“Linh hồn kia… không biết thân phận của mình thì phải?” Nhìn dáng vẻ xa lạ của Chung Thời Ninh đối với cái tên kia, Chu Vỹ nhỏ giọng thầm thì.
Đúng thôi, dù sao cũng bị bắt cóc từ lúc còn nằm trong tã lót, không biết tên mình là điều rất bình thường.
Ôn Bạch ừm một tiếng đáp lại, xòe lòng bàn tay giơ con dấu ra: “Cái này của anh à?”
Chung Thời Ninh chăm chú nhìn con dấu hồi lâu, cẩn thận gật đầu, chậm chạp đi ra khỏi thân cây hòe: “Sao cậu lại có nó?”
Lúc bị mất còn tìm suốt hồi lâu, cuối cùng đành bỏ qua, bây giờ lại thấy Ôn Bạch cầm một nửa đến tìm, Chung Thời Ninh không thể hiểu nổi.
Ngày trước ông Lý ở cây tùng bên cạnh còn từng nói con dấu này bị gãy thành hai mảnh, không chừng có thể dùng để làm tín vật kết thân. Chung Thời Ninh cũng biết đấy chỉ là trêu đùa, không xem là thật, bây giờ nghĩ lại, khuôn mặt dần dần đỏ lên.
Chu Vỹ nhạy cảm phát hiện, cái vị ông nhỏ nhà họ Chung này hà cớ gì lại cứ nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, còn hở tí là đỏ mặt?
Muốn diễn một vở kịch tình người duyên quỷ bền lâu chưa dứt à?
Ôn Bạch thấy Chung Thời Ninh chỉ tập trung vào con dấu trên tay mình, mặt mày đỏ bừng, cậu khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”
Chung Thời Ninh rũ mi: “Cậu cầm tín vật tới tìm tôi à?”
“Tín vật?”
Chu Vỹ nghe thấy hai chữ “tín vật” cực kỳ sai trái kia, lập tức lên tiếng phủ nhận: “Chúng tôi được người ta nhờ vả tới tìm anh.”
Chung Thời Ninh: “???”
“Đây là đồ của anh phải không?” Ôn Bạch xác nhận lại một lần nữa.
Chung Thời Ninh gật đầu: “Là của cha cho tôi.”
“Cha anh?” Chu Vỹ bối rối, “Vậy anh biết anh là con trai của nhà họ Chung à?”
“Nhà họ Chung?” Chung Thời Ninh cảm thấy mấy người trước mặt này vô cùng kỳ lạ, toàn nói cái gì đó mà cậu ta nghe không hiểu, “Vậy có khi các cậu tìm nhầm người rồi, tôi không mang họ Chung mà là họ Kim, tên là Kim Ninh.”
Ừm… chữ Ninh đúng là chữ Ninh trên con dấu.
Chu Vỹ càng bối rối hơn.
Trái một câu phải một câu, cả hai bên đều không biết bên kia đang nói cái gì, Ôn Bạch đành tạm ngừng đoạn đối thoại này trước.
Ba người một quỷ đứng gần một cây hòe, tuy âm khí mỏng nhưng dù sao cũng là đồ vật thuần âm, hơn nữa còn có một con quỷ đã chết rất nhiều năm sinh sống, Chu Vỹ vô thức rùng mình.
Chung Thời Ninh chú ý thấy, vội vàng nói: “Ở đây quá lạnh, hay là qua nhà tôi ngồi đi?”
Nấm mộ nhỏ kia của cậu tuy cũng không ấm nhiều hơn là mấy nhưng ít ra vẫn có thể đón được ánh nắng. Hơn nữa rất nhiều năm rồi cậu không gặp được người sống trên núi Hương này, cho dù có gặp thì những người đó cũng không nhìn thấy cậu, chỉ có ba người này, không chỉ nhìn thấy mà còn không sợ cậu, còn nói chuyện với cậu.
Rất lâu rồi cậu không được nói chuyện với con người.
Chu Vỹ: “… Qua nhà?”
Đừng nói là thứ mà tôi đang nghĩ đến đấy nhé?
Ôn Bạch đẩy nhẹ Chu Vỹ một cái, ra hiệu cho đối phương đừng nói gì rồi nói với Chung Thời Ninh: “Ừm, làm phiền anh rồi.”
“Không không.” Chung Thời Ninh cười ngại ngùng, “Nhà cửa đơn sơ, các cậu không chê là tốt rồi.”
Sau đó, nhóm Ôn Bạch đi cùng Chung Thời Ninh tới “ngôi nhà” đơn sơ kia, cũng chính là nấm mộ nhỏ ban nãy.
Chung Thời Ninh ngồi lên mộ của mình rồi quay người ra sau, hì hục dời mấy tảng đá trông khá bằng phẳng và đẹp mắt tới, còn phấn khởi giới thiệu: “Đây là mấy hòn đá đẹp nhất sạch nhất trên núi Hương đó, các cậu ngồi tự nhiên.”
“Lâu rồi không có ai tới nhà tôi chơi, tôi chẳng có gì chuẩn bị cả.”
Tâm trạng của Ôn Bạch và Chu Vỹ nhất thời trở nên phức tạp, đặc biệt là Chu Vỹ, chỉ lo lát nữa ông nhỏ nhà họ Chung bưng một nắm tro nhang lên mời bọn họ ăn.
Đang định nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy âm thanh kẹt kẹt.
Chu Vỹ cứng ngắc quay đầu ra đằng sau: “…”
“Âm thanh này, không phải là truyền từ… trong nhà của anh ra đấy chứ?”
Theo phép lịch sự, cậu ta kiên trì sửa lời, gọi nấm mộ này là “nhà”.
Ôn Bạch cũng nhìn theo, hình như âm thanh thật sự truyền từ trong mộ ra.
Chung Thời Ninh: “Chắc là lúc di chuyển ghế sơ ý đụng phải, đừng lo, quan, quan tài của tôi đã đậy lại rồi.”
Chu Vỹ: “…”
Ôn Bạch: “…”
Tạ Cửu Chương: “…”
Chu Vỹ nơm nớp lo sợ ngồi lên “hòn đá ghế” mà Chung Thời Ninh dời đến, chân tay run rẩy, còn Ôn Bạch thì quan sát hòn đá kia rồi sờ thử, hai hàng lông mày nhíu lại.
Trước đó cậu cho rằng hòn đá này không phải là vật thực mà giống như kiểu tiền giấy, người giấy, nhìn thì là giả, đốt đi mới thành đồ vật, rất có thể hòn đá kia cũng là đồ được đốt cho người chết rồi bị Chung Thời Ninh nhặt được. Lúc ngồi xuống mới phát hiện, cảm xúc rất chân thực.
“Là thật.” Tạ Cửu Chương nhìn thấu nghi hoặc Ôn Bạch.
Hòn đá kia được Chung Thời Ninh dời tới, nói cách khác, Chung Thời Ninh có thể chạm vào vật thực?
Một linh hồn mà lại chạm được vào vật thực? Quá kỳ lạ.
Tạ Cửu Chương cũng không đoán ra được nguyên nhân, mở miệng hỏi thẳng.
Chung Thời Ninh trả lời: “Tôi cũng không biết tại sao, dạo gần đây mới phát hiện, nhưng mà chỉ có thể chạm vào một ít đá và cành cây thôi, mấy cái khác thì không.”
“Có khi nào liên quan đến cây hòe kia không?” Ôn Bạch hỏi.
Tạ Cửu Chương: “Nếu như trên người cậu ta có dính địa khí thì cũng có thể lắm.”
Ôn Bạch nhìn Chung Thời Ninh: “Thường ngày anh hay ở đây à?”
Chung Thời Ninh lắc đầu: “Tôi hay ở bên trong cây, ở đó mát mẻ hơn, cũng khó bị người khác tìm thấy hơn.”
Ôn Bạch và Tạ Cửu Chương vô thức quay sang nhìn nhau.
Đây chính là điểm mấu chốt.
Chung Thời Ninh quanh năm sống trong cây hòe, cây hòe hấp thu địa khí và âm khí, dần dần nhiễm sang Chung Thời Ninh.
Nói đến cây hòe, Chung Thời Ninh chợt nhớ tới chuyện ban nãy mình treo mình trên cây dọa người, chủ động giải thích: “Lúc nãy tôi không cố ý dọa các cậu đâu, là do thấy các cậu đi về phía cây hòe nên cho rằng các cậu đang tới bắt tôi.”
“Bắt anh?” Chu Vỹ hỏi.
“Mấy năm nay thì hết rồi, lúc trước ở trên núi Hương này có rất nhiều quỷ hồn, thường có không ít người tới bắt quỷ, chúng tôi chỉ có thể liên hợp lại dọa lui bọn họ.”
“Sau đó thì sao?” Chu Vỹ truy hỏi.
Chung Thời Ninh: “Sau đó toàn bộ bị bắt đi rồi.”
Chu Vỹ: “…”
Một liên minh bất hạnh.
Ôn Bạch không hiểu lắm, hỏi lại: “Toàn bộ bị bắt đi tức là sao?”
Nhắc đến chuyện này, dường như tâm trạng của Chung Thời Ninh bị hạ thấp, Chu Vỹ cảm thấy bốn phía xung quanh lại lạnh thêm một ít.
“Không biết nữa…” Chung Thời Ninh thở dài, “Ngày đó tôi ngủ trong cây hòe một giấc, đến lúc thức dậy trên núi Hương này chỉ còn mình tôi.”
Chung Thời Ninh nhìn về phía một cây tùng cách đó không xa, nói tiếp: “Tôi ở trên núi Hương rất nhiều năm rồi, tuy quỷ ở đây đến từ các nơi khác nhau, khẩu âm cũng khác nhau nhưng tính cách của mọi người đều rất tốt, từng ngày trôi qua rất vui vẻ.”
“Nhưng dần dần bọn họ không còn nhớ gì nữa.”
Khi ấy cậu cảm thấy trên núi Hương này hình như chỉ còn mỗi bản thân mình, sau đó trên núi Hương thật sự chỉ còn mỗi mình cậu.
Cậu tìm kiếm hồi lâu nhưng không thể rời khỏi núi Hương này.
Từ đó về sau, trên núi cũng không còn thuật sĩ bắt quỷ nào tới nữa.
Đạo sĩ, hòa thượng thì lại đến không ít, cũng đốt rất nhiều đồ tốt, còn tụng kinh cho cậu nghe, so với lúc trước, cuối cùng coi như cũng đã được ăn no mặc ấm nhưng người dùng chỉ còn một mình cậu.
Chung Thời Ninh cảm thấy là do mình không bảo vệ được mọi người.
Người còn trí nhớ duy nhất trên núi Hương này là cậu, cậu nên bảo vệ mọi người thật kỹ mới đúng.
Ôn Bạch đoán sơ ra “thủ phạm” đến bắt quỷ là ai, cậu cẩn trọng lên tiếng: “Không phải bị bắt mà là bị âm ty mang đi.”
Chung Thời Ninh ngẩng đầu lên: “Âm ty?”
“Ừm, đi đầu thai.” Ôn Bạch trả lời, “Bọn họ không còn nhớ gì bởi vì linh hồn tồn tại ở dương gian quá lâu ý thức sẽ ngày càng hỗn loạn.”
Chung Thời Ninh trút đi được gánh nặng trong lòng, vành mắt đỏ lên.
Trước đó cậu cảm thấy chàng trai này rất đẹp, còn không sợ mình, tình nguyện tán gẫu với mình, bây giờ nghe đối phương nói cho mình biết thông tin này, Chung Thời Ninh vô cùng cảm kích, tự động coi Ôn Bạch thành ân nhân, không thể khóc trước mặt ân nhân.
Chung Thời Ninh ngồi trên mộ, cúi đầu, cố gắng kìm nén, không cho nước mắt rơi xuống.
“Vậy, vậy thì tốt quá rồi.”
Nhóm của Ôn Bạch cũng không nói gì, chờ đối phương bình tĩnh trở lại.
Lúc ngẩng đầu lên, Chung Thời Ninh đã thoải mái hơn một chút, nghĩ lại lời ân nhân vừa nói, cậu hoài nghi hỏi: “Thế sao âm ty không mang tôi đi luôn?”
Hơn nữa cậu cũng không giống những người khác, còn giữ được ý thức của mình.
Ôn Bạch mỉm cười, nói: “Cái này tôi cũng đang muốn hỏi anh.”
Chung Thời Ninh: “???”
“Anh nói anh tên là Kim Ninh, con dấu kia của anh từ đâu mà có?” Ôn Bạch hỏi.
Chung Thời Ninh đáp: “Cha tôi cho tôi.”
“Chắc là lúc trước tôi tên là Chung Thời Ninh.” Cậu trầm giọng nói, “Nhưng mà đó cũng là chuyện của lúc trước rồi, bây giờ tôi tên là Kim Ninh.”
“Tiểu Bạch.” Chu Vỹ nhỏ giọng thì thầm, “Sao tớ cảm thấy Chung Thời Ninh này rất không thích cái tên “Chung Thời Ninh” kia ấy?”
Ôn Bạch cũng có cảm giác đó, thử hỏi: “Anh có biết nhà họ Chung không?”
“Nhà họ Chung nào?”
Hiển nhiên là không biết rồi.
Chung Thời Ninh lại nói: “Tôi được cha nhặt về, ông ấy đối xử với tôi rất tốt, dạy tôi đọc sách viết chữ, đặt tên cho tôi, ông ấy chính là cha ruột của tôi.”
“Rất có thể lúc trước tôi tên là Chung Thời Ninh nhưng nếu bọn họ đã vứt tôi đi thì cũng không cần thiết phải nhận nhau nữa.”
Chu Vỹ vô thức “a” một tiếng, nhà họ Chung tìm con trai suốt bao nhiêu năm, sao lại thành bị vứt đi rồi?
Chu Vỹ không kiềm chế được, muốn mở miệng hỏi thì bị Ôn Bạch ngăn lại.
Ôn Bạch: “Mấy chuyện này là cha nói cho anh biết à?”
Chung Thời Ninh không biết tại sao Ôn Bạch lại hỏi vậy nhưng vẫn thật thà trả lời: “Không phải.”
Ôn Bạch: “???”
“Người trong con hẻm đều nói vậy.” Chung Thời Ninh co chân lên ôm lấy.
“Tôi bị người ta vứt vào con hẻm đó, ban đầu người nhặt được không phải là cha tôi mà là bà chủ của quán trà đầu hẻm, khi ấy đang là mùa đông, bà ấy thấy tôi đáng thương nên ôm tôi về nhà, lúc đó trên người tôi vẫn chưa có con dấu, nửa tháng sau có một người tìm đến quán trà, một mực nói rằng bà chủ phải giữ lại con dấu này.”
“Bà chủ quán trà còn tưởng người kia là người nhà của tôi, giờ muốn ôm tôi về, kết quả người đó cứ ấp úng không chịu nói, truy hỏi mãi mới khai mình chỉ là chân chạy vặt. Bà chủ quán trà thấy sắc mặt của người này không đúng lắm, rõ ràng là còn giấu giếm gì đó nên không thả người, còn bảo mang tôi đi đi nhưng ông ta không chịu, cuối cùng lỡ miệng nói… ông ta không dám mang tôi về, sở dĩ người trong nhà vứt tôi đi là do mệnh tôi đen đủi, khắc cha khắc mẹ.”
“Bà chủ quán trà nghe vậy cũng không dám nuôi tôi nữa, cha tôi không đành lòng nên lại ôm tôi về nhà ông.”
Nội tình chắc chắn có vấn đề, chưa điều tra nên Ôn Bạch cũng không dám tùy tiện suy đoán, chỉ nói: “Anh là con trai út nhà họ Chung, không phải anh bị vứt đi mà bị trộm đi.”
Chu Vỹ thổn thức một hồi, nghĩ tới cảnh người nhà họ Chung đều ra sức tìm kiếm đứa con trai nhỏ này, thật không đành lòng: “Mẹ của anh mất con nên vẫn luôn tự trách, bên cạnh mộ của bà còn có một cái mộ chôn di vật của anh.”
“Bọn họ tìm anh suốt bao nhiêu năm.”
Chung Thời Ninh nhất thời hoang mang.
Cậu vẫn luôn cho rằng sau khi cha tạ thế, trên cõi đời này mình không còn ai là người thân nữa.
Bây giờ đột nhiên một người nói cho cậu biết, cậu có cha mẹ và người thân, người thân còn tìm cậu rất nhiều năm, Chung Thời Ninh ngơ ngác hỏi lại: “Có khi nào các cậu nghe sai tin rồi không?”
Lại nhìn vào con dấu, nói tiếp: “Tuy từ nhỏ tôi luôn cầm theo con dấu này nhưng cũng không chắc thật sự là đồ của tôi, tôi…”
Chung Thời Ninh bỗng im bặt, bởi vì Ôn Bạch cho cậu xem một tấm hình, người trong hình có năm phần tương tự cậu.
“Ông ấy tên là Chung Đình, là anh trai của anh.” Ôn Bạch nói, “Đây là bức ảnh hồi còn trẻ của ông ấy, tuổi cũng tầm anh bây giờ.”
“Hồi còn trẻ? Vậy giờ thì sao?”
“… Qua đời rồi.”
Chung Thời Ninh trở nên hoảng hốt, cũng đúng thôi, bao nhiêu năm rồi mà.
Ôn Bạch tiếp tục lật sang bức ảnh khác.
Chung Thời Ninh nhìn “cháu trai” có tuổi tác khéo còn lớn hơn cha mình một con giáp, không thể miêu tả được tâm trạng của mình lúc này.
Rất phức tạp.
Đau khổ, phấn khởi, tiếc nuối, cái gì cũng có, nhưng chỉ nhạt thôi.
Tạm không tính đến chuyện đây là những người thân mình chưa từng gặp mặt, cho dù có nhớ tới cha, nhớ cũng chỉ là nhớ, và dù có nhớ đến cũng không còn muốn khóc như trước kia nữa.
“Anh đến núi Hương này bằng cách nào?” Chu Vỹ nhẹ nhàng vỗ lên ngôi mộ, hỏi.
Chung Thời Ninh: “Bị bệnh.”
“Bệnh ập đến quá nhanh, không chống đỡ được, lúc đó cha tôi đã mất rồi, trong nhà không còn ai, hàng xóm cũng không biết gốc gác của tôi ở đâu nên chôn tôi trên núi Hương này.”
Chu Vỹ thầm tự trách mình lắm miệng.
Chung Thời Ninh thì lại không để ý lắm: “Nấm mộ nhỏ này thực ra rất tốt, trông hơi nhỏ nhưng không lọt gió lọt mưa, hơn nữa trên núi này cũng nhộn nhịp, tôi ở đây rất vui.”
Ôn Bạch cười nói: “Cha anh đối xử với anh rất tốt.”
Không thì sẽ không thể hình thành nên được tính cách này.
Chung Thời Ninh cũng cong mắt cười: “Cha tôi là một thầy đồ, năm nhặt được tôi tuổi của ông ấy không còn trẻ, ông ấy cũng từ nơi khác đến, trong nhà không có người thân, vốn định không cưới vợ sinh con sau đó lại nhặt được tôi, ông ấy nói tự dưng kiếm được một đứa con trai nên rất vui.”
“Hồi còn nhỏ sức khỏe của tôi không được tốt, tiền mà cha tôi kiếm được ngoại trừ dùng để sinh hoạt ra thì đều đổ vào việc chữa bệnh và bồi bổ cho tôi, trong nhà tuy hơi thiếu thốn nhưng vẫn đủ ăn mỗi ngày.”
Ôn Bạch bị giọng nói ấm áp của Chung Thời Ninh làm cho xúc động, thật tốt, trong cái rủi có cái may, người nhặt được Chung Thời Ninh là một thầy giáo, vào thời điểm đó mà có thể nuôi con mình lớn từng này, còn dạy dỗ rất cẩn thận, đúng là không dễ dàng gì.
Nếu như ông cụ bà cụ nhà họ Chung ở dưới suối vàng biết được thì có lẽ cũng rất mừng.
Ôn Bạch thuật lại đầu đuôi chuyện con dấu lại một lần, Chung Thời Ninh nghe rất nghiêm túc nhưng lại không có cảm giác chân thực gì mấy, giống như chỉ là có người kể cho cậu nghe một câu chuyện và nhân vật chính trong truyện lại trùng tên với cậu.
“À đúng rồi, nửa còn lại có ở chỗ anh không?” Ôn Bạch sực nhớ ra.
“Có.” Chung Thời Ninh gật đầu, “Nhưng mà tôi không bới ra được.” Nói xong thì chỉ tay về một phía, “Nó được chôn dưới gốc cây hòe kia.”
Chu Vỹ: “Tự anh chôn à?”
“Không, con dấu này về sau mới bị gãy, lúc chôn cất nó rơi khỏi người tôi, lăn tới chỗ gốc hòe kia rồi bị gãy thành hai nửa.”
“Khi đó cây hòe này mới lớn, tầng đất không chặt lắm, nửa con dấu nằm lẫn vào, dần dần bị chôn chặt.”
“Nửa trong tay các cậu là do tôi nhặt lúc phát hiện mình có thể chạm vào vật thực, sau đó không biết sao lại bị mất.”
Chung Thời Ninh làm mất, bị thôn dân vùng xung quanh nhặt được, bị coi thành đồ cổ cung cấp cho các nhóm buôn, sau đó lưu lạc đến tận quầy bán đồ cổ, nguồn gốc gần như hoàn chỉnh.
Ôn Bạch nhìn Tạ Cửu Chương: “Địa khí trên cây hòe có lẽ cũng có liên quan đến con dấu này.”
Tạ Cửu Chương gật đầu.
Sự tình chưa được giải quyết triệt để, khúc mắc vẫn còn rất nhiều, ví dụ như tại sao Chung Thời Ninh không bị âm ty mang đi, tại sao giữ được ý thức, mấu chốt nhất chính là, như Tạ Cửu Chương vừa nói, trước khi kiểm tra thông tin của Chung Thời Ninh, Chung Thời Ninh chỉ là một kẻ “định cư trái phép”, tạm thời không thể tới âm ty nên không thể đầu thai.
Những việc này đều là thứ mà âm ty phải điều tra thêm, riêng thân phận của Chung Thời Ninh thì cơ bản đã rõ ràng rồi.
Sau khi xác nhận thân phận, việc đầu tiên cần làm chính là thông báo với nhà họ Chung.
Ôn Bạch nhìn cậu trai không hộ khẩu trước mặt, nói: “Ngày mai chúng tôi dẫn người nhà họ Chung tới đây gặp anh.”
Chung Thời Ninh gãi cằm: “Nhanh thế à?”
Chu Vỹ bật cười: “Nhanh hả? Nhà họ Chung có một nghĩa trang riêng, chuẩn bị cho anh một căn nhà lớn ba phòng luôn rồi đó.”
Chung Thời Ninh đỏ mặt: “Nhà hiện tại thực ra cũng không tồi.” Nói xong lại quay sang nhìn Ôn Bạch: “Vậy Tiểu Bạch, ngày mai cậu, cậu có đến nữa không?”
Lúc gọi “Tiểu Bạch”, hai tai của Chung Thời Ninh đỏ như sắp rỉ máu.
Chu Vỹ biết Tiểu Bạch rất đẹp, người thích Tiểu Bạch cũng rất nhiều, nhưng chỉ nhìn ngoại hình thì Tạ Cửu Chương không thua kém bao nhiêu, tuy nhiên vị ông nhỏ nhà họ Chung này không đỏ mặt khi đối diện với Tạ Cửu Chương.
Chu Vỹ quên mất lúc Chung Thời Ninh chết mới chỉ có hai mươi tuổi, nhỏ hơn bọn họ vài tuổi, ngoại trừ sống ở con hẻm kia thì không còn được đi tới đâu nữa, chết rồi lại tới núi Hương, nhiều năm rồi cũng chẳng có ai nói chuyện cùng.
Lúc nhìn thấy Ôn Bạch, rất dễ dỡ xuống mọi phòng bị.
Ôn hòa dịu dàng như một viên ngọc cổ, hành sự rất đúng mực.
Thích là thích, sự yêu thích này của một đứa trẻ con, chẳng hề lẫn lộn gì khác.
Chu Vỹ không phát hiện nhưng Ôn Bạch lại nhận ra, cậu mỉm cười đồng ý: “Có chứ.”
Chung Thời Ninh hoan hỉ tiễn ba người xuống núi, mãi đến tận ranh giới mà cậu ta không thể bước ra mới dừng.
Ôn Bạch quay đầu lại, thấy đối phương vẫn đang đứng ở đó nhìn bọn họ, không nhúc nhích.
Nhiều năm trời vẫn luôn đứng như thế nhìn rất nhiều người đến rồi lại đi, có lẽ đã quen rồi.
Không nói ra, dáng vẻ thoạt nhìn cũng rất bình thường nhưng trong lòng không thể không khó chịu.
Phải nhanh quay lại đón cậu ấy mới được, Ôn Bạch nghĩ thầm.
Xuống tới chân núi, Tạ Cửu Chương lập tức quay về Đông Thái, còn Ôn Bạch thì tìm giáo sư Lý hỏi xin phương thức liên lạc với nhà họ Chung.
Không nên nói thẳng về âm ty, Ôn Bạch dựa vào danh nghĩa của Chính Thiên Quán nói cho bọn họ biết về con dấu, còn nói đã tìm được phần mộ của Chung Thời Ninh, muốn người nhà họ Chung tới xác nhận.
Đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu.
Lần nữa phát ra âm thanh, người cầm máy không còn là Chung Vân nữa mà là cha của Chung Vân, chủ tịch cũ của tập đoàn Chung thị.
Sau khi Chung Vân kế nhiệm, lão chủ tịch của nhà họ Chung không còn xuất hiện trước tầm mắt công chúng nữa, nghe nói là do sức khỏe không tốt nên chỉ ở nhà dưỡng bệnh, đây cũng là lần đầu tiên Ôn Bạch được nghe giọng của vị này.
Lão chủ tịch nhà họ Chung cao tuổi rồi nên giọng nói rất khàn và run rẩy.
Nếu Ôn Bạch không khuyên thì sợ là ngay trong đêm nay nhà họ Chung chạy lên núi Hương luôn mất.
Ở một bên khác, Tạ Cửu Chương trở về Đông Thái, trình bày lại chuyện về Chung Thời Ninh cho Đế Thính nghe. Lúc định ra ngoài, anh ta chợt nhớ tới lời dặn của Chu Vỹ, bước chân khựng lại.
Đế Thính nhìn thấy, nhàn nhạt hỏi: “Sao nữa?”
Tạ Cửu Chương trù trừ một lúc rồi đáp: “Thành hoàng nhờ tôi nói lại với ông chủ câu này.”
“Nói với Lục Chinh?” Đế Thính trở nên đầy hứng thú.
Chu Vỹ sợ Lục Chinh cỡ nào, Đế Thính thừa biết.
Vô duyên vô cớ muốn nhờ truyền lời cho Lục Chinh, chắc chắn là có gì đó không đúng.
“Nói cái gì?”
“Thực ra cũng không có gì quan trọng nên tôi mới thấy kỳ lạ, cậu ấy chỉ hỏi ông chủ ngày mai có muốn đi cùng Tiểu Bạch hay không thôi.”
Tạ Cửu Chương không hiểu nhưng Đế Thính lại hiểu, khoát tay: “Biết rồi.”
Lục Chinh quá lề mề nhưng lại có người bên cạnh Ôn Bạch lo hộ.
Tốt lắm.
Đế Thính mở điện thoại, chậm rãi gửi cho Lục Chinh một tin nhắn dài.
“Ôn Bạch và ông nhỏ nhà họ Chung có vẻ rất hợp nhau, rất để bụng chuyện của đối phương, ngày mai cậu ấy sẽ dẫn người nhà họ Chung lên núi. Cậu không rảnh thì để tôi bảo Cửu Chương đi cùng, hai ngày nay chắc là Ôn Bạch cũng liên lạc với cậu rồi, chuyện của Chung Thời Ninh chắc cậu cũng biết rõ nên tôi không nói nhiều nữa.”
Đế Thính biết thừa hai ngày nay Ôn Bạch không hề liên lạc với Lục Chinh nên mới gửi một tin nhắn như thế.
Đối phó với Lục Chinh, không nên nói thẳng ra, cứ vậy là đủ rồi.
Quả nhiên, ở một đầu khác, Lục Chinh bực bội khi nhận được tin nhắn.
Đế Thính hiểu rõ tính tình của Lục Chinh, Lục Chinh cũng hiểu rõ đức hạnh của Đế Thính.
Lẽ ra chỉ cần nói “ngày mai Ôn Bạch dẫn người nhà họ Chung lên núi, cậu không rảnh thì để tôi bảo Cửu Chương đi cùng” nhưng lại cố tình thêm hai câu phía trước.
Ôn Bạch và ông nhỏ nhà họ Chung có vẻ rất hợp nhau, rất để bụng chuyện của đối phương.
Và ba câu phía sau.
Lục Chinh dám khẳng định, Đế Thính biết mấy ngày nay Ôn Bạch không liên lạc với hắn nên mới gửi những lời này.
Muốn mình làm theo ý của cậu ta, lập tức quay trở lại à?
Buồn cười.
…
Mười mấy phút sau, Lục Chinh với biểu cảm đen kịt xuất hiện ở Đông Thái.
[Hết chương 38]