Hư Trường đạo trưởng ngồi xếp bằng trên giường có bộ râu tóc hoa râm, đầy vẻ tang thương.
“Sương Nhi, lại đây.” Giọng nói trầm thấp vang lên.
Mạch Sương bước đến, quỳ xuống trước mặt ông. “Sư phụ.”
Hư Trường đạo trưởng nhìn cậu: “Nửa năm nay con ở kinh thành, sống tốt không?”
“Đa tạ sự phụ quan tâm, đệ tử sống rất tốt.”
Hư Trường đạo trưởng gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Sau đó thở dài một tiếng: “Từ nhỏ con đã yếu ớt nhiều bệnh, nhưng thiên phú tu đạo rất cao, nếu kiên trì bền bỉ nhất định có thể thành công, đáng tiếc quá, đáng tiếc…”
“Mệnh do trời định, sư phụ không cần tiếc nuối.”
“Biết mệnh mình do trời định tất nhiên là quan trọng. Có điều, Sương Nhi, con cũng phải nhớ kỹ, phúc họa vốn đồng hành, mất lúc ban đầu, được những ngày sau, khổ tận tất sẽ cam lai thôi.”
“Đệ tử cẩn tuân lời dạy của sư phụ.”
Hư Trường đạo trưởng lại than thở: “Vi sư cả đời không con, cô đơn hơn nửa đời người, từ lâu đã coi con như máu mủ, kiếp này không mong cầu gì khác, chỉ mong con có thể an an ổn ổn, vi sư cũng có thể nhắm mắt.”
Mấy từ cuối cùng, ngữ khí kéo dài. Nói xong, từ từ nhắm mắt lại, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn là vẻ an tường.
Mạch Sương phát hiện sư phụ không còn hơi thở, biết ông đã rời đi. Hai tay chạm đất, dập đầu đến cùng.
Trong căn phòng mờ mờ, một lão giả tóc trắng mặc đạo bào ngồi xếp bằng, đã cưỡi hạc về phương tây. Một nam tử áo trắng quỳ rạp trên đất, một lúc lâu sau vẫn không đứng lên.
Ban đêm, Lăng Vân quán trên sườn núi hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả núi Lăng Vân cũng bị bao phủ trong bóng tối.
Đêm nay không trăng không sao, đứng trước cửa sổ nhìn lên, cũng chỉ có thể thấy được một màu đen mênh mông vô tận.
Bên ngoài có người gõ cửa rồi mở ra, nam tử áo trắng đứng trước cửa sổ quay đầu nhìn lại, đối diện với người vào.
“Muốn tìm đệ nói chuyện một chút.” Người đến nói.
Mạch Sương gật đầu, ra ngoài cùng hắn. Hắn là đệ tử đời thứ ba của Hư Trường đạo trưởng, Lý Thâm, đã qua tuổi nhi lập, hiện tại Lăng Vân quán do hắn chưởng quản.
Bên cạnh chiếc bàn đá trong sân có treo hai chiếc đèn lồng, khiến cho cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo, hai người lần lượt ngồi xuống.
Lý Thâm cầm ấm trà trên bàn rót một chén cho cậu: “Đệ ở phủ Thái tử, sống thế nào?”
“Rất tốt.”
“Đệ có thể lừa sư phụ, nhưng không thể lừa được ta.” Lý Thâm nâng chén của mình lên nhấp một hớp trà, lại đặt xuống, nhìn cậu. “Sau khi đệ vào phủ Thái tử, ta đã cho người nghe ngóng.”
Vẻ mặt Mạch Sương vẫn bình thản: “Sống tốt hay không là do bản thân quyết định, người ngoài không thể biết được.”
Lý Thâm cười nhẹ một tiếng, nói: “Đúng là giống tính tình vô dục vô cầu của đệ.”
Mạch Sương mím môi không nói.
“Sư phụ đi rồi, một mình ta chưởng quản Lăng Vân quán, rất nhiều việc không thể lo liệu kịp. Đệ có muốn trở về, san sẻ giúp ta một chút?”
Trên mặt Mạch Sương có chút chua xót: “Đâu phải ta nói muốn về là về được.”
“Hôn sự của đệ và Thái tử vốn chỉ là danh nghĩa, rất khó trở thành thật, đệ còn…”
Mạch Sương dừng một chút, hiểu được ý của Lý Thâm: “Thái tử điện hạ không phải đoạn tụ…”
“Hắn không phải, đệ cũng không phải, hai người cần gì phải gò ép cả đời.” Lý Thâm nói. “Hơn nữa, đợi khi hắn đăng cơ làm đế, đệ sẽ là Hoàng hậu, thế này…”
“Theo ta thấy, đệ cứ ở lại Lăng Vân quán, những chuyện khác để ta giải quyết giúp đệ.”
Mạch Sương trầm mặc không nói gì, nhìn bụi hoa gần đó, ánh mắt đạm nhiên.
Kinh thành.
Trên triều đình.
Ba mươi vạn lượng quan ngân được vận chuyển tới Linh Châu để xây dựng hành cung bị sơn tặc thổ phỉ cướp hết, sau đó đi điều tra, thì cả sơn tặc thổ phỉ và quan ngân đều không cánh mà bay. Hoàng đế giận tím mặt, triệu tập quần thần thảo luận đối sách.
Thượng thư lệnh Viên Canh bước ra khỏi hàng, nói: “Hoàng thượng, thần thấy chuyện này có nhiều điểm kỳ quặc.”
“Ái khanh thấy kỳ quặc ở đâu?”
“Phần lớn sơn tặc thổ phỉ đều tụ tập trên núi, cố thủ trên đỉnh núi để cướp tiền. Nhưng sau khi quan binh điều tra thì thấy, trong phạm vi trăm dặm nơi quan ngân bị cướp không hề có sơn tặc, đến cả một sơn trại cũng không có, chứng tỏ những kẻ cướp quan ngân không phải đám sơn tặc thổ phỉ bình thường.”
Thừa tướng Doãn Thăng khinh thường nói: “Viên đại nhân nói vậy cũng bằng thừa, kẻ có thể cướp được quan ngân, tất nhiên không phải sơn tặc thổ phỉ bình thường.”
“Doãn đại nhân, hạ quan vẫn chưa nói hết.”
Hoàng đế ngồi trên long tọa nhìn Viên Canh: “Viên ái khanh nói tiếp đi.”
“Vâng, Hoàng thượng.” Viên Canh tiếp tục. “Ba mươi vạn lượng bạc trắng không phải con số nhỏ, nếu không dùng trâu ngựa sẽ rất khó di chuyển, nhưng sau khi thổ phỉ cướp bạc lại không thấy bóng dáng đâu. Điểm này, thần nghĩ, cũng là chỗ đáng nghi.”
Doãn Thăng nói: “Thổ phỉ sơn tặc đâu phải kẻ ngốc, cướp bạc xong đương nhiên phải giấu ở đâu đó, chắc không phải đến cả điều này Viên đại nhân cũng không nghĩ ra chứ.”
“Cái này…” Viên Canh cứng họng.
Mục Cẩm thật sự không nhịn được, đứng ra nói: “Phụ hoàng, chuyện quan ngân bị cướp có rất nhiều chỗ đáng nghi, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng cho phép nhi thần điều tra chuyện này.”
Hoàng đế trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Được, vậy trẫm sẽ giao chuyện này cho con điều tra rõ.”
“Nhi thần nhất định sẽ dốc hết sức.”
Viên Ngọc Chi nghe được tin Mục Cẩm sắp xuất kinh, ngay lập tức chạy tới phủ Thái tử.
“Mục Cẩm ca ca, nghe cha nói huynh sắp đi xa.”
Mục Cẩm đang xem công văn trong thư phòng, biết Viên Ngọc Chi vào nhưng vẫn không ngẩng đầu: “Ừ.”
“Phải đi bao lâu?”
“Không biết.”
“Muội thật không hiểu, chỉ là mất tiền thôi, đâu cần huynh phải đích thân giải quyết. Bao nhiêu quan viên bên dưới nhận được bổng lộc mà còn không giải quyết được một chuyện cỏn con như thế à?”
Mục Cẩm tiếp tục xem công văn, Viên Ngọc Chi lắc lắc cánh tay hắn: “Mục Cẩm ca ca, huynh có thể đừng đi không, muội không muốn phải xa huynh lâu như vậy. Lại nói, còn hơn một tháng nữa là trung thu rồi, muội và huynh phải lo liệu hôn sự, sao huynh có thể đi xa vào lúc quan trọng này được.”
Mục Cẩm rút cánh tay ra khỏi tay nàng: “Bản cung là Thái tử, phải coi việc công làm trọng.”
“Nhưng mà…” Vẻ mặt Viên Ngọc Chi tủi thân. “Chẳng lẽ, chuyện đại sự cả đời của huynh lại không quan trọng?”
Mục Cẩm liếc nàng một cái, nói: “Đây là hai chuyện khác nhau, không thể coi là một.”
Viên Ngọc Chi mím môi: “Muội biết, Mục Cẩm ca ca chuyên tâm cho quốc sự là đạo lý hiển nhiên, nhưng chỉ là muội muốn Mục Cẩm ca ca quan tâm nhiều đến hôn sự của chúng ta trước khi thành thân thôi.”
“Chuyện này bản cung không thể làm được.”
Trong mắt Viên Ngọc Chi óng ánh nước, cắn môi nhẫn nhịn, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mục Cẩm, biết rõ nếu còn bướng bỉnh nữa nhất định hai người sẽ lại cãi nhau. Viên Ngọc Chi ngẫm nghĩ, đành phải nhượng bộ: “Vậy muội, chờ Mục Cẩm ca ca trở về.”
Mục Cẩm lại liếc nhìn nàng một cái nữa, không nói gì hết.
Hôm sau, Mục Cẩm dẫn người xuất kinh.
Mấy ngày sau, lúc dừng chân trong một tửu lâu, đúng lúc nghe thấy có người nhắc đến Lăng Vân quán.
“Mọi người nghe nói gì chưa, mấy hôm trước Hư Trường đạo trưởng của Lăng Vân quán đã cưỡi hạc về trời rồi.”
“Sống đến hơn một trăm ba mươi tuổi, cũng đến lúc thôi.”
“Cũng phải, người bình thường mà có thể sống đến hơn trăm tuổi như ông ấy đâu có mấy ai. Bây giờ người chưởng quản đạo quán là đệ tử thứ ba mươi sáu của ông ấy, nghe nói còn trẻ lắm, mới qua nhi lập thôi.”
“Kể ra cũng bình thường, sau khi Hư Trường đạo trưởng qua tuổi một trăm chỉ nhận hai đệ tử, hiện tại hắn chính là người lớn tuổi nhất. Nếu nói về bối phận, hơn tám mươi người mới vào đạo quán năm nay phải gọi hắn là sư thúc.”
Mục Cẩm ngồi ngay ở bàn phía sau họ, cầm chén rượu nếm thử. Trước khi Mạch Sương xuất hiện, hắn chưa bao giờ nghe nhắc tới núi Lăng Vân, nhưng giờ thấy người khác nói tới, lại thấy có một cảm giác khác lạ. Giống như nhắc tới nơi ở của người thân của mình vậy, trong tự nhiên còn có một chút gần gũi.
Tới Linh Châu, quan viên địa phương dâng bản đồ địa hình ở vùng này lên, Mục Cẩm mới biết, núi Lăng Vân ở cách đây không xa, chỉ mất hành trình hai ngày.
Quan viên của Linh Châu dẫn Thái tử điện hạ tới hành cung đang được xây dựng, cũng chỉ là một cái khung trống rỗng. Ba mươi vạn lượng quan ngân mà triều đình chi ra đã bị cướp, không có ngân lượng, việc xây dựng hành cung cũng bị trì hoãn.
Lại được dẫn tới nơi quan ngân bị cướp, Mục Cẩm phát hiện, đất vùng này khá bằng phẳng, dù có núi, cũng chỉ thuộc loại như đồi nhỏ, không cao mấy.
Thứ sử Linh Châu là Lưu Phó Sơn đi cạnh hắn chỉ vào vùng đất phẳng đằng trước, nói: “Hôm đó quan binh vận chuyển quan ngân nghỉ chân ở đây, trong lương khô và túi nước mang theo đều bị bỏ thuốc, tất cả quan binh đều hôn mê, đến lúc tỉnh lại thì không thấy quan ngân đâu.”
Mục Cẩm nhíu mi: “Vậy sao lại phán định là do sơn tặc thổ phỉ làm?”
Lưu Phó Sơn do dự rồi nói: “Nghe mấy quan binh còn chút tri giác nói, đúng là sơn tặc thổ phỉ.”
Mục Cẩm trầm tư một lát, có thể bỏ thuốc vào lương khô và túi nước, mà lại không bị phát hiện, có lẽ là do người trong nội bộ làm ra. Nếu đúng là người nội bộ, vậy thì rất có khả năng đằng sau còn che giấu những mối quan hệ chồng chéo đan xen nhau.
Mục Cẩm lại về phủ Thứ sử, triệu kiến từng quan binh vận chuyển quan ngân đến, hỏi mấy câu, không hỏi ra điều gì bất ổn, rồi cho bọn họ rời đi.
Ba mươi vạn lượng bạc trắng, tổng cộng được chứa trong ba mươi chiếc rương, bốn chiếc rương được xếp trên một chiếc xe ngựa, cũng phải cần đến tám xe ngựa để vận chuyển.
Theo như lời Lưu Phó Sơn nói, trong vòng hai canh giờ sau khi quan ngân bị cướp đã có rất nhiều quan binh đi tìm, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Thổ phỉ vận chuyển quan ngân không thể nào đi đường nhỏ. Ở gần đây chỉ có một con đường nối thẳng đến thành Linh Châu, đến hay đi đều phải qua đó, vậy rốt cuộc đám thổ phỉ cướp quan ngân xong đã đi đâu?
Hay đúng như lời Doãn Thăng nói, thổ phỉ cướp được quan ngân xong đã giấu ở một chỗ trước, sau này mới quay lại lấy?
Ban đêm, Mục Cẩm ngồi đọc sách trong phòng, bên ngoài có người gõ cửa.
“Vào đi.”
Có người đẩy cửa vào phòng, chắp tay nói: “Tham kiến điện hạ.”
Mục Cẩm đặt sách xuống, nhìn hắn: “Sao rồi?”
“Ty chức dẫn người âm thầm theo dõi trong ngục, vẫn chưa phát hiện có gì bất thường.”
Sau khi quan ngân bị mất, những quan binh hộ tống quan ngân tạm thời bị giam trong ngục vì tội thất trách, từ sáng sớm nay, Mục Cẩm đã cho người âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của họ, bẩm báo lập tức.
“Ngươi tiếp tục điều tra, nếu phát hiện có gì bất ổn, phải báo lại ngay.”
“Ty chức tuân mệnh.”
Thị vệ ra đến cửa, Mục Cẩm nói: “Khoan đã.”
“Điện hạ có gì dặn dò?”
Mục Cẩm trầm ngâm một lúc mới nói: “Phái người đến núi Lăng Vân một chuyến, tìm hiểu tin tức của Thái tử phi.”
“Vâng.”
“Đi xuống đi.”
“Ty chức cáo lui.”
Thị vệ ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại. Mục Cẩm bưng chén trà lên nhấp một hớp, nghĩ ngợi đăm chiêu, Hư Trường đạo trưởng đã đi được nửa tháng, người kia đã về kinh thành hay vẫn tiếp tục ở lại núi Lăng Vân?