“Thần về kinh đi ngang qua nơi này.”
Nghe vậy, trong lòng Mục Cẩm khẽ động, ngẩng đầu nhìn cậu, không phải cậu đã quyết ý ở lại Lăng Vân quán sao? Giờ là thế nào?
Một chiếc xe ngựa đi tới, còn có hai con ngựa.
“Công tử!” Đông Linh nhảy từ trên xe ngựa xuống, chạy về phía Mạch Sương, nhìn thấy Mục Cẩm, ngẩn ra: “Thái, Thái tử điện hạ!”
Hai thị vệ hộ tống Mạch Sương cũng xuống ngựa, chắp tay: “Ty chức tham kiến Thái tử điện hạ!”
Cả người Mục Cẩm không còn sức lực, yếu ớt nói: “Miễn lễ.”
“Điện hạ bị thương, thần xử lý vết thương giúp người trước.”
Mạch Sương đỡ Mục Cẩm lên xe ngựa, tìm hết vết thương trên người hắn trước, tổng cộng có hai vết thương nặng, một là vết đao trên đùi, chảy rất nhiều máu, một là vết cào trên bụng, cũng bị thương không nhẹ.
Mạch Sương lấy một bộ quần áo từ trong bọc ra, xé ra thành mấy mảnh rồi quấn vào vết thương, ngăn cản máu tràn ra không ngừng.
Sắc mặt Mục Cẩm trắng bệch, bắt đầu buồn ngủ khi xe ngựa cứ lắc lư suốt. Cánh tay Mạch Sương ổn định thân thể hắn, để hắn tựa vào ngực mình.
Trong ngực Mạch Sương có một mùi hương thoang thoảng dìu dịu, ngửi vào rất thoải mái, Mục Cẩm yên tâm nhắm mắt lại.
Hai khắc sau, đến một khách điếm.
Thuê mấy gian thượng phòng, Mạch Sương đỡ Mục Cẩm vào phòng, Đông Linh xuống nhà bếp múc nước, hai thị vệ phân công nhau đi tìm hiệu thuốc gần đây mua thuốc.
Mạch Sương đỡ hắn đến giường, để hắn ngồi tựa lưng vào đầu giường. Đông Linh vội vàng bê một chậu nước nóng vào: “Công tử, nước đây.”
Mạch Sương quay sang phân phó: “Đi mượn lão bản một chiếc kéo về đây.”
“Vâng, em đi ngay.”
Mạch Sương đứng trước giá đựng chậu nước, vắt khăn mặt, đưa cho Mục Cẩm: “Điện hạ lau mặt trước đi.”
Mục Cẩm nhận lấy, lau những vết bẩn trên mặt.
Không lâu sau, thị vệ mua thuốc trị thương về, Đông Linh cũng mang kéo đến.
Đợi mọi người ra ngoài hết, Mạch Sương đứng cạnh giường nói: “Điện hạ tự cởi quần áo, hay để thần giúp?”
Vết thương của Mục Cẩm ở trên đùi và bụng, không thể không cởi quần áo. Hắn vừa mới đứng dậy, trên đùi đã đau đớn, sau đó là hoa mắt chóng mặt, Mạch Sương vội đỡ lấy cơ thể hắn đang ngả về một bên.
“Cứ để thần cởi giúp điện hạ.”
Mục Cẩm không nói gì, coi như chấp nhận. Một tay Mạch Sương đỡ lấy vai hắn, một tay cởi áo ngoài cho hắn, rồi cởi đai lưng, áo giữa, áo trong, cuối cùng chỉ còn lại tiết khố.
Mạch Sương ngồi ở mép giường, dùng nước ấm cẩn thận lau những vệt máu đọng lại quanh vết thương. Mục Cẩm nhìn cậu, nhớ đến giấc mộng xuân đêm đó, dáng vẻ nhẹ nhàng thở gấp nằm dưới hắn của Mạch Sương, bất giác rụt chân lại.
Mạch Sương ngẩng đầu nhìn hắn: “Làm điện hạ đau?”
Mục Cẩm mím môi, quay đầu sang một bên: “Không phải.”
Mạch Sương tiếp tục cúi xuống, lau sạch vết thương xong, rắc một chút thuốc bột thật đều lên vết thương.
“Cha ngươi hận không thể làm bản cung chết.” Đột nhiên Mục Cẩm nói.
Tay đang rắc thuốc của Mạch Sương dừng lại: “Sau đó?”
Mục Cẩm tựa hẳn lưng vào đầu giường, nói những chuyện trước đây với Mạch Sương giống như kể chuyện: “Cha ngươi muốn giúp Triết Khám thượng vị, nên đã nghĩ rất nhiều cách để diệt trừ bản cung, hạ độc vào thức ăn của bản cung, phái người hành thích, vu cáo trước mặt phụ hoàng. Tóm lại, bao nhiêu thủ đoạn hèn hạ đều dùng hết, nhưng chung quy vẫn không thực hiện được.”
“Cho nên, người hận ông ấy?”
“Đương nhiên.” Trong mắt Mục Cẩm bình tĩnh hơn nhiều. “Cả nhà ngươi, bản cung đều hận.”
Mạch Sương không nói gì, lấy một mảnh vải mỏng nhẹ nhàng quấn quanh vết thương mấy vòng, để vết thương nằm vắt ngang đùi được băng bó lại.
Mục Cẩm giữ chặt cổ tay cậu, Mạch Sương ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi có nghe rõ không? Bản cung nói hận cả nhà ngươi, cũng bao gồm cả ngươi.”
“Thì đã sao?” Mạch Sương thản nhiên nói, thoát khỏi tay hắn, cầm kéo cắt chỗ vải còn thừa đi.
“Nếu ta hận ngươi, sao ngươi còn cứu ta?”
Mạch Sương nói: “Người hận thần, nhưng thần không hận người, sao lại không cứu?”
Mục Cẩm há miệng, định nói lại thôi.
Mạch Sương lấy một chiếc áo từ trong bọc, đưa cho Mục Cẩm: “Mặc vào, đừng để bị lạnh.”
Mục Cẩm nhận lấy, ngồi thẳng dậy khoác vào người, động tác hơi mạnh làm ảnh hưởng đến vết thương trên bụng, sắc mặt tái đi. Mạch Sương lại cúi xuống, cầm cánh tay hắn xỏ vào ống tay áo, lại làm vậy với tay bên kia, giống như một người mẹ kiên nhẫn mặc quần áo cho con mình vậy.
Buộc xong dây lưng trên áo, Mạch Sương kéo chăn đắp lên người Mục Cẩm: “Điện hạ nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, bê chậu máu loãng kia ra ngoài. Khi mở cửa, đột nhiên đằng sau vang lên một câu: “Đa tạ.”
Mạch Sương dừng lại, hơi nghiêng đầu, nhìn người nằm nghiêng trên giường quay mặt vào trong. Mở cửa, đi ra ngoài.
Vừa mới ra cửa, Đông Linh đã đi đến: “Công tử, để em bê cho.”
Mạch Sương đích thân xuống tầng dặn tiểu nhị mang một bát cháo thanh đạm lên.
Nhìn Mục Cẩm ngoan ngoãn ăn hết bát cháo, Mạch Sương mới về phòng mình.
Đông Linh đi vào theo, nhỏ giọng hỏi: “Công tử, tại sao Thái tử điện hạ lại xuất hiện ở đây? Không phải là tới đón cậu chứ?”
“Hắn có chuyện phải làm.”
Vẻ mặt tiểu nha đầu vẫn đầy nghi hoặc: “Nhưng mà, thế thì cũng trùng hợp quá, gặp đúng lúc cậu quay về từ núi Lăng Vân, trời đất bao la mà còn gặp nhau trên đường được? Theo em thấy, vẫn có chút không thật, có lẽ Thái tử điện hạ thấy cậu đi hơn một tháng, sợ cậu không về, nên mới lợi dụng công vụ để cố ý tới đây đón cậu đấy.”
Mạch Sương đạm nhiên: “Em đừng nghĩ nhiều.”
Tiểu nha hoàn cúi đầu: “À.”
Hôm sau, Mục Cẩm mang theo vết thương trên người đến phủ nha Kỳ Châu cách đây không xa để điều động quan binh, Mạch Sương đi theo.
Xe ngựa chạy vội trên đường, trong xe rất xóc. Mục Cẩm vẫn ngồi im như bình thường, nhưng mỗi lần xe xóc động vào vết thương là lại đau đớn, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi dày.
Mạch Sương lấy túi nước treo trên thành xe xuống, đưa cho hắn: “Điện hạ, uống nước.”
Mục Cẩm nhận lấy, đổ vào miệng, vì xe ngựa xóc nên nước tràn ra khóe miệng một chút. Mạch Sương lại đưa một chiếc khăn cho hắn, Mục Cẩm nhìn cậu, vươn tay nhận khăn, bàn tay chạm vào đầu ngón tay hơi lạnh của cậu, trong lòng lại như giật điện.
Tới phủ nha Kỳ Châu, Mục Cẩm lấy lệnh bài của mình ra, Thứ sử Kỳ Châu lập tức ra nghênh đón. Mục Cẩm hỏi mượn tám trăm quan binh của phủ nha Kỳ Châu, lập tức xuất phát, tiến Linh Châu lùng bắt Lưu Phó Sơn.
Mục Cẩm dẫn đoàn người xông vào phủ Thứ sử Linh Châu, lục soát toàn bộ trong phủ, mới phát hiện ra, Lưu Phó Sơn đã cao chạy xa bay, còn mang theo tất cả vàng bạc châu báu trong phủ đi.
Trước đây Mục Cẩm mới đến Linh Châu, Lưu Phó Sơn làm ra vẻ như trung thần phối hợp điều tra với hắn, làm theo y như thật, chính là để không bị nghi ngờ.
Để phòng ngừa vạn nhất, hắn sắp xếp người của mình bên cạnh Mục Cẩm, nếu Mục Cẩm điều tra được gì, lập tức diệt khẩu.
Hôm qua Mục Cẩm phát hiện đá ở bờ sông khác thường, bắt đầu suy đoán, những kẻ đi theo lại thần hồn nát thần tính tưởng mình để lộ dấu vết. Lưu Phó Sơn biết được tin Mục Cẩm chạy thoát, trong lòng hoảng sợ, kết quả là đã thu dọn đồ đạc trốn đi ngay trong đêm.
Mục Cẩm hạ lệnh phong tỏa cửa thành Linh Châu, chặn đường tham quan, cũng hạ lệnh truy nã Lưu Phó Sơn ở các châu các huyện.
Vụ án quan ngân bị cướp tạm thời điều tra đến đó, việc còn lại chỉ là chờ bắt được Lưu Phó Sơn.
Màn đêm buông xuống, Mục Cẩm mới rảnh rỗi được một lúc, tìm một khách điếm dừng chân ở Linh Châu.
Vào phòng, Mục Cẩm ngồi xuống bàn, rót cho mình một chén trà lạnh để giải khát.
Mạch Sương cầm theo một chiếc bọc vải đi vào phòng.
Đặt bọc vải bên bàn, Mạch Sương nói: “Điện hạ cởi áo ra, để thần kiểm tra vết thương.”
Mục Cẩm ngước lên nhìn cậu một cái, vô cùng phối hợp đặt chén trà xuống, đứng lên cởi từng chiếc áo một ra.
Mạch Sương mở bọc vải trên bàn, bên trong là thuốc trị thương và vải băng hôm qua còn thừa.
Mục Cẩm cởi quần áo, chỉ mặc tiết khố đứng đó. Mạch Sương nhìn lướt qua bụng và đùi hắn, màu trắng của mảnh vải đã không còn nhìn ra màu sắc ban đầu nữa, bị máu nhuộm thành màu đỏ.
Đây là điều cậu đã đoán được, hôm nay hắn cứ đi lại suốt, vết thương không bị nứt ra mới là lạ.
Khi Mạch Sương đến gần nhìn vết thương cho hắn, chẳng hiểu tại sao, lại thấy bụng hơi nóng. Trong đầu có một nỗi xúc động khó hiểu, rồi ôm chặt lấy cậu.
Mạch Sương ngẩng đầu, hơi thở dồn dập của Mục Cẩm phả vào mặt.
Mục Cẩm nhìn người bị mình ôm chặt lấy từ khoảng cách rất gần, đôi mắt như ngọc lưu ly, chiếc mũi cao gầy, đôi môi mọng nước mím nhẹ. Mục Cẩm lại nhớ tới giấc mộng xuân đêm đó, cổ họng khô khốc, bụng càng nóng hơn.
Hai người nhìn nhau suốt một lúc lâu, Mục Cẩm cao hơn Mạch Sương một chút, phả hơi thở vào giữa trán cậu. Mạch Sương không động đậy, Mục Cẩm hơi cúi đầu, từng chút từng chút tiến đến gần, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mềm, chỉ chạm một chút lại lùi ra, lại chạm vào chút nữa, nhưng đến cùng vẫn không thể hôn thật sự.