Nàng không còn gì phải tiếc nuối nữa.
Đường Quý Hạ là người bạn rất thân thiết của nàng, bây giờ đã thăng làm chính nhị phẩm phiêu kỵ tướng quân, đợi bảy ngày sau sẽ xuất phát đến biên giới Nam Tuyến đóng giữ.
“Tại sao mặt của tân nương tử lại bôi đỏ như vậy? Giống như một quả đào lớn chín mọng.” Đường Quý Hạ lộ rõ vẻ vui mừng, còn cố ý mặc trang phục màu đỏ, đưa đầu nhìn mặt của Thẩm Nhiêu, cười đến nỗi nghiêng ngã trước sau, còn đi lấy một quả đào ăn thật ngon.
Thẩm Nhiêu: “…”
Nàng cũng muốn ăn.
Cao Ngọc đang hầu hạ Thẩm Nhiêu tô son điểm phấn, nhẫn nhịn nửa ngày, sau đó thật sự cảm thấy ầm ĩ, bèn đặt đồ vật trong tay xuống, khuôn mặt mỉm cười, đẩy Đường Quý Hạ ra bên ngoài: “Nếu như Đường tướng quân thật sự quá nhàn rỗi, chi bằng ra bên ngoài phơi nắng cắn hạt dưa đi.”
Đường Quý Hạ vừa đi ra ngoài vẫn không quên hô: “Nhưng mà bớt tô vẽ một chút đi.”
Sau đó Ôn Tĩnh Thành sai người đưa lễ vật đến, bây giờ hắn ta là chính nhị phẩm tả đô ngự sử của Đô Sát Viện, là thần tử có tài năng đắc lực của Cảnh Dương Đế trong triều đường.
Mấy năm nay Tống Dụ âm thầm bồi dưỡng triều thần của mình, những người tuổi trẻ lại có tài hoa, không có phe phái, tất nhiên hắn sẽ thu nạp làm người của mình.
Lễ vật Ôn Tĩnh Thành đưa tới chính là một cặp vòng tay bằng vàng, bên trên điêu khắc một con ngỗng thiên nga, sinh động như thật.
Nàng vuốt ve đường vân tinh xảo của ngỗng thiên nga, thì thầm nói: “Ngọc đang giam trát hà do đạt, vạn lý vân la nhất nhạn phi.”
Nói xong nàng kêu Cao Ngọc chuyển lời, nói: “Ngươi giúp ta chuyển lời với Ôn ngự sử, cứ nói hữu như tu cầu nhạt, núi như luận văn không thích bình. Tình cảm huynh muội, tình nghĩa tri kỷ giữa ta và hắn. Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, chưa từng thay đổi.”
“Dạ.”
Tống Dụ chẳng biết đã tới từ lúc nào, mặc long bào màu đỏ thẵm, một tay đặt sau lưng, tỉ mỉ quang sát diện mạo của nàng, mũ phượng khăn quàng vai, áo bào làm bằng sa la trữ ti màu đỏ thuần, kết đầy châu báu cẩm tú, dải lụa choàng quấn từ cổ áo đến trước ngực, rủ xuống đầu gối, những chuỗi minh châu được treo ở phía dưới.
Mặt hoa da phấn, tư chất như tiên, ánh mắt lưu chuyển giữa sóng nước long lanh, quả nhiên là đã trổ mã thành dáng vẻ của một đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
Hắn thở dài: “Thật sự là quá hời cho hắn rồi.”
Giọng nói của Thẩm Nhiêu êm dịu: “Gặp được hắn, là chuyện may mắn lớn nhất đời này của ta.”
“Nếu như hắn dám bắt nạt tỷ, tỷ cứ việc trở về nói với ta.” Trong lòng Tống Dụ đầy suy tư khó nói, hơi khuỵu chân xuống, ôm lấy nàng, nói bên tai nàng: “Ta mãi mãi là hậu thuẫn tốt của tỷ.”
Từ trước đến bây giờ đều như vậy.
Thẩm Nhiêu nói cười: “Được.”
“Đã đến giờ rồi.” Tống Dụ có chút mất mát, buông nàng ra, lấy khăn trùm đầu tới, sau khi chần chờ một lúc, mới cẩn thận trùm khăn lên đầu cho nàng.
“Chúc hai người bách niên giai lão, đầu bạc răng long.”
Thẩm Nhiêu đứng dậy, lùi ra phía sau hai bước, chắp tay hành lễ, nói khẽ: “Đa tạ lời chúc phúc của thánh thượng.”
“Đi thôi.” Tống Dụ nâng cổ tay nàng, dắt nàng ra khỏi cung điện.
Lúc nhìn thấy Tạ Cẩn đang đứng bên ngoài cửa cung, suýt nữa hắn đã muốn co cẳng đi ngay, trong miệng còn không quên nói thầm: “Nhìn kiểu gì cũng thấy hắn ngứa mắt.”
Mặc dù Tạ Cẩn là một vị tướng tài giỏi, cũng trung thành với hoàng đế của Đại Ninh. Nhưng thật sự thủ đoạn rất tàn nhẫn, tính tình cũng nắng mưa thất thường, thật sự không biết tại sao tỷ tỷ mình lại nhìn trúng hắn!
Thẩm Nhiêu nghe thấy hắn nói cái gì đó, len len nhéo vào lưng hắn một cái: “Đừng gây chuyện nữa.”
“Được thôi.”
Tống Dụ lòng tràn đầy lo lắng, có cảm giác như người cha già gả con gái đi, không tình nguyện đưa nàng đến đó. Lúc nhìn bọn họ nắm tay nhau, hắn nhịn không được mà trừng mắt với Tạ Cẩn một cái.
Tạ Cẩn làm như không nhìn thấy, đưa Thẩm Nhiêu vào trong kiệu, sau đó buông rèm xuống, khuôn mặt không che giấu được sự vui mừng nói lớn: “Xuất phát.” .
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
Nơi cử hành hôn lễ là ở Tạ phủ, các quan chức vừa nhìn thì thấy nhà bên cạnh chính là Thẩm viên. Khá lắm, hai người này vậy mà đã sửa xong con đường bị hư kia rồi, còn hùa nhau lén lút qua lại.
Bây giờ ý chỉ thành hôn này vừa ban xuống, bọn họ trực tiếp đả thông hai phủ đệ.
Đây rõ ràng chính là: Không giả vờ nữa, ngả bài đây.
Chiêng trống vang trời, mười dặm hồng trang, cuộc hôn lễ này chấn động toàn bộ kinh thành. Các bách tính đều biết đây là hôn lễ của hai vị quan lớn quyền thần, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, nên không khỏi vây xem ở phía xa.
Đến phủ đệ, Tạ Cẩn trực tiếp ôm Thẩm Nhiêu vào trong ngực, sải bước đi vào trong.
Trong đám người có người ồn ào: “Tại sao tân lang quan lại vội vã như thế, không thận trọng một chút nào cả! Lát nữa phải rót cho hắn thật nhiều!”
Tạ Cẩn nhìn cũng không nhìn mà nói: “Lục Viễn, ta nghe thấy rồi.”
Lục Viễn đang đứng ở trong đám người nghe thấy hắn nói: “…”
Như vậy cũng có thể nghe ra được!
Xong đời rồi!
Hai vị tân nhân không cha không mẹ cũng không có bất kỳ trưởng bối nào, chỉ có thể để vị hoàng đế mặc dù là vãn bối, nhưng tốt xấu gì cũng là cửu ngũ chí tôn làm cao đường.
À, không, có lẽ là nhị bái quân thượng mới đúng.
Tạ Cẩn bái đường xong thì trực tiếp vung tay rời đi, bế tân nương trở về động phòng.
Mọi người: “…”
Tốt xấu gì ngài cũng phải làm qua loa một chút cho giống đi chứ?
Trên mặt Tống Dụ duy trì nụ cười nhạt, bàn tay đặt trong tay áo siết chặt thành quyền.
Tức chết đi được, tức đến nỗi hắn muốn cướp hôn luôn rồi!
Hình Bắc ẩn náu trong chỗ tối, nhìn xung quanh tràn ngập màu đỏ của hỉ sự. Sự đè nén khi yêu mà cầu không được, không chỗ giải bày, trong lòng không khỏi nhói đau.
Hắn đè thấp chiếc mũ rộng vành, biến mất bên trong Tạ phủ.
Tạ Cẩn tất nhiên không phải nóng lòng muốn động phòng, mà là muốn cùng nàng đến Thái Miếu bái tế phụ mẫu, rồi dẫn nàng đến ngự hoa viên.
Thẩm Nhiêu nhìn hành lang, khung cảnh xung quanh, cảm thấy giống như đã từng quen biết, nhưng lúc trước nàng thường xuyên vào cung, cảm thấy nhìn quen mắt cũng không có gì kỳ lạ: “Dẫn ta tới nơi này làm gì?”
Tạ Cẩn mặc hỉ phục màu đỏ, dựa vào cây, bàn tay nâng lên, so sánh độ cao: “Vào lần đầu tiên ta gặp nàng, có lẽ nàng chỉ cao đến đây, ừm, đúng, lúc đó nàng còn đứng ở dưới gốc cây phía trước kìa.”
“Tiểu cô nương kia là ai?”
Đó là lần đầu tiên Tạ Cẩn gặp Thẩm Nhiêu, nàng mặc áo bạch váy đỏ, ngây thơ, tinh xảo xinh đẹp giống như búp bê.
“Nàng ấy à?”
Đồng liêu bên cạnh xoa xoa tay liếc qua, thở dài: “Đó chính là đích trưởng nữ của thủ phụ đại nhân, cháu gái ruột của hoàng hậu nương nương, ông nội cũng là lão tướng quân chiến công hiển hách. Ngươi hiểu không? Nàng ấy và chúng ta không cùng một loại người.”
Khi đó Tạ Cẩn vẫn chưa trở thành quyền thần, ở trước mặt nàng hắn chẳng là gì cả. Nhưng hắn lại sinh ra dã tâm cực lớn đối với nàng, sự khao khát dành cho nàng ngày đêm điên cuồng sinh trưởng.
Vốn dĩ cho rằng mục tiêu này sẽ khó giống như việc có được địa vị cực cao, nhưng không ngờ rằng mấy năm sau, thủ phụ bởi vì mưu đồ bí mật tạo phản mà bị giam vào chiếu ngục, toàn bộ Thẩm gia đều lâm vào nguy nan.
Thẩm Nhiêu muốn gặp phụ thân nhưng không tìm được cách, hắn bèn bày kế dẫn dụ, khiến nàng chỉ có thể tới cửa xin giúp đỡ, sau đó để nàng đi theo mình.
Hắn không phải quân tử, chỉ cần có thể đạt được mục đích, hắn bằng lòng làm tiểu nhân.
Lúc này Thẩm Nhiêu cũng đứng dưới cái đèn lồng treo trên nhánh cây, cả người toả ra một vầng sáng nhu hoà, nụ cười của nàng rất chân thành, vươn tay ra lắc lắc: “Đang suy nghĩ gì đó?”
Tạ Cẩn đi lên phía trước mấy bước, nắm chặt tay của nàng, một bàn tay khác nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, nói khẽ: “Ta đang suy nghĩ, trên đời này, có nàng thật tốt.”
Nàng nhìn thẳng hắn, nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy sự dịu dàng, giọng cười thản nhiên: “Nguyện ta như sao trời người như trăng sáng, đêm đêm lấp lấp tỏ cùng đôi.”
Cái bóng của hai người dưới ánh đèn chồng lên nhau, như keo như sơn, không thể tách rời.
Hộ bộ thượng thư Thẩm Nhiêu công lao to lớn, nhiều năm qua chỉnh đốn quan lại, trừng trị người trái pháp luật, nghiêm cấm vương hầu quan lại các nơi lạm dụng quyền lực. Khuyến khích trồng trọt, tích cực quản lý tình hình tai ương.
Đại Ninh, Cảnh Dương năm thứ bảy, Cảnh Dương Đế hạ chỉ gia phong nàng làm trung cực điện đại học sĩ, làm nội các thủ phụ.
Mọi người đều biết, nàng và tả quân đô úy phủ tả đô đốc Tạ Cẩn là phu thê, hai người đều có địa vị rất cao, một văn một võ, một nhu một cương, đưa Đại Ninh trong thời kỳ Cảnh Dương lên một tầm cao mới.