cửu cảm thấy một nguy cơ trước đây chưa từng có, tình thế cấp bách, vừa tan họp, gã liền ba chân bốn cẳng chạy đến phòng Mạc Mị Nhi. Đi được nửa đường, gã bắt gặp bóng lưng Mạc Mị Nhi đang hớt hải chạy đi đâu đó. Thấy lạ, gã bèn bám theo. Mạc Mị Nhi vào phòng Mạc Thiên Thu, Quân Thanh Cửu không dám đến gần, đành đứng ở xa xa đợi. Một lát sau, trong phòng thấp thoáng truyền ra tiếng cãi vã, vì xa quá nên Quân Thanh Cửu không nghe rõ. Lúc gã đang suy nghĩ thì Mạc Mị Nhi vừa khóc lóc vừa tông cửa chạy ra. Bấy giờ Quân Thanh Cửu mới chạy tới an ủi nàng.