"Hóa ra cái này là xuân cung đồ."
(Xuân cung đồ: Gọi nôm na là sách "đen")
Do Mạc Thiên Thu quản quá nghiêm, từng này tuổi đầu rồi mà Mạc Vô Vi chưa một lần thật sự thấy một quyển xuân cung đồ, cậu chỉ mới nghe người ta nói thôi. Là một nam nhân chính hiệu, cậu cũng tò mò mấy thứ này lắm chứ bộ. Nay cơ hội đã tới, cậu phải ra sức nghiên cứu mới được.
Mặc dù bề ngoài quyển xuân cung đồ này trong hơi te tua, bìa cực kỳ không bắt mắt, giấy cũng đã ố vàng, nhưng nội dung lại đa dạng, hình minh hoạ được vẽ vô cùng sinh động, trông thật đến từng chi tiết nhỏ.
Mạc Vô Vi vừa mừng vừa sợ nghiền ngẫm từng trang sách. Đột nhiên cậu phát hiện ra một vấn đề. Vấn đề này to bự đến nỗi cậu phải quăng cả sách đi.
Tại sao dưới thân cả hai nhân vật chính trong này đều có cái khúc thịt dài dài lòi ra vậy?!
Nội tâm yếu đuối của Mạc Vô Vi bị sét bổ một phát, cháy đen.
Cậu đứng hình mất mấy phút mới bình tĩnh lại được. Không kiềm nổi lòng hiếu kỳ, cậu nuốt nước miếng, chậm chạp nhặt quyển xuân cung đồ nằm lăn lóc ở góc động lên, lật ra...
Sau núi Thanh Vân, phòng của Mạc Mị Nhi.
"Thanh Cửu à, mấy ngày nay chàng bận gì vậy, sao không đến thăm ta?" Mạc Mị Nhi hờn dỗi trách Quân Thanh Cửu.
"Mị nhi của ta, những ngày qua ta phải xuống núi truy tìm tung tích của Sa Vấn Thiên theo lệnh của giáo chủ. Nhưng thề với trời đất, không một khắc nào giờ nào là ta không nhớ đến nàng cả. Nàng xem, vừa về là ta đến tìm nàng ngay luôn này." Quân Thanh Cửu ôm Mạc Mị Nhi vào lòng, vừa dỗ dành nàng, vừa hôn nhẹ lên tóc nàng.
"Nghe nói tên Sa Vấn Thiên kia lợi hại lắm, chàng truy tìm y chắc nguy hiểm lắm hả, có bị thương gì không?" Mạc Mị Nhi sốt sắng hỏi.
"Nha đầu ngốc này, Sa Vấn Thiên giảo hoạt như vậy, đến cái bóng của y ta còn chẳng phát hiện ra nữa là, thương tích đâu ra chứ?"
Nỗi nhớ nhung mấy ngày qua trong lòng hai người đều bộc phát hết trong thời khắc này. Cả hai chẳng nói gì, chỉ ôm nhau thật chặt, cùng cảm thụ nhịp tim và hơi ấm chân thật của đối phương.
Một lúc lâu sau, Quân Thanh Cửu mới lưu luyến buông Mạc Mị Nhi ra, nghiêm túc bảo rằng: "Mị nhi à, mấy hôm trước giáo chủ có bảo, đợi khi nào Liễu Ngọc Phong khỏe lại rồi, ngài ấy sẽ lập tức tính chuyện kết hôn của nàng và hắn đó."
Mạc Mị Nhi buồn rười rượi, "Ta nghe bảo Liễu Ngọc Phong bị trọng thương vì bảo vệ giáo, xem như là đại ân nhân của chúng ta rồi. Ai, không biết giờ hắn sao rồi."
Câu này của Mạc Mị Nhi chỉ đơn thuần là cảm thấy áy náy vì chuyện của giáo mà lại liên lụy đến người ngoài thôi, nhưng vào tai Quân Thanh Cửu thì nó lại ra một nghĩa khác. Lòng đố kị của gã lại được dịp bùng lên, gã cười lạnh: "Nàng cũng quan tâm hắn quá nhỉ? Cũng phải thôi, người ta vừa tài giỏi, vừa đẹp trai, còn có công bảo vệ giáo nữa, không xiêu lòng cũng uổng."
"Chàng nói vậy là sao, tâm ý của ta chẳng phải chàng là người hiểu rõ nhất à?" Những lời chói tai của gã khiến Mạc Mị Nhi. Nàng tức giận quay sang một bên, không thèm nhìn gã nữa.
Quân Thanh Cửu cũng biết những lời vừa rồi nghe có vẻ hẹp hòi quá, liền nở nụ cười lấy lòng: "Mị nhi, ta biết nàng yêu ta, ta cũng rất yêu nàng, vì yêu nên ta mới ghen bóng ghen gió rồi ăn nói lung tung vậy đó. Nàng đừng giận ta nha?"
Mạc Mị Nhi thở dài: "Trái tim ta đã trao cho chàng, cả đời quyết chẳng đổi thay. Nhưng cha ta cứ nhất quyết đòi gả ta cho Liễu Ngọc Phong, chàng bảo chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Quân Thanh Cửu nắm chặt hai tay Mạc Mị Nhi: "Thật ra ta đã nghĩ ra một cách, nhưng không biết nàng chịu làm hay không thôi."
"Cách gì, chàng nói thử xem."
"Giáo chủ thì chắc không được rồi, chúng ta chỉ có thể xuống tay từ Liễu Ngọc Phong."
Mạc Mị Nhi sáng mắt, vỗ tay một cái bốp, "Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ. Ta sẽ đi tìm Liễu Ngọc Phong, nói thẳng rằng ta không muốn kết hôn với hắn là mọi chuyện được giải quyết ngay."
"Không không không, nàng không thể đi." Quân Thanh Cửu lắc đầu nguầy nguậy, "Nàng xinh đẹp như vậy, lỡ Liễu Ngọc Phong vừa gặp đã yêu luôn thì tính sao đây?"
Nghe Quân Thanh Cửu khen mình đẹp, Mạc Mị Nhi lập tức đỏ mặt, thỏ thẻ bảo: "Vậy nên làm gì bây giờ?"
Quân Thanh Cửu nói: "Ta nghĩ, chi bằng nàng rời khỏi Thanh Vân giáo, tạm tránh mặt trong khoảng thời gian này, khi nào mọi chuyện được giải quyết thì nàng lại về."
"Cái gì? Rời khỏi Thanh Vân giáo á? Ý chàng là hai chúng ta đưa nhau đi trốn sao?" Hai mắt Mạc Mị Nhi trợn tròn. Mấy chục năm qua, số lần nàng xuống núi có thể đếm trên đầu ngón tay. Huống hồ gì, nàng còn là một người con gái mẫu mực, chưa bao giờ dám nghĩ tới những chuyện như bỏ nhà theo trai cả.
"Không phải là đưa nhau đi trốn, mà là chỉ có một mình nàng rời đi thôi." Quân Thanh Cửu đính chính lại.
"Chỉ có một mình ta? Vậy còn chàng thì sao? Chàng không đi với ta ư?" Mạc Mị Nhi càng ngạc nhiên hơn.
"Ta đã suy tính kỹ càng rồi. Nếu ta bỏ trốn cùng nàng, không chỉ danh dự của nàng mất hết, mà còn làm giáo chủ càng căm ghét ta hơn. Ta không muốn nàng vì gả cho ta mà phải tuyệt giao với cha mình đâu."
"Nhưng mà... Nhưng mà sao ta có thể một thân một mình rời Thanh Vân giáo được?"
"Nàng cứ yên tâm, ta sẽ phái người bảo vệ nàng. Tạm thời nàng cứ tìm một nơi hẻo lánh nào đó để trốn, ta ở lại quan sát tình hình. Liễu Ngọc Phong kia là một đại nhân vật, ắt hắn rất coi trọng mặt mũi của mình. Chuyện tân nương đào hôn trước ngày cưới như một cái tát đau rát, hắn sẽ tức giận bỏ đi. Lúc đó ta sẽ báo tin cho nàng trở về, rồi ta sẽ cầu hôn nàng. Nàng thấy sao?"
Mạc Mị Nhi do dự một lát. Rồi nàng cắn môi, quyết định hi sinh vì tình: "Được, ta đồng ý."
Nghe lời Mạc Thiên Thu, ngày nào Liễu Ngọc Phong cũng đến ngâm nước nóng. Đúng như Mạc Thiên Thu nói, tốc độ hồi phục của hắn tăng lên rõ rệt, lúc đầu hắn ước tính, phải nửa tháng sau hắn mới bức hết lượng độc còn lưu lại trong thân thể ra. Nhưng nhờ có suối nước nóng này, chỉ mới bốn ngày mà hắn đã thấy sắp khỏe lại rồi.
Hôm nay là ngày thứ năm, là ngày cuối cùng của quá trình đào thải độc, cũng là ngày quyết định nhất.
Liễu Ngọc Phong nhờ hai đệ tử của Thanh Vân giáo canh gác ngoài lối vào suối nước nóng. Khi vận công bức độc, thứ hắn cần nhất chính là sự yên tĩnh.
Liễu Ngọc Phong vấn mái tóc dài lên, chậm rãi cởi đồ, để một bên, sau đó khoan thai xuống nước. Nước suối ấm áp thoải mái cực kì, mới ngâm có một lát mà cơ thể Liễu Ngọc Phong đã nóng lên, tám mạch lớn trên người đều được khơi thông.