“Vậy thì tốt.” Tạ Cẩn bỗng nhiên hôn lên mặt nàng một cái, Tú Xuân Đao được lấy ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, ý cười trên khoé miệng tràn đầy mùi máu tanh: “Chờ một lát, rất nhanh thôi.”
Tên thích khách trước đó còn đuổi theo Thẩm Nhiêu khiến nàng vô cùng chật vật, trong nháy mắt, bị Tạ Cẩn đoạt mất tính mạng, chỉ hai ba đao đã bị cắt cổ.
Sau khi giải quyết sạch sẽ, nam nhân mặc phi ngư phục dệt vàng màu đen thu đao vào vỏ, hai tay khoanh trước ngực, hất cằm với nàng: “Vi phu có lợi hại không?”
Thẩm Nhiêu quay đầu đi: “Không.”
“Để ta xem một lát nữa xương cốt của nàng còn cứng được nữa không.” Tạ Cẩn phi thân nhảy lên ngồi phía sau nàng, nắm chặt dây cương của nàng, thúc ngựa rời khỏi nơi thị phi này, cằm hắn đặt trên vai nàng, cọ xát cổ của nàng giống như một con mèo nhỏ.
“Trở về khi nào vậy?”
“Vừa về kinh, ngay cả nhà cũng không về, nghe nói các nàng đang săn bắn ở nơi này, nên ta trực tiếp đến đây luôn.” Lòng có vướng bận, hận không thể lập tức nhìn thấy nàng, xâu xé rồi bỏ người này vào bụng.
Hắn thèm chết rồi.
Tạ Cẩn hỏi: “Vết thương đã khỏi chưa?”
“Khỏi rồi.”
“Thật sự đã khỏi rồi?”
“Thật đó.”
Tạ Cẩn nhìn thử xung quanh, thấy nơi này không có ai lại rất yên tĩnh, hắn ghì chặt dây cương, để ngựa dừng lại: “Vậy để ta nhìn xem.”
“Đang ở đây thì xem thế nào?” Thấy tay hắn đè chặt vạt áo của mình, Thẩm Nhiêu mắng hắn một câu khốn kiếp, đẩy hắn ra: “Đừng làm bậy, trở về rồi xem.”
“Nơi này không có ai.” Hắn lập tức bế nàng xuống ngựa, rồi đặt lên trên tảng đá lớn, tỉ mỉ ngắm nghía nàng, sau đó mở quần áo ra để xem vết thương của nàng.
Thẩm Nhiêu căng thẳng nắm chặt quần áo, sợ hắn nổi điên đè mình ở đây làm bậy, nếu như để cho người khác phát hiện, nàng thật sự không còn mặt mũi gặp người khác nữa.
Nàng thấy nam nhân trước mặt dường như cảm xúc đã an tĩnh lại, lòng bàn tay vuốt ve da thịt của nàng: “Ta có được vài loại thuốc tốt có thể xoá sẹo, quay về sẽ mang đến cho nàng.”
Làn da như dương chi ngọc này, nếu như có tì vết, quả thật là đáng tiếc.
Thẩm Nhiêu thấy tay hắn dần dần không thành thật, thì dùng tay đẩy hắn ra, lôi quần áo lại, đỏ mặt nói: “Lỗ mãng.”
“Để ta nằm một lát.” Tạ Cẩn kéo nàng nằm xuống, sợ nàng bị tảng đá làm cấn, nên để nàng nằm sấp trên người mình, động tác ôn nhu vuốt ve lưng nàng.
Thẩm Nhiêu bỗng nhiên bừng tỉnh: “Chờ chút, Ôn Tĩnh Thành còn đang…”
Nàng còn chưa nói xong, đã bị ghìm chặt trên lồng ngực của hắn: “Hắn ta không sao, nàng không cần đi.”
“Ngài gặp hắn rồi?”
“Ừ, không phải hắn ta bảo nàng đi tìm người cầu cứu sao, tại sao nàng lại chạy đến nơi không có người?” Tạ Cẩn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc trên trán nàng.
Thẩm Nhiêu thở phào nhẹ nhõm, bất đắc dĩ giật giật khóe môi: “Rừng núi ở đây đều giống như nhau, còn vội vàng chạy thoát thân, nên… đi nhầm.”
Dường như nàng cũng cảm thấy mất mặt, tựa đầu vào trong ngực hắn, ngửi ngửi mùi bụi đất trên quần áo hắn, chắc là do gấp gáp trở về?
Tạ Cẩn nắm chặt tay của nàng, vết chai thô ráp vuốt ve tay nàng, sự nóng nảy trong lòng đã lắng xuống không ít: “Không biết đường cũng dám chạy lung tung, rơi xuống khe thì không có ai vớt nàng lên được đâu.”
“Không phải ngài đã đến rồi sao?”
“Lỡ như ta không đến thì sao?” Hắn hứng thú mà nhìn nàng.
“Nếu như không đến, ta không thể làm gì khác ngoài việc phải hối lộ mấy vị đại ca kia.” Nếu không còn có thể làm thế nào? Tay nàng còn trói gà không chặt, vô cùng yếu đuối.
Tạ Cẩn cười vang vài tiếng, ôm nàng xoa mạnh mấy cái, ác liệt cười một tiếng: “Nếu như bọn chúng muốn của cải muốn chức quan thì còn tốt, lỡ như muốn nàng thì phải làm sao đây?”
Nàng thở dài, bất đắc dĩ nhún vai: “Vậy thì cam nguyện hiến thân?”
“Cái gì?” Hắn cù lét nàng mấy cái.
Khuôn mặt trầm tĩnh của Thẩm Nhiêu lập tức sụp đổ, nàng không khống chế được mà cười vài tiếng, vội vàng giữ chặt tay hắn: “Được được được, hạ quan chắc chắn sẽ thủ thân như ngọc vì Tạ đại nhân.”
Tạ Cẩn biết tính cách của nàng thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành, nhưng chính là muốn để nàng nói vài lời hữu ích cho mình nghe.
“Đúng, ai cũng không được, ai đụng vào nàng ta sẽ băm vằm kẻ đó.”
Hắn hung hăng hôn nàng giống như đang trừng phạt, dường như là muốn dung hòa người trước mặt này vào trong xương máu của mình.
Trong nháy mắt, Thẩm Nhiêu muốn né tránh, chống lên lồng ngực của hắn, vội vàng la to: “Tạ Cẩn, Tạ Cẩn, A Cẩn…”
“Gọi thêm vài tiếng.”
“Cái gì?”
“Lúc nãy nàng gọi ta là gì?” Ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn nàng chằm chằm.
Thẩm Nhiêu thăm dò hỏi: “A Cẩn?”
“Tiếp tục gọi.”
“A Cẩn, A Cẩn, được chưa?” Nàng duỗi hai tay ra, ôm chặt lấy hắn, đề phòng hắn lại làm ra chuyện gì: “Tạ chỉ huy sứ đại nhân, ngài không đến mức phóng túng tùy hứng như vậy chứ, ngay tại nơi này lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu… làm như thế với tiểu nữ đấy chứ.”
Tạ Cẩn bị cái ôm chủ động của nàng làm nhũn cả tim, mặt chôn ở cổ của nàng, thấp giọng nói: “Nàng là người không có lương tâm, có lẽ nàng cũng chẳng nhớ ta đâu, ta nhớ nàng gần chết rồi đây.”
Chỗ yếu đuối nhất trong tim Thẩm Nhiêu bị khuấy động, đưa tay vuốt vuốt tóc của hắn, trêu chọc: “Ngài nói như vậy khiến ta cảm thấy ngài giống một đứa trẻ vậy, tại sao mới ra khỏi cửa là đã nhớ mẹ?”
Tạ Cẩn thật sự bái phục sự to gan lớn mật này của nàng, cắn răng nghiến lợi nói: “Lớn gan rồi đúng không, còn muốn làm mẹ ta?”
“Nói sai nói sai rồi, ta không có nói như vậy.” Nàng nói xong cũng nén cười, lặng lẽ buông tay ra, lập tức muốn chạy.
Tạ Cẩn sao có thể để nàng dễ dàng chạy thoát như vậy, lôi nàng trở lại, bày ra dáng vẻ của hung thần ác sát, nói bên tai nàng: “Nàng chờ đó, tối nay ta sẽ đi tìm nàng.”
Thẩm Nhiêu: “…” . Truyện Hài Hước
Xong đời rồi, sói muốn cắn người rồi, bây giờ cầu xin tha thứ có còn kịp không?
Tạ Cẩn đột nhiên xuất hiện khiến trưởng công chúa kinh ngạc không thôi, không phải hắn đi bình loạn sao? Thế mà nhanh như vậy đã quay về rồi.
Hắn đi lên đài cao, ôm quyền hành lễ: “Thần tham kiến bệ hạ.”
Hoằng Tuyên Đế không bất ngờ đối với sự xuất hiện của hắn, vuốt ve ngọc bội đeo bên hông, thản nhiên nói: “Ái khanh trở về rồi? Chi bằng cũng đi tham gia săn bắn đi, với bản lĩnh của ngươi, nhất định có thể săn được những con mồi tuyệt hảo.”
“Thần quả thật đã săn được con mồi tuyệt hảo.”
Tay của Tạ Cẩn luôn đặt trên chuôi đao theo thói quen, vạt áo của phi ngư phục bay phất phới trong gió, quay đầu quan sát bậc thang phía dưới, cất cao giọng nói: “Mang lên.”
Cẩm Y Vệ mặt lạnh đội mũ lớn, lần lượt khiêng đến mười mấy thi thể mặc áo đen, đặt ở phía dưới bậc thang.
Hắn liếc nhìn những quan viên ở đây: “Hôm nay là ai phụ trách hộ vệ và tuần tra! Nơi thiên tử đến, lại xuất hiện nhiều thích khách như vậy mà không ai phát hiện!”
Có một người giống như thống lĩnh bối rối đi tới, quỳ rạp trên đất: “Thần thất trách, thần không biết, xin bệ hạ hãy minh xét.”
Hoằng Tuyên Đế bất động như núi, trầm giọng nói: “Tháo mũ ô sa của hắn xuống, cách chức nhốt vào đại lao.”
“Bệ hạ, tha mạng, thần bị oan, thần thật sự bị oan mà…” Tên quan viên kia bị kéo khỏi tầm mắt của mọi người.
Thấy hắn bị xử lý dứt khoát như thế, trưởng công chúa hơi nhíu mày, nói: “Bệ hạ, việc này vẫn chưa điều tra rõ ràng, không biết là sai lầm của kẻ nào, sao có thể vội vàng cách chức hắn ta như thế?”
“Hoàng tỷ.” Hoằng Tuyên Đế nghiêng đầu nhìn về phía bà ta, nói: “Hắn ta làm việc gì, thì phải hết lòng vì việc đó, xảy ra sai sót nhất định phải gánh chịu trách nhiệm này. Hay là hoàng tỷ cảm thấy, trẫm yên lành ngồi ở đây, không gặp phải bất trắc, chi bằng xem như chưa từng xảy ra?”
Trưởng công chúa nhất thời nghẹn họng, lời này nên đáp lại như thế nào đây? Chẳng qua chỉ là một tên thống lĩnh, bỏ thì bỏ, cũng không thể tranh luận đến nỗi trở mặt với hoàng đế trước mặt mọi người: “Bệ hạ nói rất đúng, là bổn cung nhiều lời rồi.”
Lúc Thụy vương nhìn thấy thích khách, thì biết ngay là trưởng công chúa phái người mai phục trong khu rừng này, muốn loại trừ Thẩm Nhiêu. Nếu như đại cô nương của Thẩm gia chết, thì quả thật là cảm thấy có chút đáng tiếc.
Dù sao nếu như thật sự nạp Thẩm Nhiêu làm thiếp thất, nói không chừng còn có thể kiềm chế tam đệ thái tử kia của mình.
Hoằng Tuyên Đế liếc nhìn bách quan: “Có người thương vong không?”
Phẩm giai của Ôn Tĩnh Thành và Thẩm Nhiêu giống nhau, nên hai người đứng gần, hắn ta nhìn nàng bằng ánh mắt hỏi thăm.
Thẩm Nhiêu che miệng ho nhẹ hai tiếng, khẽ lắc đầu không ai nhận ra được. May là Tạ Cẩn tới kịp lúc, nàng mới may mắn thoát khỏi nguy hiểm.
Hoằng Tuyên Đế mất hứng khoát tay, đứng dậy nói: “Hôm nay xảy ra chuyện bất ngờ, cuộc săn bắn dừng lại ở đây, các vị ái khanh về nhà nghỉ ngơi đi.”
Ông ta ra lệnh cho Thụy vương cẩn thận thẩm tra đối chiếu nhân số, phụ trách quan viên săn bắn lần này, điều tra rõ ràng tất cả mọi người. Sau đó dâng tấu chương cho ông, nhẹ thì phạt bổng lộc, nặng thì cách chức.
Thụy vương biết phụ hoàng thật sự nổi giận rồi: “Dạ.”
Người phải kìm nén nhất chính là trưởng công chúa, nhiều thích khách như vậy lại bị giết sạch toàn bộ, không có một ai không thành công, Thẩm Nhiêu kia tại sao lại may mắn như thế?
Hoằng Tuyên Đế thấy bà ta nhìn chằm chằm đám người, không nhúc nhích: “Hoàng tỷ, trẫm sai người đưa tỷ về phủ công chúa.”
Trưởng công chúa nắm chặt cán gỗ của quạt tròn, miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Tạ bệ hạ.”
Đám phế vật này, chết đi vừa hay sạch sẽ.
Lúc bách quan dần dần rời khỏi nơi này, Tạ Cẩn thấy ánh mắt của Thuỵ vương nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhiêu, giống như đang thưởng thức một món đồ thú vị gì đó, đáy mắt không khỏi tràn đầy băng sương.
Ngày nào đó hắn nhất định phải phế tên lưu manh này.
Lục Viễn thấy hắn đứng bất động, không khỏi tò mò: “Lão đại, ngươi nhìn cái gì vậy?”
“Nhìn một con rùa.”
Lục Viễn nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy con rùa mà hắn nói chính là… thấy vậy thì lập tức yên lặng rụt cổ lại, đi làm chuyện của mình.
Thần tiên đánh nhau tiểu quỷ gặp nạn, mình vẫn nên tránh xa một chút.
Biết đêm nay vị đại gia kia sẽ đến, Thẩm Nhiêu ăn bữa tối rồi chải đầu rửa mặt sạch sẽ gọn gàng, căn dặn hai tỷ muội Cao Ngọc nghỉ ngơi cho tốt, không gọi thì không được vào.
Nàng mặc váy áo màu hồng nhạt rộng rãi, chậm rãi ngồi dựa trên ghế, khí định thần nhàn uống trà, toàn thân trên dưới đều là khí tức lười biếng thả lỏng.
“Chậc, nàng đang trông mong ta đến đấy à?” Chẳng biết từ lúc nào Tạ Cẩn đã xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ, hắn ngồi lên phía trên, trong tay cầm theo một vò rượu.
Hắn không chút che giấu mà quan sát nàng, trong mắt tràn đầy xâm lược, dường như muốn nhìn xuyên vào xương cốt nàng.
Thẩm Nhiêu chống đầu liếc xéo hắn: “Trông mong với không trông mong, không phải đều như nhau sao? Cửa lớn nhà ta còn có thể ngăn được ngươi?”
“Hoàn toàn không thể.”
Hắn nhảy qua cửa sổ để vào trong, tiện tay để vò rượu trên bàn, rồi ôm người lên đặt trên mặt bàn, đối mặt với nàng, sau đó thì hôn nàng: “Có nhớ ta không?”
Nàng im lặng: “Ban ngày mới gặp.”
“Ý ta là trước hôm nay.”
Trước đây hắn cô độc một mình, sống cũng rất thoải mái. Nhưng sau khi có Thẩm Nhiêu, trong lòng có vướng bận, dần trở nên có máu có thịt.
Thẩm Nhiêu thở dài, tay thuận theo khoác lên trên bả vai hắn, hôn trả lại hắn, nhẹ nhàng nói một chữ: “Nhớ.”
Tạ Cẩn hài lòng nhếch miệng cười một tiếng, buông nàng ra, cầm bát rót rượu trước, sau đó đưa cho nàng: “Nào, uống đi.”
“Ngài… Muốn kết bái huynh đệ với ta?” Lẽ nào hắn không muốn làm nhân tình của mình nữa mà muốn làm huynh đệ kết nghĩa?
“Kết bài huynh đệ cái gì, tìm nàng uống rượu.” Tạ Cẩn thấy nàng không nhận, bản thân uống cạn một bát trước.
Thẩm Nhiêu không thích uống rượu, như có điều suy tư mà nhìn hắn thật kỹ: “Ngài đi lần này, có bình an không?”
Trong nụ cười của hắn xen lẫn mùi máu tươi: “Hoàn thành viên mãn.”
Thẩm Nhiêu nghe hiểu ý của hắn, e là kẻ nghịch hắn đã chết, kẻ đáng chết đều chết hết cả rồi: “Ý ta hỏi là ngài có bị thương không?”
“Vậy nàng xem.” Hắn rất hào phóng dang tay ra, để nàng tùy ý xem.
Thẩm Nhiêu cũng không khách sáo, tháo đai lưng của hắn, lại bị hắn giữ chặt cổ tay, cánh môi cọ qua, giọng điệu ngả ngớn: “Nàng xem thật đấy à.”