Đại phu sớm đã chờ sẵn ở đó, vì bệnh nhân chưa đến nên phải ở lại ngồi uống trà đợi người. Cho đến khi nhìn thấy Tạ Cẩn ôm một người mặc áo khoác che kín thân gấp gáp chạy tới, lúc này đại phu biết bệnh nhân của mình đã đến.
“Tạ đại nhân, mau vào trong.”
Đồng thời bà ta cũng mang hộp thuốc vội vã theo sau, sau khi người đã nằm trên giường mới bắt đầu chẩn mạch và kiểm tra vết thương, mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng.
“Vết thương của cô nương không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng sốt quá cao, lại trong một thời gian dài, lão phu chỉ có thể dốc hết sức chữa trị.”
Vì để tránh bị nghi ngờ, Tạ Cẩn cẩn thận đặc biệt mời nữ đại phu họ Tôn, năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, là người từng trải, y thuật nổi danh xa gần đến khám.
Tôn đại phu lấy châm bạc, hơ qua lửa, bắt đầu châm cứu.
Đôi mắt nhắm chặt của Thẩm Nhiêu từ từ mở ra, nhìn thấy màu xanh thẫm trên đỉnh màn, nàng cũng bớt căng thẳng hơn, lại nhìn thấy Tạ Cẩn đang ngồi bên giường, cổ họng vừa khàn vừa khô, cả buổi không nói được câu gì.
Tôn đại phu nói:
“Lão phu sẽ kê một đơn thuốc hạ sốt cho vị cô nương này dùng trước, vì mạch quá yếu, nếu như cứ duy trì tình trạng sốt cao như này, e là sẽ không trụ được đến ngày mai.”
Tạ Cẩn nghe xong sáu chữ không trụ được đến ngày mai, sắc mặt càng lộ rõ vẻ lo lắng.
Tôn đại phu viết xong đơn thuốc còn dặn dò thêm có thể dùng rượu trắng lau người để giúp cho việc hạ sốt. Bà ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không để lộ chuyện chữa trị hôm nay ra ngoài, để đề phòng bất trắc nên bà ta được đưa đến chái nhà của Tạ phủ để tạm thời ở một thời gian, dù gì tình hình của Thẩm Nhiêu cũng chưa khá lên ngay được.
“Tạ Cẩn ta khát nước.”
Âm thanh yếu ớt, dường như muốn ngừng thở từ trên giường phát ra.
Tạ Cẩn ở đội cẩm y vệ đã lâu năm, chứng kiến biết bao nhiêu người chết, nhiều đến nỗi có thể chất thành núi. Hắn tưởng rằng bản thân mình đã quen với việc nhìn người khác đối diện với cái chết, mà lòng không hề có chút cảm động nào. Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Nhiêu trong bộ dạng bây giờ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Trong lòng hắn càng nóng ruột, cuồn cuộn như sóng biển bao nhiêu thì ngoài mặt lại càng bình tĩnh, tỏ vẻ không chút lo lắng bấy nhiêu. Hắn đi rót nước, rồi đỡ người Thẩm Nhiêu ngồi dậy để đút cho nàng uống, chạm vào làn da nóng như lửa của nàng, ngón tay hắn co lại.
“Nếu không may thần hồn ta phải quay về cửu tuyền, phiền ngươi hãy mang thân xác ta đi thiêu, ta không muốn thân mình bị chôn.”
Tâm trí của Thẩm Nhiêu đã bay lên chín tầng mây, chỉ còn lại một chút ý thức tồn tại, âm thanh thoi thóp, phải ngồi thật gần mới có thể nghe thấy.
Tạ Cẩn mặt không hề có cảm xúc, nói:
“Được.”
Theo lời dặn dò của thầy thuốc, hắn cởi y phục của nàng, dùng rượu lau khắp người, cuối cùng thì giúp nàng thay một bộ y phục mới. Bình thường hai người thường hay đối đầu khắc khẩu, mặc dù thân nữ nhi mảnh khảnh, nhỏ nhắn, nhưng mỗi ngày đều rất hoạt bát, sinh khí dồi dào, lúc tức giận còn ném đồ đạc, không hề kiêng nể ai.
Nhưng bây giờ nàng lại giống như một búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ, hắn sợ cô nàng búp bê sứ này sẽ vỡ bất cứ lúc nào, sẽ không thể hồi phục lại được như trước.
Tạ Cẩn bê bát thuốc cẩn thận đút cho nàng từng chút từng chút, biết nàng không thích vị đắng, vì hắn biết ý nên còn thêm cả mứt hoa quả cho nàng ăn.
Tiểu cô nương tuy là người cứng rắn nhưng lại rất thích ăn đồ ngọt.
Thẩm gia bị sao gia diệt môn, cô cô mắc bệnh mà qua đời, thái tử biểu đệ bị đưa đến nơi xa, chỉ còn lại mình nàng. Mấy năm nay hai người tương thân bầu bạn, giúp đỡ, yêu thương lẫn nhau.
Thẩm Nhiêu thưởng thức vị ngọt lịm của mứt hoa quả, bàn tay lạnh ngắt của Tạ Cẩn đang đặt trên khuôn mặt nóng bừng của nàng. Tay hắn rất mát, khiến nàng vô cùng thích thú mà tận hưởng.
Trong đầu nàng vô cùng hỗn độn, nhưng có một ý nghĩ rất rõ ràng mà trước giờ không bị lay động đó là phải tiếp tục sống.
Ánh nắng ban mai len lỏi qua khung cửa sổ, từng tia nắng nhỏ chiếu soi trên khuôn mặt nàng, không dễ dàng gì Thẩm Nhiêu mới có thể mở được đôi mắt mệt mỏi của mình, cả người không có chút sức lực nào.
Ngẩn người ra một chút, nàng mới phát hiện một đôi tay thô cứng đang ôm chặt lấy mình, đến nỗi nửa người của nàng bị tê nhức, quay đầu lại nhìn thì ra là Tạ Cẩn, sự lo lắng căng thẳng của nàng lập tức biến mất, nàng nhanh chóng gọi:
“Tạ Cẩn, tỉnh dậy đi!”
Nàng cảm thấy khát nước…
Tiếng nói thường ngày nhẹ nhàng tròn vành, êm tai là thế, nay lại giống như tiếng mài dao khàn khàn, còn có chút thô, đến tự mình nghe cũng cảm thấy kỳ lạ, nàng hắng giọng, dùng tay huých nhẹ gọi Tạ Cẩn.
“Ưm.” Hắn vặn vẹo cổ một cách mệt mỏi, Tạ Cẩn lại càng ôm chặt hơn, rồi tiến sát về phía Thẩm Nhiêu, nhẹ nhàng nói:
“Phu nhân à, ngoan, đừng làm ồn.”
“Ai là phu nhân của ngươi?”
Thẩm Nhiêu nhíu mày, âm thanh dần trở nên rõ hơn.
“Đừng nằm mơ nữa, mau tỉnh dậy.”
Tạ Cẩn không hề cảnh giác khi ở bên cạnh Thẩm Nhiêu, nàng lại lên tiếng, lúc này hắn mới mở mắt, có chút mơ hồ, giống như con sói mà không có nanh vuốt, không còn có khả năng tấn công, kinh ngạc nói:
“Nàng vẫn còn sống?”
Hắn dường như không tin mà còn thử xem nàng còn thở hay không.
“Nàng thực sự còn sống?”
“Nàng không chết?”
Tại sao lại hỏi như vậy, đến mức Thẩm Nhiêu không thể nào trả lời được, chỉ biết cúi đầu cắn vào ngón tay hắn, đến khi in vết răng mới bỏ ra.
“Ngươi mong ta chết, hay là muốn ta sống?”
“Chết rồi thì ta sẽ càng nhẹ nợ.”
Hắn thở phào một hơi, rút tay ra, xoay xoay cánh tay, rồi xuống giường mang giày.
“Tạ Cẩn à!”
Tạ Cẩn nghe âm thanh như đang gọi hồn mình, không nhịn được mà cau mày, đứng phắt dậy, khoanh tay mà nhìn nữ nhân yếu ớt, nửa sống nửa chết ở trên giường.
“Gọi ta làm gì?”
“Ta khát.”
“Còn đói nữa.”
“Vừa đói vừa khát!”
Tạ Cẩn cảm thấy nàng như đang ra lệnh cho mình, nhưng hắn không hề cãi lại mà nhẹ nhàng đi rót nước từng chút một rồi đỡ nàng ngồi dậy để đút cho nàng.
Tạ đại gia từ trước đến nay chưa từng hầu hạ, phục vụ ai, đến cho người khác uống nước cũng làm không xong, nước đổ ra ngoài không ít, hắn dùng tay áo lau cho Thẩm Nhiêu, đến nỗi nàng cũng phải bất lực mà chịu, lúc này hắn mới nhếch miệng nói.
“Nàng muốn ăn gì?”
Thẩm Nhiêu mệt mỏi nằm xuống chép chép miệng, không cảm thấy mùi vị nào hết mà chỉ thấy vị đắng.
“Gì cũng được, chỉ cần đồ ngọt là được rồi.”
“Được, đợi ta.”
Tạ Cẩn tắm rửa thay y phục xong rồi quay lại thì đã thấy Thẩm Nhiêu đang ngồi bên bàn ăn nằm dài chờ.
Hắn mặc trên người bộ lam bảo sắc nhạt, dùng vòng bạc cuốn tóc, cúi người sờ trán nàng.
“Nếu như nàng lại phát sốt thì lên tiếng nói cho ta biết, không được cố chịu.”
“Được.”
Nàng kêu hắn ngồi xuống, rồi chống tay dưới cằm trầm ngâm, không lên tiếng mà nhìn Tạ Cẩn.
Nhìn nàng như vậy, Tạ Cẩn cau mày.
“Có gì thì nói, nhìn chằm chằm ta như vậy làm gì? Mặt ta cũng đâu có dính cái gì!”
Đây là ngươi muốn ta hỏi, Thẩm Nhiêu nằm trườn ra bàn, nghiêng đầu hỏi:
“Có phải bệ hạ đã biết trước cái chết của Bình Quận Vương có liên quan đến Trường công chúa không?”
Tạ Cẩn tay cầm bình trà, rót một ly rồi uống một ngụm.
“Thẩm đại nhân có ý dò xét thánh ý,đây là tội lớn.”
Lời này ý là không muốn trả lời?
Tên tiểu tử này lại giám mang chuyện trong triều ra để nói trong nhà, có điều xung quanh không có ai, nên nàng đành thuận theo hắn mà nói:
“Hạ quan biết tội.”
“Nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi một chuyện, hy vọng ngươi sẽ thành thật trả lời.”
Tâm tư của hoàng đế nàng có thể không cần đoán, nhưng với người bên cạnh mình nàng bắt buộc phải biết.
“Trong chuyện này ngươi có lợi dụng ta không?”
Với ánh mắt đen sâu và bình tĩnh, Tạ Cẩn trả lời:
“Không.”
“Được.”
Nàng không còn hỏi gì nữa.
Sau khi thức ăn được mang lên, Thẩm Nhiêu vừa mệt vừa đau nhức, tay run run cầm thìa, múc từng muỗng canh đưa lên miệng, uống xong lúc này mới thấy người khỏe hơn.
Tạ Cẩn đuổi hết gia nhân ra ngoài, giờ trong phòng chỉ còn lại hai người thì mới nói:
“Việc nàng bị thị vệ phủ của Trường công chúa canh gác, trên dưới triều tất cả đều biết.”
“Thông tin cũng nhanh đấy.”
Nàng lấy một miếng bánh nhét vào miệng, rồi nói:
“Đoán thử xem, trưởng công chúa điện hạ thật sự muốn ta chết lúc nào?”
Thẩm Nhiêu là mấu chốt quan trọng trong vụ án này, cấp bậc lại thấp nhất, lại trở thành cái gai trong mắt Trưởng công chúa.
Tạ Cẩn thấy thái độ bình tĩnh không lo sợ của nàng, nên gắp cho nàng một miếng bánh củ cải.
“Dù gì cũng là công chúa, hành sự cũng sẽ khéo léo, cũng phải giữ thể diện chứ.”
“Ha ha ha.”
Những lời châm biếm của Tạ Cẩn khiến cho Thẩm Nhiêu bật cười, làm cho vết thương bị rách ra, nàng ôm chặt bụng vừa đau vừa nói:
“Ngươi muốn chọc ta cười chết phải không?”
Tạ Cẩn trong Bắc trấn phủ ti, chứng kiến quá nhiều khổ hình, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân trước mặt mình đau đến mức mặt trắng bệch ra, thì cảm thấy vô cùng đau lòng, cũng không biết làm thế nào để giúp nàng, chỉ đành thở dài một hơi, rồi xoa đầu nàng:
“Có gì mà buồn cười cơ chứ?”
Nàng nhíu mày:
“Ta cảm thấy câu này của ngươi vẫn còn chút kiêng nể, ả ta sớm đã không cần thể diện rồi.”
“Ta không phải lúc nào cũng ở bên cạnh nàng, nàng phải chú ý tự bảo vệ bản thân, đừng cứng đầu chống đối ả nữa, sẽ có một ngày ả phải đền tội.”
Hắn tự biết nặng nhẹ, gần ai, tránh ai, Tạ Cẩn là người rõ nhất.
Trong lòng hắn, Thẩm Nhiêu là người quan trọng nhất.
Cho dù Trường công chúa không buông rèm nhiếp chính đi chăng nữa, thế lực ả ta cũng đã chiếm hơn một nửa triều đình. Thẩm Nhiêu không thể nào đối đầu lại được với bà ta, dù cho thực sự có ngày đó, cũng không phải là bây giờ.
“Yên tâm.”
Hai ngày nay Tạ Cẩn không cần vào cung làm việc, Bắc trấn phủ ti cũng có người lo liệu, những việc cơ bản đều có thể giải quyết, vả lại nếu thực sự cần thiết, Lục Viễn cũng sẽ kịp thời thông báo. Tóm lại, Tạ Cẩn có rất nhiều thời gian để bên cạnh chăm sóc Thẩm Nhiêu.
Nhưng nàng lại mặc cho vết thương vẫn chưa lành, mà đã ngồi trong thư phòng để đọc sách, còn không thèm ngẩng đầu, đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn.
Tạ Cẩn cảm thấy sách có gì đáng xem, mà không thèm để ý đến mình, nên lập tức giật phắt lấy, lật qua lật lại, cau mày nói:
“Không phải ngày nào cũng đều đọc rồi sao?”
Hắn đúng thật là biết nhận mặt chữ, nhưng những loại sách như thơ ca, hoặc uyên sâu hơn hầu như hắn đều chưa đọc qua. Mặc dù mỗi chữ đều biết đọc, nhưng lại không hiểu ý nghĩa, nên nhìn thấy sách nào cũng giống nhau.
Dù sao thì cũng như đang đọc kinh vậy.
“Ngày nào ta cũng nhìn thấy ngươi, hay là đổi người khác vậy?”
Nàng cũng không chịu thua mà trả lời, vừa nói vừa đưa tay ra.
Tạ Cẩn không nỡ bắt bẻ lại Thẩm Nhiêu, sợ nàng tức giận ảnh hưởng đến vết thương, nên ngoan ngoãn trả lại sách. Thiết nghĩ chờ nàng khỏi hẳn thì sẽ tính sổ sau.
Nghĩ vậy hắn lập tức vui vẻ, rồi ngồi cạnh nàng, bóc vải cho nàng ăn.
Bộ dạng ngoan ngoãn nhẫn lại của hắn lúc này, khiến Thẩm Nhiêu bị dọa đến thất kinh, giống như một con sói đang đói mà đột nhiên ngồi an phận bên cạnh con mồi, ai biết được trong đầu hắn đang nghĩ gì?
Lúc này quản gia trong Tạ phủ vội vàng chạy vào, cách bức bình phong bẩm báo
Đại nhân, vừa rồi Cao Châu của Thẩm gia đến báo tin, Ôn Ngự Sử đến bái kiến, nhưng bị thị vệ ngăn lại, nên chỉ đành rời đi. Không biết liệu ngài có điều gì muốn dặn dò?
Thẩm Nhiêu dựa đầu vào gối, sắc mặt đã khá hơn nhiều, vừa xem sách vừa ăn ăn vải.
“Dặn dò Cao Châu để ý động tĩnh xung quanh, tránh có kẻ muốn đi thu xác mà không tìm thấy người.”
“Dạ.”
Quản gia lui xuống.
Tạ Cẩn lúc này tự bóc vải rồi cho vào miệng chầm chậm nhai, sau đó ném hạt vào giữa đĩa, cười nhếch mép
“Thật không uổng tình nghĩa lâu năm, sau khi Thẩm gia gặp biến cố, chỉ có hắn còn nhớ đến ngươi.”
Thẩm Nhiêu thấy hắn có ý nói mình bèn cuộn sách lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Tạ tướng quân vừa mới ăn vải hay ăn sơn tra mà giọng điệu lại chua chát vậy?”
Là do hắn ghen ư? Tạ Cẩn không chỉ nói chua chát, cay nghiệt mà hắn còn muốn tặng cho Ôn Tĩnh Thành một ấm trà độc để khỏi làm vướng mắt hắn.
Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Cẩn hướng về phía nàng, hắn nhổm người dậy, giữ cằm nàng rồi hôn nàng một cách đắm đuối, sau đó ghé sát vào má hỏi:
“Chua không?”