Có điều, tuy bề ngoài tỏ ra sắt đá, nhưng trong lòng hắn lại trăm mối ngổn ngang.
Liễu Ngọc Phong băn khoăn rất nhiều chuyện, mà điều hắn sợ nhất là tất cả những hành động quan tâm của Mạc Vô Vi đều chỉ bắt nguồn từ lòng hổ thẹn mà thôi. Tuy hiện tại cậu đối với hắn tốt thật đấy, nhưng phải biết rằng hai người họ cách nhau những mười tuổi, Mạc Vô Vi vẫn còn trẻ, tâm tính dễ đổi thay, nay thế này mai thế khác không biết chừng. Hắn đã chịu tổn thương một lần, quả thật không còn đủ dũng khí để bước tiếp con đường này nữa.
Một Liễu Ngọc Phong không sợ trời không sợ đất, nay lại chùn bước trước một người tên là Mạc Vô Vi.
Bây giờ, chân hắn đã khỏi hẳn rồi, hắn cũng nên rời đi thôi, coi như duyên nợ chấm dứt từ đây, mắt không thấy tâm không phiền.
Suy nghĩ kỹ rồi, Liễu Ngọc Phong đến tìm Chu Tử Thất, quyết định trở về Giang Nam.
Ngày lên đường, hắn sợ Mạc Vô Vi dây dưa co kéo, vì thế nên năm người cố ý chọn lúc tối trời, bỏ lại một phong thư, lặng lẽ chuồn khỏi Thanh Vân giáo.
Sáng hôm sau, cầm trên tay phong thư cáo biệt, Mạc Vô Vi tái mặt, tay chân lạnh cóng.
Văn Thiên Nhất khuyên nhủ: "Giáo chủ, Liễu đại hiệp xa nhà đã lâu, chắc là đã nhớ quê hương lắm rồi. Chúng ta cũng không thể giữ hắn ở lại đây vĩnh viễn được."
Mạc Vô Vi chán nản thở dài: "Văn thúc thúc, tại sao hắn mãi vẫn không chịu tiếp nhận con? Thúc chỉ cho con với, con phải làm gì thì hắn mới chịu tha thứ đây?"
Văn Thiên Nhất bất lực vò đầu, hắn biết hắn chết liền á, đành ậm ờ: "Chắc là Liễu đại hiệp vẫn chưa thấy được thành ý của ngài?"
Mạc Vô Vi như được khai sáng, cậu reo lên: "Phải rồi, thành ý! Cảm ơn thúc nha, giờ con phải theo Liễu Ngọc Phong xuống Giang Nam đây, việc trong giáo nhờ thúc cả đấy!"
Văn Thiên Nhất cuống lên, chỉ hận không thể tự vả cho mình vài phát, "Giáo chủ à, việc này không ổn đâu. Ngài nên cân nhắc lại đi! Giáo chủ!"
Rốt cuộc, Văn Thiên Nhất và giáo chúng Thanh Vân giáo cũng không tài nào cản được quyết tâm lên đường truy đuổi ái nhân của Mạc Vô Vi.
Ba ngày sau, đoàn người Liễu Ngọc Phong đặt chân lên địa phận của Trung Nguyên. Họ tìm một khách điếm để nghỉ ngơi.
Đang lúc ăn uống vui vẻ, năm người nghe thấy một giọng nói hết sức quen thuộc: "Ông chủ, cho ta hai cân thịt bò!"
Liễu Ngọc Phong và những người khác lập tức quay phắt lại, cái tên ngồi cách họ không xa quả nhiên là Mạc Vô Vi. Mạc Vô Vi thấy Liễu Ngọc Phong nhìn mình, liền nở nụ cười tươi như hoa: "Mọi người đều ở đây cả à, trùng hợp ghê."
Liễu Ngọc Phong hừ một tiếng rõ to, cơm cũng không buồn ăn nữa, đứng dậy, phất tay áo, bỏ lên phòng.
Mấy người còn lại lần lượt trưng bộ mặt khó chịu nhìn Mạc Vô Vi. Mạc Vô Vi lúng túng cười cười, cũng đứng dậy, chạy đi.
"Ngọc Phong ơi, Ngọc Phong à, mở cửa cho ta đi mà."
Vì để đề phòng Mạc Vô Vi, khi vào phòng, Liễu Ngọc Phong đã thuận tay khoá trái cửa lại.
Có điều, đối với cao thủ giang hồ, loại cửa này chẳng là cái đinh gì cả. Mạc Vô Vi thấy Liễu Ngọc Phong không cho mình vào, bèn bất đắc dĩ vận công phá cửa, ngang nhiên xông vào.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì?!"
Mạc Vô Vi bưng một mâm đồ ăn nóng hổi vừa lấy từ chỗ nhà bếp, nịnh nọt đặt lên cái bàn trước mặt Liễu Ngọc Phong.
"Ngọc Phong à, lúc nãy ta thấy ngươi vẫn chưa dùng bữa xong, những món này đều là thứ ngươi thích, ngươi cứ từ mà ăn nha, ta không quấy rầy ngươi nữa. Ngươi đó, nhịn đói không tốt đâu."
Nói xong, Mạc Vô Vi thật sự đi ra ngoài.
Liễu Ngọc Phong gắp một miếng rau, sâu thẳm trong đáy lòng có một dòng nước ấm chảy qua.
Suốt quãng đường còn lại, Mạc Vô Vi cứ không xa không gần bám theo nhóm Liễu Ngọc Phong, mắng không chịu đi, đuổi xong lúc sau lại lóc cóc chạy về, quả thật còn dai hơn đỉa đói.
Tối hôm đó, nhân lúc Liễu Ngọc Phong đang nghỉ ngơi, bốn người còn lại lập tức mở hội bàn tròn.
Vương Chí Viễn thấp giọng: "Ta thấy cứ dây dưa như vậy không ổn đâu."
Chu Tử Thất đỡ trán: "Đúng đó, mặc dù làm bộ lạnh lùng, nhưng rõ ràng mấy ngày nay Ngọc Phong rất vui mà."
Vương Chí Viễn nhướng mày: "Ta có một cách..."
"Chí Viễn ca ca, làm vậy không ổn lắm đâu."
"Đúng đấy Chu sư bá, lỡ sư phụ con bị tên đáng ghét kia bắt nạt thì sao?"
Chu Tử Thất tặng mỗi đứa một cái liếc mắt: "Chậc chậc, hai đứa còn nhỏ, chưa rành thế sự đâu."
Sáng sớm hôm sau, Liễu Ngọc Phong nhìn phong thư trên bàn, tức đến nghiến răng nghiến lợi:
"Ngọc Phong thân mến, Mạc công tử quá phiền phức, chúng ta chịu không thấu, đi trước đây. Chừng nào đệ giải quyết xong cậu ta thì hẵng về Giang Nam tìm chúng ta nhé. Nhấn mạnh là phải giải quyết dứt điểm đấy!"
Đám gia hỏa vô lương tâm này!
Liễu Ngọc Phong trầm mặc thu thập hành lí, một mình cưỡi ngựa lên đường.
Mạc Vô Vi thấy chỉ còn có mỗi mình Liễu Ngọc Phong thì ngạc nhiên lắm, bèn thúc ngựa chạy lại hỏi: "Ngọc Phong, đám đại ca đâu mất rồi?"
Liễu Ngọc Phong nguýt tên đầu sỏ, nửa ngày sau mới mặt nhăn mày nhó đáp: "Đi trước rồi."
Nghe vậy, Mạc Vô Vi vui vẻ bật cười, mãi mới được ở một mình với Liễu Ngọc Phong, sau này phải hậu tạ bốn người kia mới được.
Tiếng cười của Mạc Vô Vi đã thành công chọc điên Liễu Ngọc Phong. Hắn đột nhiên ghìm cương ngựa, leo xuống.
Mạc Vô Vi như cái bóng của Liễu Ngọc Phong, hắn làm gì thì cậu làm đó, thế là cậu cũng xuống ngựa theo.
Liễu Ngọc Phong ngoắc Mạc Vô Vi như ngoắc cún: "Lại đây."
Mạc Vô Vi vội bỏ ngựa, vẫy đuôi chạy tới.
Bỗng Liễu Ngọc Phong lướt đến phía sau ngựa của Mạc Vô Vi, vỗ một cái thật mạnh vào mông nó. Con ngựa đau quá, hí vang một tiếng, co cẳng chạy mất hút.
Chớp mắt sau, Liễu Ngọc Phong phi thân lên ngựa của mình, vung roi lên, một người một ngựa nhanh chóng chạy đi.
Mạc Vô Vi đứng bơ vơ trong gió lạnh, gấp đến độ đấm ngực giậm chân. Không ngờ Liễu Ngọc Phong còn có chiêu này!
Cắt đuôi được Mạc Vô Vi, Liễu Ngọc Phong đắc ý vô cùng, chợt thấy phía trước có bóng người đang đứng, nhìn kỹ lại, không phải Mạc Vô Vi thì còn ai vào đây?
Liễu Ngọc Phong giật mình, khinh công của Mạc Vô Vi đã đạt đến trình độ này rồi sao? Liễu Ngọc Phong không giảm tốc độ, phi lướt qua người Mạc Vô Vi.
Mạc Vô Vi đời nào cho phép Liễu Ngọc Phong bỏ rơi mình lần thứ hai? Chỉ thấy cậu nhún mũi chân, nháy mắt đã yên vị sau lưng Liễu Ngọc Phong, vòng tay ôm gọn người phía trước vào lòng.
Vì lưng ngựa chật hẹp, Liễu Ngọc Phong không vùng vẫy được. Hắn kêu lên: "Mạc Vô Vi, sao ngươi lại vô sỉ như vậy?"
Mạc Vô Vi gác cằm lên vai Liễu Ngọc Phong, nỉ non: "Ngọc Phong, Ngọc Phong, ngươi đừng lạnh nhạt với ta như vậy, ta chịu không nổi. Ngọc Phong à, nếu ngươi chịu chấp nhận ta, ta thề sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi suốt đời. Ngươi muốn đến Giang Nam, ta sẽ đi cùng ngươi, Thanh Vân giáo ta cũng không cần nữa. Cả đời này ta chỉ muốn mình ngươi thôi, đừng cự tuyệt ta nữa mà, Ngọc Phong. Ta thích ngươi, ta yêu ngươi, yêu muốn chết luôn..."
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Mạc Vô Vi đang phả bên tai mình, cả mặt lẫn cổ của Liễu Ngọc Phong lập tức đỏ như nhỏ máu.
Mạc Vô Vi thấy Liễu Ngọc Phong không còn đẩy mình ra nữa, bèn lớn mật hôn lên đôi má hồng hồng, lên cái gáy trắng mịn, lên vành tai mềm mềm của hắn.
Liễu Ngọc Phong đã buông vũ khí đầu hàng từ khi Mạc Vô Vi nói những lời đong đầy tình cảm rồi, giờ lại còn bị cậu ôn nhu xoa xoa, cả người hắn lập tức xụi lơ.
Lúc đi ngang qua một bãi cỏ tươi tốt, xung quanh có cây cối che chắn, trông cũng tương đối kín đáo, Mạc Vô Vi ghìm cương lại, nhảy xuống ngựa rồi bế Liễu Ngọc Phong xuống, dịu dàng đặt hắn nằm xuống cỏ, sau đó nằm đè lên, bắt đầu giở trò.
Liễu Ngọc Phong chống hai tay lên khuôn ngực rắn chắc của Mạc Vô Vi, trợn tròn mắt: "Dừng tay."
Mạc Vô Vi làm bộ không nghe thấy, cúi người chặn miệng Liễu Ngọc Phong lại, hôn đến khi mặt Liễu Ngọc Phong đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, cậu mới luyến tiếc tách ra.
"Ở đây không được! Mau cút khỏi người ta!"
"Ngọc Phong, cho ta đi mà. Cho ta rồi, ngươi sẽ thành người của ta, và ta cũng sẽ thành người của ngươi. Đến đại ca nhị ca cũng muốn tác hợp cho hai ta. Vậy nên, cầu xin ngươi, cho ta đi."
Mặc dù đang van vỉ nhưng tay Mạc Vô Vi lại không ngoan chút nào, chốc sau đã lột sạch quần áo của Liễu Ngọc Phong và tự thoát y phục của mình.
Giữa ban ngày ban mặt, bốn bề là cây cối, tuy con đường này khá vắng, nhưng chưa chắc sẽ không có người đến. Vừa xấu hổ vừa sợ bị phát hiện, cả người Liễu Ngọc Phong đều biến thành màu phấn hồng, nom đáng yêu chết đi được.
Mạc Vô Vi mặc xác việc có bị phát hiện không, thiên thời địa lợi nhân hoà, giờ còn không ra tay thì phải đợi đến lúc nào nữa?
Rốt cuộc, trước sự ngầm cho phép của Liễu Ngọc Phong, Mạc Vô Vi đã đè người cậu hằng mong nhớ ra ăn sạch.
Thời khắc thân thể và linh hồn giao hòa, mọi băn khoăn và nghi ngờ trong lòng của Liễu Ngọc Phong đều tan biến, quyết định sẽ đánh cược lần nữa, giao cuộc đời mình cho Mạc Vô Vi. Trùng hợp thay, Mạc Vô Vi cũng nghĩ tương tự như vậy, rốt cuộc cũng bắt được Liễu Ngọc Phong, những năm những tháng sau này đều sẽ dành hết cho người kia. Mãi mãi không chia lìa.
Nắng chiều dịu dàng phủ một lớp áo vàng mà không chói lên những ngọn núi xa xa, đôi tình nhân cưỡi cùng một con ngựa, thảnh thơi băng qua ruộng lúa bạt ngạt, tắm trong ánh tà dương, chậm rãi xuôi về phương Nam.
- -- Toàn văn hoàn ---