“Công, công tử vẫn muốn tắm?” Đông Linh yếu ớt hỏi.
“Bê chậu nước tới đây là được rồi.”
Tiểu nha đầu gật đầu: “Em đi ngay đây.”
Nước được mang đến, Mạch Sương rửa mặt. Đông Linh chìa tay ra, trên tay là một hộp thuốc mỡ.
“Gì đây?” Mạch Sương hỏi.
Đông Linh cúi đầu, mặt đỏ ửng lên. “Lúc trước em đã hỏi Trần bá. Ông ấy nói, dùng, dùng thuốc mỡ này sẽ tốt hơn một chút. Nên, nên em nhận thay công tử.”
Mạch Sương hắc tuyến: “Ta không sao, cất đi.”
“À à.” Đông Linh cất vào trong tay áo.
“Không còn sớm nữa, mau đi nghỉ đi.”
“Vâng vâng, công tử cũng mau nghỉ ngơi nha.” Sau đó, bê chậu nước ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Mạch Sương luyện kiếm trong đình, bóng dáng màu trắng thấp thoáng trong những tán lá cây.
Mục Cẩm đang đi phía xa thấy người đang luyện kiếm, bèn dừng chân lại để nhìn nhiều hơn. Nhìn rồi, lại không nỡ rời đi, dần dần thất thần.
“Điện hạ, nên đi tảo triều.” Trần bá ở bên cạnh nhắc nhở.
Mục Cẩm hơi chột dạ, lấy lại tinh thần, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng màu trắng đằng xa, cất bước rời đi.
Đi tới cửa, quản gia lại nhắc một câu: “Thái tử điện hạ, tối nay trăng tròn.”
Mục Cẩm vừa nghe thấy là đêm trăng tròn, phản ứng đầu tiên trong lòng là vui mừng, nhưng lại lạnh mặt ngay lập tức: “Bản cung biết rồi.”
Vào đến triều đình, các quan viên đang túm năm tụm ba với nhau ở thiên điện, chuyện trò rôm rả. Mục Cẩm vừa bước vào, lần lượt có quan viên đến hành lễ vấn an.
Triết Khám cũng đến chỗ hắn, trên mặt đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác: “Nghe nói đêm qua Thái tử điện hạ bị tập kích, có thật không vậy?”
Mục Cẩm hơi sững lại, tin tức này cũng linh thông thật. Nghe thấy Thái tử điện hạ bị tập kích, các quan viên đều vây quanh, hỏi han ân cần: “Thái tử điện hạ có bị thương chỗ nào không?”
Mục Cẩm nói: “Chỉ bị thương ngoài da, không sao?”
“Có điều tra được là ai không?”
Mục Cẩm thờ ơ nói: “Chỉ là đám trộm vặt vô danh, muốn cướp tiền thôi.”
“Trộm vặt hiện nay vô pháp vô thiên thật đấy, dám tập kích cả Thái tử điện hạ.”
Doãn Thăng thở nhẹ ra một hơi, nói: “Đêm qua là cựu thần sơ ý, nên phái thêm người bảo vệ điện hạ mới phải.”
Mục Cẩm nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Thừa tướng có lòng.”
Triết Khám cười tươi nói: “Lần sau Thái tử điện hạ ra ngoài cần phải chú ý hơn một chút, nếu không xảy ra chuyện gì không hay, chẳng đáng đâu.”
Đang ở ngay trước mặt văn võ bá quan, Mục Cẩm vẫn trấn tĩnh như thường: “Đa tạ hoàng huynh nhắc nhở, nhất định bản cung sẽ tự bảo vệ mình.”
“Vậy là tốt rồi.” Nụ cười cực kỳ gượng gạo.
Đêm dần sâu, trăng treo tít trên cao, đây là đêm trăng tròn thứ ba kể từ khi Mạch Sương gả vào phủ Thái tử.
Ánh nến trong thư phòng vẫn sáng, Mạch Sương cầm bút vẽ trên giấy, Đông Linh đứng mài mực ở một bên cứ ngủ gà ngủ gật liên tục. Vẽ một bức tranh về các loại hoa xong, Mạch Sương buông bút xuống.
Mỗi lần cậu vẽ tranh đều nhập tâm đến mức quên cả giờ giấc, vẽ xong thì hỏi nha hoàn bên cạnh: “Giờ nào rồi?”
Đông Linh giật mình một cái: “Không, không biết nữa.” Nhìn ra bên ngoài. “Chắc là muộn lắm rồi.”
Mạch Sương về phòng ngủ, Đông Linh đi múc nước.
Ánh nến trong phòng ngủ vẫn sáng rực, Mạch Sương vừa đẩy cửa ra đã thấy một người nằm nghiêng ngủ trên chiếc giường nhỏ, trên người có đắp chăn, đầu gối lên chiếc gối mềm.
Mạch Sương ngẩn người, mới nhớ ra hôm nay là đêm trăng tròn, hắn phải về chủ phòng ngủ.
Đông Linh bưng nước nóng đến, đang định nói chuyện, Mạch Sương ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng. Đông Linh ngậm miệng lại, nhận ra người nằm trên giường nhỏ, đặt nước xuống rồi ra ngoài.
Mạch Sương nhẹ tay nhẹ chân rửa mặt, thấy cửa sổ cạnh giường nhỏ vẫn mở lớn, nên đi đóng cửa sổ.
“Mở ra.” Đột nhiên người nằm trên giường nhỏ nói.
Hóa ra hắn vẫn chưa ngủ. Mạch Sương lại mở cửa sổ ra, nhưng chỉ hơi hé một chút. Đã vào mùa hè, buổi tối rất nhiều muỗi, hắn cứ nằm ngoài này, còn mở rộng cửa sổ, không bị đốt mới là lạ.
“Điện hạ vào giường trong ngủ đi.” Mạch Sương nói.
Mục Cẩm nói: “Là ngươi nói để công bằng phải thay phiên nhau, bây giờ lại muốn lật lọng.”
“Người là quân, ta là thần, giữa quân thần đâu có công bằng hay không, thần hầu hạ quân mới là đạo lý hiển nhiên.”
Mục Cẩm ngồi dậy, nhướng mi nhìn cậu: “Thần hầu hạ quân là đạo lý hiển nhiên?”
Mạch Sương không nói gì, coi như thừa nhận.
Bỗng nhiên, Mục Cẩm cầm tay cậu kéo mạnh đến, Mạch Sương bị kéo hẳn vào lồng ngực hắn. Một bàn tay bóp cằm cậu nâng lên, Mục Cẩm nhìn thẳng vào cậu, bất chợt chạm vào môi cậu, hạ giọng xuống: “Bản cung muốn ngươi thị tẩm cũng là đạo lý hiển nhiên?”
Mạch Sương từ từ nhắm mắt lại, trả lời nhỏ đến mức không thể nghe thấy: “Vâng.”
Mục Cẩm nhìn mi mắt cậu khép lại, đôi môi hơi mím, cố gắng kìm nén nỗi xúc động muốn hôn, hai tay đẩy cậu ra: “Nhưng bản cung không có hứng thú với nam nhân.”
Mạch Sương lùi ra sau mấy bước, gắng gượng đứng vững, nét mặt điềm tĩnh, một lúc sau mới nói: “Điện hạ nghỉ ngơi sớm đi.”
Mục Cẩm nhìn cậu đi vào gian trong, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thoáng cái đã nằm rạp xuống, mãi mà chưa bình tĩnh lại, kéo chăn lên trùm qua đầu, quấn chặt lấy mình.
Lăn qua lăn lại, khó mà ngủ được, cuối cùng dứt khoát ngồi dậy châm nến đọc sách.
Nghe thấy động tĩnh của hắn, Mạch Sương hơi mở mắt ra, không lâu sau lại nhắm lại.
Hôm sau, Mục Cẩm tỉnh lại trên bàn ở gian ngoài, không biết từ khi nào mà trên người có thêm một chiếc áo khoác. Trong căn phòng này từ đầu tới cuối chỉ có hai người, không nghĩ cũng biết là ai khoác cho hắn. Chiếc áo có độ ấm của cơ thể hắn, chứng tỏ đã khoác được một lúc lâu.
Chắc là đêm qua sau khi hắn ngủ, Mạch Sương đắp cho hắn?
Mục Cẩm đứng dậy, cánh tay tê rần đau nhức, ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, trời mới chỉ hơi sáng. Đi vào gian trong nhìn, tấm màn vẫn được hạ xuống.
Nhẹ chân bước sâu vào trong, không biết lòng hiếu kỳ đến từ đâu thôi thúc hắn đến bên giường. Mục Cẩm đứng bên ngoài màn, giơ tay lên chạm vào màn, hơi vén ra.
Trên giường, Mạch Sương vừa mới mở mắt, đúng lúc đối diện với hắn. Tay run lên, tấm màn trượt khỏi tay, lại buông xuống.
Trái tim loạn nhịp một trận, ngay cả bản thân cũng không thể lý giải, rốt cuộc tại sao lại muốn làm vậy.
Quay người đi đến cạnh giá áo, mặc quần áo mà không yên lòng. Người trong giường vẫn không có động tĩnh, quần áo của cậu được treo bên cạnh quần áo của Mục Cẩm, rất chỉnh tề.
Mục Cẩm thay quần áo xong, quay người ra cửa.
Hiếm khi Mạch Sương ra phủ, vừa ra một cái đã gặp Cảnh Lan Châu đã quen biết từ lần du hồ trước đây.
Cảnh Lan Châu vô cùng vui mừng, không giấu nổi nét cười trên mặt: “Có thể gặp lại trong biển người mênh mông này, quả nhiên duyên phận giữa ta và Doãn huynh không cạn.”
Mạch Sương nói: “Ta và Cảnh huynh nhất kiến như cố, tất nhiên duyên phận không cạn.”
“Doãn huynh đang định đi đâu?”
“Muốn đến hiệu sách gần đây xem thử.”
“Kể ra hiệu sách cũng là nơi rất tuyệt, đúng lúc tại hạ rảnh rỗi, lại không có chỗ để đi, chẳng hay có thể đồng hành cùng Doãn huynh không?”
“Đương nhiên.”
Hai người đi sóng vai trên đường, dù thế nào cũng có đề tài nói mãi không hết.
“Mấy hôm trước tại hạ đọc một cuốn sách rất hay, nói về một tài tử cổ hủ nhất tiền triều, mặc dù chưa từng nghe qua cái tên đó, nhưng đọc xong thật sự đã được mở mang kiến thức.”
“Không biết là cuốn sách hay nào?”
“Cuốn sách đang ở chỗ ta, nếu Doãn huynh muốn đọc, lần sau gặp ta sẽ đưa cho.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tuy là lần gặp mặt thứ hai, nhưng lại giống như tri kỷ lâu năm.
Cảnh Lan Châu đã quen biết Tử Nguyệt tiên quân mấy trăm năm, cũng đã ái mộ Tử Nguyệt tiên quân mấy trăm năm, tốn không ít công sức để tìm hiểu sở thích của Tử Nguyệt tiên quân. Mặc dù hiện nay Tử Nguyệt tiên quân hạ phàm luân hồi, nhưng sở thích vẫn giống như lúc cậu làm tiên quân, cho nên Cảnh Lan Châu ở chung cùng cậu vô cùng thành thạo.
Lúc này, một chiếc xe ngựa lộng lẫy đi ngang qua đường. Mục Cẩm ngồi trong xe ngựa nhìn qua khe hở mà bức mành bị gió thổi tung tạo ra, đúng lúc nhìn thấy một bóng người bên đường. Trong lòng sững lại, vội vàng vén màn lên nhìn, thấy Mạch Sương và một nam tử áo xanh đi cùng nhau, xem ra còn trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Trong lòng trào dâng một cơn giận dữ không biết đến từ đâu, Mục Cẩm kêu dừng với bên ngoài. Xe ngựa dừng lại, Mục Cẩm nhìn chăm chú vào hai bóng dáng một trắng một xanh càng lúc càng đi xa kia, một ngọn lửa bốc lên trong mắt.
Bên ngoài có thị vệ hỏi: “Điện hạ có gì sai bảo?”
Mục Cẩm thở mạnh ra một hơi, nói: “Về phủ.”