• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa nói đến Chu Vĩ, chính Ôn Bạch cũng bị những lời của âm sai làm cho kinh ngạc.

Hai mắt Chu Vĩ tối sầm như rơi vào hố sâu.

Trong lúc âm sai giải thích với Ôn Bạch, Chu Vĩ vét hết dũng cảm, đánh bạo quan sát thẻ công việc trên cổ âm sai, nhìn kỹ một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ khác nhau.

“Trên thẻ công việc của ‘âm sai’ kia không có con dấu!” Chu Vĩ nghiến răng.

Âm sai đã nghe nói đến chuyện “thẻ công việc”, lập tức tiếp lời: “Đó không phải là âm sai.”

Tác phong làm việc của nhân viên tuyệt đối không thể lộn xộn!

“Vậy đúng là dã quỷ rồi.” Chu Vĩ nói xong, mặt xám như tro tàn.

Ôn Bạch liếc mắt nhìn thử, ở vị trí ký tên trên thẻ công việc “âm ty Đông Nhạc” đúng là có một hình con dấu tròn màu đỏ, có điều dọc theo viền dấu không phải là “âm ty Đông Nhạc”, cũng không phải là “Đông Thái” mà là một chuỗi phù văn.

Thấy cậu hiếu kỳ, Lục Chinh kiên nhẫn nói thêm một câu: “Phù Trấn Hồn.”

Ôn Bạch gật gù.

Chẳng trách, thẻ công việc có thể làm giả được nhưng con dấu thì không, huống chi còn là con dấu “Trấn Hồn”.

Dã quỷ kia bản lĩnh lớn thế nào đi nữa cũng không thể lấy được con dấu, lừa gạt một “người” không biết gì còn được, lừa quỷ thì không.

Ôn Bạch nhìn thẻ công việc của âm sai, bỗng nghĩ tới bản thân mình, bây giờ cậu coi như cũng là một nhân viên của âm ty rồi, sao cậu lại không có?

Ôn Bạch quay sang hỏi: “Sao tôi không có?”

Lục Chinh: “???”

Ôn Bạch chỉ chỉ, ngữ khí mong đợi: “Cái này này, thẻ công việc.”

Lục Chinh cạn lời, mấy giây sau mới đáp: “Cái trên tay cậu còn chưa đủ dùng à?”

Ôn Bạch mất vài giây mới hiểu.

Cái trên tay?

Ý Lục Chinh nói là cái ngọc hồ lô trắng kia?

Đây không phải là đồ vật dùng để nuôi đèn sen nhỏ sao?

Còn có tác dụng trấn hồn nữa cơ à?

Lục Chinh: “…”

Chỉ nhìn sắc mặt thôi Lục Chinh đã có thể đoán ra Ôn Bạch đang nghĩ gì, hắn bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cổ tay cậu.

Cái đèn kia tốt nhất là nên vẫn còn đang ngủ, không nghe thấy những lời vừa rồi. Nếu nó mà biết chuyện trong lòng Ôn Bạch, mình không có sức hấp dẫn bằng một tấm phù Trấn Hồn thì chẳng biết sẽ làm loạn đến mức nào nữa.

Vừa nghĩ tới đèn sen nhỏ, hai bên tai Lục Chinh tự động cảm thấy ồn ào.

Đau hết cả đầu.

Tìm chút việc gì đó làm vậy.

“Chuyện gì đã xảy ra với dã quỷ kia?” Lục Chinh hỏi.



Âm sai biết ngay những lời này là đang hỏi mình, lập tức tiến lên một bước, nghiêm túc báo cáo.

Vừa rồi anh ta đã đưa danh sách tất cả quỷ hồn cho Chu Vĩ xem một lượt, không có tên.

“… Thôn Trang Hưng mới trải qua một lượt tổng điều tra quỷ khẩu, con quỷ này không có trong danh sách, nếu như không phải là hồn mới đến thì có thể là sống lẩn trốn ở đây.”

Đến cùng vẫn là mình mắc sai phạm trong công việc, bây giờ còn bị sếp bắt ngay tại trận, âm sai đang vắt óc nghĩ cách bổ cứu thì nghe thấy Lục Chinh hỏi: “Tới đây bao lâu rồi?”

Chỉ một câu nói ngữ điệu hời hợt nhưng lại khiến âm sai sợ đến mức hồn vía bay hết lên mây.

Tới đây bao lâu rồi?

Đây chẳng phải là câu mà các ông chủ thường nói trước khi sa thải nhân viên sao?

Tiếp theo sẽ là cũng đủ lâu rồi, vất vả cho cậu, dọn dẹp đồ đi,…

Âm sai cảm thấy bát cơm trên tay mình bưng thật tốn sức: “Một tuần ạ.”

Trả lời xong câu này, âm sai chuẩn bị tâm lý đợi câu tiếp theo chính là “bàn giao lại công việc, chuẩn bị đi đầu thai đi”, ai mà ngờ sếp chỉ nhàn nhạt “ờm” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Âm sai không đoán được tại sao Lục Chinh lại hỏi như vậy, Ôn Bạch cũng không biết nhưng cậu cảm thấy Lục Chinh cũng biết âm sai này mới tới, chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi.

Có quỷ hồn giả mạo thân phận âm sai giam giữ người sống đốt nguyên bảo, việc này không phải nhỏ, chưa kể Lục Chinh còn ngồi sờ sờ ngay đây, nói thế nào cũng phải giải quyết xong xuôi triệt để.

May mà sắc trời đã dần tối, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì dã quỷ kia tối nay vẫn sẽ tới.

Nhóm người nhàn rỗi buồn chán, bắt đầu gấp nguyên bảo giết thời gian. Đây là lần đầu tiên Ôn Bạch được học làm mấy cái này, cậu gấp rất cẩn thận.

“Đây thật sự là lần đầu tiên cậu gấp à?” Âm sai nhìn nguyên bảo kia, hơi kinh ngạc.

Ôn Bạch gật đầu: “Ừ, có dùng được không?”

“Dùng được!” Âm sai gật đầu, quay sang cầm một cái của Chu Vĩ gấp, “Cái này thì lại không dùng được.”

“So với cậu này thì cậu mới là người hợp mở cửa hàng quan tài hơn, tay nghề tốt lắm, thật lãng phí.”

Chu Vĩ: “…”

Ôn Bạch: “…”

Rõ ràng trong lòng có cảm giác bị dìm nhưng nghe cũng giống một lời khen, đúng kiểu dìm như không dìm.

Phong cách khen ngợi của người ở âm ty quả nhiên cũng rất “cõi âm”.

Chờ đến khi một chậu đồng được chất đầy nguyên bảo, sắc trời cuối cùng cũng tối hẳn.

Không biết bắt đầu từ khi nào, gió nổi lên tứ phía, cánh cửa sổ đung đưa càng mạnh, giữa ngôi nhà trống trải yên ắng này, tiếng đung đưa nghe rất nhịp nhàng và rõ ràng.

“Tiểu Bạch, hay là mọi người sang phòng bên cạnh trước đi?” Chu Vĩ nghiêm túc nói.

Âm sai lắc đầu, lấy ít tàn tro trong chậu đồng vẽ một đường thẳng lên bàn trà.

Chu Vĩ tò mò hỏi: “Đây là gì thế?”

“Che giấu hơi thở, người ở bên trong có thể nhìn thấy bên ngoài, bên ngoài lại không nhìn được bên trong.” Âm sai giải thích.

Chu Vĩ tròn mắt: “Đỉnh quá!”

Âm sai gật đầu: “Chỉ cần không đi qua đường ngăn cách này.”

Chu Vĩ đang định nói thêm gì đó thì bị đẩy nhẹ một cái lùi ra khỏi đường ngăn cách, đồng thời cũng nghe thấy âm sai nói: “Đến rồi.”

Chu Vĩ vừa nghiêng đầu, quả nhiên nhìn thấy dã quỷ kia đang đi từ ngoài đường vào nhà.

Nhìn gương mặt kia, trải nghiệm nhiều đêm không ngủ không nghỉ ngồi gấp nguyên bảo bỗng tái hiện, Chu Vĩ đứng cứng ngắc tại chỗ, trong lòng sợ hãi.

Rồi đột nhiên cậu ta nhớ ra sau lưng mình cũng có quỷ!

Còn là âm sai, một con quỷ lớn!

Bản lĩnh bành trướng trong nháy mắt, xông thẳng lên tận trời, đến cả luồng gió âm mấy ngày trước khiến cậu ta đau nhức xương cốt giờ đây cũng trở nên ấm áp một cách kỳ lạ.

Chu Vĩ làm theo quỷ cũ mấy ngày trước, đốt nến, đưa chậu đồng tới trước mặt đối phương: “Chúc ngài ăn ngon miệng.”

Dù sao cũng là bữa cuối cùng.

Thời gian trước Chu Vĩ chỉ lo đốt, không dám nhìn lung tung, bây giờ hết lo lắng rồi mới dám quan sát kỹ hơn thẻ công việc của người kia.

Triệu Điền.

Triệu Điền? Chu Vĩ càng nhìn càng thấy quen mắt, chợt nhớ ra, buổi chiều lúc âm sai đưa danh sách cho cậu ta xem, trên đó cũng có tên Triệu Điền nhưng mà không phải là khuôn mặt này.

Khá lắm, giả mạo âm sai, còn mượn tên của một con quỷ khác.

“Triệu Điền” phát hiện ánh mắt của Chu Vĩ vẫn luôn đặt vào thẻ công việc, khó chịu hỏi: “Nhìn cái gì thế?”

“Không, không có gì.” Vậy mà lúc đó cậu ta không nhớ ra, bộ dạng hung thần ác sát này đâu có chỗ nào giống với âm sai mà mình đã từng gặp qua hồi bé.



Triệu Điền ho khan một tiếng, dù sao gã cũng đang mạo danh âm sai, hung dữ quá cũng không thích hợp. Gã khoát tay một cái rồi đi thẳng vào trong nhà.

Nhìn thấy đống nguyên bảo của ngày hôm nay, “Triệu Điền” vô cùng vui vẻ.

So với mấy ngày trước thì hôm nay tốt hơn nhiều rồi.

Gã mở bụng ra, ngồi ở bên cạnh chuẩn bị thu vào.

Chu Vĩ đốt một cái, gã thu một cái, đốt một cái, thu một cái, biên độ cong của khóe miệng càng ngày càng lớn.

Âm sai vốn còn tưởng một con dã quỷ có lá gan giả mạo viên chức chính phủ, ít nhiều cũng sẽ có bản lĩnh câu hồn, hiện tại ở đây lại có hai người sống, sợ tổn thương bọn họ nên mới ngồi một bên yên lặng quan sát.

Ai ngờ chỉ là một con quỷ ăn chực uống chực mà thôi.

Triệu Điền hưng phấn, thể hiện toàn bộ sự tham lam ra mặt, con ngươi nhìn chằm chằm chậu đồng, trừng to đến mức như sắp rơi mắt ra, trong lòng Chu Vĩ càng lo lắng.

Tới lần thứ ba Chu Vĩ làm rơi nguyên bảo ra ngoài đất, Triệu Điền cuối cùng cũng đánh hơi được gì đó.

Làm một dã quỷ tồn tại nhiều năm, bản lĩnh không được bao nhiêu nhưng tính cảnh giác lại cực mạnh, nhờ vậy mới tránh được nhóm âm sai thỉnh thoảng đi tuần tra.

Gã mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bắt lấy tay Chu Vĩ: “Đang nhìn cái gì!?”

Chu Vĩ cảm thấy tay mình lạnh buốt, tim giật nảy, theo phản xạ hô lên: “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch! Gã động vào tớ!”

“Con dã quỷ này động vào tớ!!!”

“Tiểu Bạch là ai!?” Trong nháy mắt, Triệu Điền còn căng thẳng hơn cả Chu Vĩ, đứng bật dậy thăm dò xung quanh, “Ở đâu?! Là ai?”

Chu Vĩ lui về phía sau một bước, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, tức khắc yên lòng hơn.

“Tôi tìm Tiểu Bạch đến bắt ông!”

Triệu Điền hơi hoảng loạn nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, gã cẩn thận hít hà ngửi mấy lần, xác định không cảm nhận được một tia hơi thở của người sống nào khác.

Thằng oắt này đang lừa gã.

Thân phận giả đã bị chọc thủng, vậy thì không cần giả vờ nữa, Triệu Điền hung dữ răn đe: “Một con rùa ngu ngốc mà cũng dám lừa ông, lá gan không nhỏ.”

“Ông đây lăn lộn trên đường nhiều năm như vậy, không kỵ đồ mặn, thỉnh thoảng bắt một người sống ăn coi như giải buồn cũng được.”

“Còn dám tìm Tiểu Bạch đến đánh ông? Ngày hôm nay mày có tìm âm sai đến cũng vô dụng! Âm sai cũng chẳng bắt được ông đây!”

Chu Vĩ: “…”

Nói xong, còn ngại khí thế chưa đủ, gã nhe răng trợn mắt, dùng hết vốn liếng văn học tích cóp cả đời hô lên một câu: “Mệnh của tao thuộc về tao, không phải của ông trời!”

Ngay sau đó, đường ngăn cách bằng tro tàn bị xóa đi.

Triệu Điền vẫn còn đang nhe răng: “…”

Không gian tĩnh mịch.

Mấy giây sau.

Triệu Điền “mệnh của tao thuộc về tao, không phải của ông trời” quỳ xuống rầm một phát.

Chu Vĩ: “…”

Ôn Bạch: “…”

“Mồi, mồi câu chấp pháp?” Triệu Điền run rẩy chỉ vào Chu Vĩ.

Hai mắt Triệu Điền tối sầm: “Đại nhân, tôi không hại người, chỉ là quá đói nên mới nhất thời hồ đồ.”

Chu Vĩ chỉ vào gã, lên án: “Đại nhân, vừa rồi ông ta không có nói như vậy.”

Ôn Bạch gật đầu: “Nói là lăn lộn trên đường rất nhiều năm rồi.”

Chu Vĩ: “Không kỵ đồ mặn.”

Ôn Bạch: “Thỉnh thoảng ăn người sống giải sầu.”

Chu Vĩ: “Còn mắng tớ là đồ con rùa ngu ngốc.”

Ôn Bạch: “…”

Triệu Điền: “…”

Vốn là một con dã quỷ ngoài mạnh trong yếu, bây giờ gặp phải âm sai hàng thật, chẳng dám nói thêm gì khác, tự giác nhận tội.

“Triệu Điền”, tên thật là Lý Đại Sơn, nguyên quán ở huyện Lâm Dương tiếp giáp với Nam Thành, khi còn sống quen trộm vặt, chết rồi không muốn đi đầu thai, vậy thì thôi không đầu thai nữa, chưa gặp được âm sai đã lo chạy.

Một lần chạy trốn kéo dài suốt mười năm.

Sau khi biết thôn Trang Hưng mới có âm sai mới đến, gã ôm may mắn trong lòng, ở lại thôn này, còn gặp được Chu Vĩ.

Giả mạo âm sai, giam giữ người sống, cộng thêm tội bỏ trốn, tội cũ tội mới tính hết rõ ràng một lượt.



Có Lục Chinh ở đây, âm sai không dám làm việc qua loa, dùng một tờ giấy vàng gọi cả âm sai Lâm An đến.

Từ lúc gặp được Tiểu Bạch, gặp được âm sai, đến khi Lý Đại Sơn xuất hiện, rồi Lý Đại Sơn bị giải đi, tổng thời gian chưa tới nửa ngày.

Chu Vĩ có cảm giác mình vẫn đang ở trong một giấc chiêm bao, cậu ta không nhịn được, kéo góc áo Ôn Bạch: “Tiểu Bạch, bây giờ cậu xem như cũng là âm sai à?”

Ôn Bạch cũng không định vị được vị trí của bản thân, “Chắc vậy.”

“Cũng bắt quỷ hả?”

Ôn Bạch lắc đầu.

“Thế có khu vực quản lý của riêng mình không?” Chu Vĩ hưng phấn.

Ôn Bạch vẫn lắc đầu.

“Ban nãy âm sai đại nhân nói cái gì mà tổng điều tra quỷ khẩu, quản lý đầu thai à?”

Ôn Bạch lại lắc đầu.

Chu Vĩ: “Vậy cậu làm cái gì?”

Ôn Bạch: “…”

Thật không dám giấu giếm, chính tôi cũng không biết, nhất định phải nói cụ thể ra thì là dẫn theo trẻ nhỏ.

Trong lúc Ôn Bạch đang không biết phải nói như thế nào, âm sai bên cạnh đã nói thay: “Sao có thể đánh đồng trợ lý Ôn với chúng tôi được!”

Ôn – trợ lý – Bạch: “…”

Từ khi nào cậu trở thành trợ lý vậy?

Âm sai hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt của Ôn Bạch, tự nói tiếp: “Chúng tôi làm gì chứ, toàn mấy công việc lặt vặt không đòi hỏi kỹ thuật cao, còn trợ lý Ôn là âm thầm giúp đỡ ông chủ!”

Là nhân viên cấp cao nhất ở âm ty của bọn họ!

Chu Vĩ hoàn toàn không hiểu cái chức vụ âm thầm giúp đỡ ông chủ đòi hỏi bao nhiêu kỹ thuật, nhưng mà âm sai đã nói vậy, thêm cả ba chữ trợ lý Ôn, nghe không khác nào sấm đánh bên tai, cực kỳ trâu bò, “Tiểu Bạch, cậu giỏi quá!”

Ôn – trợ lý – Bạch cười khan: “… Tôi cũng không biết rõ lắm.”

Chu Vĩ: “Vậy có lương không?”

Ôn Bạch gật đầu.

Chu Vĩ: “Nguyên bảo hả?”

Ôn Bạch: “… Nhân dân tệ.”

Chu Vĩ vỗ tay: “Quá tốt rồi!”

Âm sai có vẻ rất thích nghe những lời này, tận dụng thời cơ nói: “Đãi ngộ phúc lợi của âm ty chúng tôi trước giờ vẫn tốt lắm.”

“Bọn họ có thể sang tên cho cậu một cái hộ khẩu ở âm ty, khi nào cậu có hứng muốn đi đầu thai thì đi.”

“Cậu phải biết là hộ khẩu bên chỗ chúng tôi cực kỳ khó sắp xếp.”

Chu Vĩ: “Có phải công việc vẫn là xử lý chuyện trên dương gian không?”
[Hết chương 10]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK