Trước lạ sau quen, hồi đại học, bọn họ đều biết có những ai theo đuổi Tiểu Bạch, trong đó có cả hai bạn sinh viên nam, mỗi tội xưa nay Ôn Bạch luôn chỉ trả lời là: Xin lỗi, tạm thời tôi không có ý định hẹn hò.
Bất kể nam hay nữ, đối xử rất bình đẳng.
Thậm chí khoa tài chính còn cảm thấy khả năng cao Tiểu Bạch sẽ chọn sống độc thân suốt nửa đời.
Ai mà ngờ vừa tốt nghiệp mấy tháng đã nhảy đến bước dẫn bạn trai đến gặp bạn bè rồi.
Các cô gái tâm tư nhạy cảm hơn, lúc ở trên xe dặn qua vài câu, nhắc các bạn nam chú ý một chút, không được làm Tiểu Bạch và ông chủ cảm thấy lúng túng.
Chuyện đầu tiên cần phải nhớ kỹ: ông chủ Lục là người yêu của Tiểu Bạch, là bạn trai của Tiểu Bạch, nhận thức cơ bản nhất chính là hai người cực kỳ xứng đôi, không phải chỉ như bạn bè hay anh em tốt.
Các cậu trai cũng nghĩ vậy.
Lúc trước bọn họ cho là thế, sau khi gặp rồi, có lẽ sẽ mất vài giây để tiêu hóa.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy hai người như bước ra từ trong tranh ở phía đối diện, bọn họ không hẹn mà gặp cùng nảy sinh một suy nghĩ: cần gì phải làm nhận thức cơ bản, cần gì phải nghiêm túc chuẩn bị, đây rõ ràng là sự thật mà?
“Cái đệt, bốn năm đại học chúng ta giúp Tiểu Bạch cản nhiều hoa đào như thế, dạng gì cũng gặp rồi.” Đới Tiểu Lộ cảm thán, “Riêng dạng này… chưa từng thấy bao giờ.”
Tiền Mộng Lâm lặng lẽ bật ngón cái: “Đúng là phải cỡ này mới hốt được Tiểu Bạch.”
Phương Nhạc Minh liếc Tiền Mộng Lâm, nhắc: “Chị Lâm, chẳng phải chị vẫn luôn cảm thấy Tiểu Bạch tốt nhất thế giới, thành đôi với ai cũng rất đáng tiếc sao?”
Tiền Mộng Lâm gật gù, “Đó là do chưa được gặp ông chủ Lục.”
Phương Nhạc Minh: “…”
Mấy cô gái xúm xít thầm cười với nhau, Tiền Mộng Lâm vô thức nghiêng đầu sang thì thấy hai hàng lông mày nhăn tít của Trình Thành.
“Lớp trưởng đang nghĩ gì thế? Nghĩ gì mà trông có vẻ tốn nhiều sức vậy?” Tiền Mộng Lâm hỏi.
Mọi người nghe xong cũng quay sang nhìn Trình Thành.
Trình Thành hít sâu một hơi, chần chừ nói: “Sao tôi cảm thấy… ông chủ Lục nhìn rất quen mắt, cứ như từng gặp ở đâu rồi ấy.”
Tiền Mộng Lâm: “Lúc ở bệnh viện đó, tôi cho cậu xem ảnh rồi còn gì.”
“Không phải.” Trình Thành gãi đầu, “Không chỉ ngoại hình nhìn quen mắt, cảnh tượng này dường như cũng có chút quen mắt.”
Trình Thành nói ngày càng nhỏ, cậu ta vẫn cho rằng mình từng nhìn thấy cảnh tượng này rồi.
Trời đổ mưa, Tiểu Bạch và ông chủ Lục đi chung dưới một cây dù, có điều so với sắc trời hiện tại, thời gian lúc đó tối hơn nhiều.
Tề Thiên vỗ vai Trình Thành, nói đùa: “Từng gặp trong mơ hả?”
Trình Thành nhíu mày.
Gặp trong mơ… hình như đúng thế thật.
Thấy Trình Thành thật sự trầm tư suy nghĩ, mọi người bật cười.
“Lớp trưởng nằm mơ đâu phải chỉ lần đầu, lần trước nằm mơ còn hô lên Tiểu Bạch không được gả cho gã, mơ đến cả bạn trai của Tiểu Bạch cũng không lạ.”
“Ha ha ha ha.”
“Giờ nói thì được, lát nữa tuyệt đối không được nói trước mặt ông chủ Lục, gì mà Tiểu Bạch không được kết hôn, nghe là thấy sai quá sai rồi, coi chừng vô duyên vô cớ bị biến thành tình địch đấy.”
Hai bên cách nhau non nửa con đường, hơi xa, Ôn Bạch không nghe thấy động tĩnh ở đầu bên kia, chỉ thấy bọn họ cứ đứng mãi một chỗ.
“Có thể là do bị khuất thứ gì đó nên bọn họ không nhìn thấy.” Ôn Bạch nói, “Anh đứng vào trong đi, đưa dù cho em, em qua đón bọn họ.”
Trong miếu vốn có khá nhiều dù nhưng năm ngoái đột nhiên trời đổ mưa nhiều, khách hành hương từ Dương Thành tới không tiện, còn có cả trẻ em đi cùng nên lão thành hoàng lấy dù ra cho bọn họ dùng hết.
Cái dù đen còn lại duy nhất này là hồi sáng Chu Vỹ lấy ở trong nhà kho ra.
Dù khá to nhưng che cho cả hai vẫn hơi quá sức, trời còn hơi chuyển gió, Ôn Bạch sợ Lục Chinh bị ướt nên định đi ra đón một mình.
Tay cậu vừa cầm vào dù thì nghe Lục Chinh nói: “Không cần đón đâu, bọn họ chuẩn bị qua đây rồi.” Vừa nói vừa dùng một tay sửa lại chiếc khăn quàng cổ bị gió thổi lệch của Ôn Bạch.
Ôn Bạch không nghe thấy bọn Trình Thành nói gì nhưng Lục Chinh thì có, nghe hết toàn bộ.
Lúc này Ôn Bạch mới ngó đầu ra nhìn, quả thực thấy mọi người lại bắt đầu di chuyển rồi. Động tác này vô tình khiến cậu và Lục Chinh dựa vào nhau càng gần hơn.
Lục Chinh vừa dứt lời, mấy tiếng “chào ông chủ Lục” lí nhí vang lên, vừa nói còn vừa khom lưng, Ôn Bạch nhìn thấy nhưng không cản kịp.
Các cô gái không biết Ôn Bạch vừa định qua đón mình, từ góc độ của bọn họ nhìn sang thì chính là Tiểu Bạch ngẩng đầu nói gì đó với ông chủ Lục, ông chủ Lục vừa trả lời vừa tiện tay sửa lại khăn cho Tiểu Bạch.
Trình Thành dù gì cũng là đại diện lớp, bị cả đám đẩy lên trước.
Động tác rất nhuần nhuyễn.
Ôn Bạch và ông chủ đứng ở bên trái cánh cổng, đám Phương Nhạc Minh đứng ở bên phải cánh cổng.
Điều thú vị nhất chính là Tiểu Bạch hoàn toàn không ý thức được động tác của cả hai lọt vào mắt người ngoài sẽ có bao nhiêu thân mật.
“Ban nãy bảo sao? Chẳng phải đã nói chúng ta có nhiều người, bạn trai của Tiểu Bạch sẽ cảm thấy căng thẳng, phải hỗ trợ bọn Tiểu Lộ điều hòa bầu không khí mà? Giờ tự dưng ai cũng im phăng phắc thế!?”
Cậu ta không nhịn được ngẩng lên nhìn lại bảng hiệu của nhà mình.
Các cậu trai không chú ý tới điểm nhỏ này, chỉ có các cô gái ăn ý đưa mắt nhìn nhau.
Phương Nhạc Minh: “…”
Tôi cũng không dám đâu.
Đây hoàn toàn không giống mấy cặp đôi mới hẹn hò.
Không phải do căng thẳng, nói chính xác thì là Lục Chinh chưa bao giờ có khái niệm chào hỏi với người dương gian, đến người ở âm ty cũng chẳng có mấy ai khiến hắn phải lên tiếng chào hỏi.
“… Không cất dù à?” Ôn Bạch nhìn mấy cây dù vẫn còn nguyên trên đầu, “Bên trên có mái che rồi, không cần dù nữa đâu.”
Mọi người đi đến gần hơn, lại nhìn Ôn Bạch và Lục Chinh, lần này bỗng đồng loạt dừng lại, dừng một cách cực kỳ đột ngột.
“…”
Ôn Bạch: “???”
Mấy giây sau, cuối cùng Chu Vỹ cũng biết lý do đám bạn mình liên tục cúi đầu, cậu ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm, thậm chí còn thấy rất bình thường.
Đây hoàn toàn không giống mấy cặp đôi mới hẹn hò.
Điều thú vị nhất chính là Tiểu Bạch hoàn toàn không ý thức được động tác của cả hai lọt vào mắt người ngoài sẽ có bao nhiêu thân mật.
Cả đám vô thức hít sâu một hơi.
Phương Nhạc Minh lén lui về sau một bước, kề sát gần nói nhỏ bên tai Dương Văn Khiêm.
Nếu không có mấy chữ này, Chu Vỹ còn tưởng mình đang ở âm ty, còn đám người kia đang bái lạy ông chủ của âm ty.
Lúc đứng ở xa, lực chú ý chủ yếu tập trung vào cả hai người, chỉ cảm thấy cảnh tượng hai người đứng chung dưới một cái ô thật bắt mắt. Truyện Mỹ Thực
“Sao cậu lại cúi người?”
Đến gần, lòng tò mò nhiều hơn, lực chú ý tự nhiên sẽ đặt vào người yêu của Tiểu Bạch, cũng chính là ông chủ Lục.
Nhưng nói cửa hàng quan tài ra thì không hay lắm, cũng may cậu ta tính toán suốt mất ngày nay, nghĩ xong lý do rồi.
Ôn Bạch nhỏ giọng thầm thì: “Em tưởng rằng anh sẽ không bắt tay với lớp trưởng.”
Mấy hôm trước nói đến bái thành hoàng cơ mà?
Chỉ nhìn một cái thôi đã không nhấc nổi chân.
Chỉ nhìn một cái thôi đã không nhấc nổi chân.
“Không nhấc nổi chân”, ý như mặt chữ, chính là kiểu hai chân run cầm cập.
“Anh ấy…” Ôn Bạch chưa kịp nói gì thì Lục Chinh vươn tay ra.
Không biết tại sao, rõ ràng ông chủ Lục trông còn rất trẻ nhưng lại khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.
Động tác rất nhuần nhuyễn.
Chu Vỹ: “…”
Phương Nhạc Minh lén lui về sau một bước, kề sát gần nói nhỏ bên tai Dương Văn Khiêm.
Các thành viên lớp: “…”
“Ban nãy bảo sao? Chẳng phải đã nói chúng ta có nhiều người, bạn trai của Tiểu Bạch sẽ cảm thấy căng thẳng, phải hỗ trợ bọn Tiểu Lộ điều hòa bầu không khí mà? Giờ tự dưng ai cũng im phăng phắc thế!?”
Các cậu trai không chú ý tới điểm nhỏ này, chỉ có các cô gái ăn ý đưa mắt nhìn nhau.
Dương Văn Khiêm: “Vậy cậu nói đi.”
Phương Nhạc Minh bị đẩy lên trước khô khan nở nụ cười, lén lút quan sát Lục Chinh một lượt rồi cúi đầu.
Dương Văn Khiêm: “Vậy cậu nói đi.”
Có Chung Vân làm ví dụ, mọi người lập tức lên tinh thần hơn.
Tiền Mộng Lâm vừa quan sát xung quanh vừa hỏi: “A Vỹ, cậu thường tới miếu thành hoàng này lắm à? Sao trông cậu có vẻ quen thuộc thế?”
Phương Nhạc Minh: “…”
Đám Phương Nhạc Minh bỗng đứng thẳng lưng lên, hào hứng hô: “A Vỹ!”
Chỉ có Tiểu Bạch là ngoại lệ.
Lát sau, Phương Nhạc Minh: “Tôi không dám đâu.”
Mọi người như vừa sực tỉnh, vội vã thu dù xuống.
Dương Văn Khiêm: “…”
Bất kể động tác hay là câu chào kia, đều cực kỳ lạnh nhạt.
Tôi cũng không dám đâu.
“Mấy cậu làm gì thế?” Chu Vỹ mù mờ.
Chu Vỹ vòng tay sau lưng, ra dáng một ông cụ non nói: “Ừm, nghề tay trái ấy mà.”
Nhất thời, ở cổng miếu chẳng có tiếng người nào nói chuyện, chỉ có tiếng mưa rơi rả rích và tiếng gió thổi qua làm cánh cổng kêu kẽo kẹt.
Phương Nhạc Minh: “Vậy lát nữa bái xong chúng ta qua nhà A Vỹ rồi đi quanh thôn này một vòng nhé? Tôi thấy cảnh sắc ở đây cũng khá được đó.”
Cuối cùng vẫn là Ôn Bạch mở miệng: “Mấy cậu đứng dưới đó làm gì? Lên đây đi, đứng lâu mưa ướt hết đó.”
Lát sau, Phương Nhạc Minh: “Tôi không dám đâu.”
Mọi người đi đến gần hơn, lại nhìn Ôn Bạch và Lục Chinh, lần này bỗng đồng loạt dừng lại, dừng một cách cực kỳ đột ngột.
Mọi người rón rén bước lên bậc thang.
Chu Vỹ nghe âm sai đến hỗ trợ nói mười phút trước cảm nhận được hơi thở của một nhóm người sống, nghe tiếng lao xao hẳn là đám Phương Nhạc Minh đến rồi.
Ôn Bạch: “…”
Cổng miếu rộng rãi nhưng đám người lại chen chúc thành cục lại với nhau.
Lục Chinh: “Tại sao?”
“Tôi cũng vậy.”
Ôn Bạch: “???”
Có thể lạ sao? Đây là phòng làm việc của cậu ta luôn mà.
“… Không cất dù à?” Ôn Bạch nhìn mấy cây dù vẫn còn nguyên trên đầu, “Bên trên có mái che rồi, không cần dù nữa đâu.”
Ôn Bạch: “…”
Mọi người như vừa sực tỉnh, vội vã thu dù xuống.
Trình Thành “à ừ” mấy tiếng rồi nhích vào trong một chút.
Ôn Bạch: “…”
“Lớp trưởng, cậu sắp đứng rơi ra ngoài rồi kìa.” Ôn Bạch thở dài.
Trình Thành “à ừ” mấy tiếng rồi nhích vào trong một chút.
Chu Vỹ dẫn mọi người vào trong, tự giác đi đầu, để Ôn Bạch và Lục Chinh đi ngay phía sau.
Nhà tôi không chỉ mở miếu thành hoàng mà còn mở cả cửa hàng quan tài nữa, Chu Vỹ nghĩ thầm.
Tề Thiên: “Hỏi ngộ ghê, quê ở A Vỹ ở ngay đây mà.”
Ôn Bạch không nhịn được cười, hỏi: “Làm sao vậy?”
Câu này giống như một cái công tắc, mở đèn sáng lên một chút.
Câu này giống như một cái công tắc, mở đèn sáng lên một chút.
Phương Nhạc Minh bị đẩy lên trước khô khan nở nụ cười, lén lút quan sát Lục Chinh một lượt rồi cúi đầu.
Ôn Bạch: “???”
Ôn Bạch nhặt cây dù mà Phương Nhạc Minh làm rơi lên, để vào cái sọt đặt ở cổng miếu, xong việc cậu quay sang nói với mọi người: “Lục Chinh, ông chủ của tôi, cũng là bạn trai của tôi.”
Lục Chinh gật đầu tỏ ý chào hỏi, hai phút sau bổ sung thêm: “Chào các em.”
Chu Vỹ đạp chân xuống đất hai lần: “Ở đây này.”
Bất kể động tác hay là câu chào kia, đều cực kỳ lạnh nhạt.
Không phải do căng thẳng, nói chính xác thì là Lục Chinh chưa bao giờ có khái niệm chào hỏi với người dương gian, đến người ở âm ty cũng chẳng có mấy ai khiến hắn phải lên tiếng chào hỏi.
Chu Vỹ lắc đầu: “Không sao, mà đây cũng chính là nhà tớ.”
Lục Chinh vừa dứt lời, mấy tiếng “chào ông chủ Lục” lí nhí vang lên, vừa nói còn vừa khom lưng, Ôn Bạch nhìn thấy nhưng không cản kịp.
Mấy cậu trai cũng phát hiện ra vấn đề.
Ôn Bạch: “Đế Thính nói lúc anh đánh nhau không thích đụng chạm với người khác.”
Không biết tại sao, rõ ràng ông chủ Lục trông còn rất trẻ nhưng lại khiến người đối diện không dám nhìn thẳng.
“Sao cậu lại cúi người?”
Cổng miếu rộng rãi nhưng đám người lại chen chúc thành cục lại với nhau.
“Tôi cũng không biết tại sao mình lại muốn cúi người nữa, lúc não tôi ý thức được thì thắt lưng cong xuống rồi.”
“Tôi cũng vậy.”
“…”
Dương Văn Khiêm: “…”
Chu Vỹ nghe âm sai đến hỗ trợ nói mười phút trước cảm nhận được hơi thở của một nhóm người sống, nghe tiếng lao xao hẳn là đám Phương Nhạc Minh đến rồi.
Ra đến gần cổng thì thấy có hai nhóm người riêng biệt.
Chu Vỹ vừa làm xong việc, định ở trong chờ bọn họ vào nhưng chờ suốt nửa ngày vẫn không thấy ai nên cậu ta đi ra ngoài.
Các cô gái không biết Ôn Bạch vừa định qua đón mình, từ góc độ của bọn họ nhìn sang thì chính là Tiểu Bạch ngẩng đầu nói gì đó với ông chủ Lục, ông chủ Lục vừa trả lời vừa tiện tay sửa lại khăn cho Tiểu Bạch.
Ra đến gần cổng thì thấy có hai nhóm người riêng biệt.
Đoàn người tiến vào trong miếu thành hoàng.
Ôn Bạch và ông chủ đứng ở bên trái cánh cổng, đám Phương Nhạc Minh đứng ở bên phải cánh cổng.
Cuối cùng vẫn là Ôn Bạch mở miệng: “Mấy cậu đứng dưới đó làm gì? Lên đây đi, đứng lâu mưa ướt hết đó.”
Đám người bên phải thi nhau khom lưng cúi đầu, nói “chào ông chủ”.
Ôn Bạch mỉm cười: “Ý em là quy củ lễ tiết của nhân gian rất nhiều, sau này em sẽ chú ý, anh không thích cũng không cần phải học.”
Chu Vỹ: “…”
Cậu ta không nhịn được ngẩng lên nhìn lại bảng hiệu của nhà mình.
Ôn Bạch nhìn Lục Chinh, hơi kinh ngạc trong nháy mắt, nghĩ tới điều gì đó, cậu lại cúi đầu nở nụ cười.
Lúc này Ôn Bạch mới ngó đầu ra nhìn, quả thực thấy mọi người lại bắt đầu di chuyển rồi. Động tác này vô tình khiến cậu và Lục Chinh dựa vào nhau càng gần hơn.
Rõ ràng bên trên viết là “miếu thành hoàng”, đâu phải “Đông Thái” hay “âm ty Đông Nhạc.”
Rõ ràng bên trên viết là “miếu thành hoàng”, đâu phải “Đông Thái” hay “âm ty Đông Nhạc.”
Nếu không có mấy chữ này, Chu Vỹ còn tưởng mình đang ở âm ty, còn đám người kia đang bái lạy ông chủ của âm ty.
Ôn Bạch: “???”
Đám người bên phải thi nhau khom lưng cúi đầu, nói “chào ông chủ”.
“À, A Vỹ, sao cậu đến sớm thế?” Đới Tiểu Lộ hỏi.
Mấy hôm trước nói đến bái thành hoàng cơ mà?
Lục Chinh: “Anh biết, anh sẽ học.”
“Mấy cậu làm gì thế?” Chu Vỹ mù mờ.
Đám Phương Nhạc Minh bỗng đứng thẳng lưng lên, hào hứng hô: “A Vỹ!”
Chu Vỹ: “…”
Mấy giây sau, cuối cùng Chu Vỹ cũng biết lý do đám bạn mình liên tục cúi đầu, cậu ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm, thậm chí còn thấy rất bình thường.
Lúc đứng ở xa, lực chú ý chủ yếu tập trung vào cả hai người, chỉ cảm thấy cảnh tượng hai người đứng chung dưới một cái ô thật bắt mắt.
Các âm sai từng nói rồi, người dương gian nhìn thấy ông chủ không đứng thẳng được là bình thường, cho dù có thu uy áp lại đi chăng nữa.
Vạn vật trên thế gian này, phàm là có hồn có phách, đều không tránh được.
Mấy cậu trai cũng phát hiện ra vấn đề.
Đới Tiểu Lộ tự vỗ gáy mình một cái, “Má! Tôi quên béng mất!”
Chỉ có Tiểu Bạch là ngoại lệ.
Mà những điều này không thể nói ra, Chu Vỹ tùy tiện giải thích: “Bình thường thôi, lúc lão chủ tịch Chung và ngài Chung Vân gặp ông chủ Lục, thái độ cũng rất tôn trọng.”
Có Chung Vân làm ví dụ, mọi người lập tức lên tinh thần hơn.
“Tôi cũng không biết tại sao mình lại muốn cúi người nữa, lúc não tôi ý thức được thì thắt lưng cong xuống rồi.”
Trình Thành dù gì cũng là đại diện lớp, bị cả đám đẩy lên trước.
Phương Nhạc Minh: “Ở đây!? Miếu thành hoàng!?”
Cậu ta vươn tay, nói: “Chào ông chủ Lục, em là Trình Thành, lớp trưởng của lớp tài chính, rất hân hạnh được làm quen với anh.”
Lục Chinh cúi đầu nhìn bàn tay của Trình Thành.
Mọi người rón rén bước lên bậc thang.
Lục Chinh không phủ nhận, đáp: “Ừm, nhưng đó là bạn học của em.”
Ôn Bạch chợt nhớ ra hình như bạn trai xưa nay chưa từng tiếp xúc tứ chi với người phàm ngoại trừ mình.
“Anh ấy…” Ôn Bạch chưa kịp nói gì thì Lục Chinh vươn tay ra.
“Chào em.” Lục Chinh bắt tay với Trình Thành, tự giới thiệu: “Lục Chinh, gọi tên là được rồi, không cần phải gọi ông chủ.”
Ôn Bạch nhìn Lục Chinh, hơi kinh ngạc trong nháy mắt, nghĩ tới điều gì đó, cậu lại cúi đầu nở nụ cười.
Tuy Lục Chinh nói có thể gọi thẳng tên nhưng đám Trình Thành không dám gọi, vẫn gọi là “ông chủ Lục” như cũ.
Chu Vỹ dẫn mọi người vào trong, tự giác đi đầu, để Ôn Bạch và Lục Chinh đi ngay phía sau.
Ôn Bạch chợt nhớ ra hình như bạn trai xưa nay chưa từng tiếp xúc tứ chi với người phàm ngoại trừ mình.
Ôn Bạch nhỏ giọng thầm thì: “Em tưởng rằng anh sẽ không bắt tay với lớp trưởng.”
Đến gần, lòng tò mò nhiều hơn, lực chú ý tự nhiên sẽ đặt vào người yêu của Tiểu Bạch, cũng chính là ông chủ Lục.
Chu Vỹ “hả” một tiếng.
Lục Chinh: “Tại sao?”
“Lớp trưởng, cậu sắp đứng rơi ra ngoài rồi kìa.” Ôn Bạch thở dài.
Ôn Bạch: “Đế Thính nói lúc anh đánh nhau không thích đụng chạm với người khác.”
Lục Chinh không phủ nhận, đáp: “Ừm, nhưng đó là bạn học của em.”
Ôn Bạch: “Quy củ lễ tiết của nhân gian rất nhiều, sau này…”
Lục Chinh: “Anh biết, anh sẽ học.”
Ôn Bạch nhặt cây dù mà Phương Nhạc Minh làm rơi lên, để vào cái sọt đặt ở cổng miếu, xong việc cậu quay sang nói với mọi người: “Lục Chinh, ông chủ của tôi, cũng là bạn trai của tôi.”
Ôn Bạch mỉm cười: “Ý em là quy củ lễ tiết của nhân gian rất nhiều, sau này em sẽ chú ý, anh không thích cũng không cần phải học.”
“Không nhấc nổi chân”, ý như mặt chữ, chính là kiểu hai chân run cầm cập.
Lục Chinh khẽ cười: “Được.”
Đoàn người tiến vào trong miếu thành hoàng.
Cả đám vô thức hít sâu một hơi.
“À, A Vỹ, sao cậu đến sớm thế?” Đới Tiểu Lộ hỏi.
Trình Thành: “Có làm phiền gia đình cậu không?”
Tề Thiên: “Hỏi ngộ ghê, quê ở A Vỹ ở ngay đây mà.”
Tuy Lục Chinh nói có thể gọi thẳng tên nhưng đám Trình Thành không dám gọi, vẫn gọi là “ông chủ Lục” như cũ.
Chu Vỹ: “…”
Đới Tiểu Lộ tự vỗ gáy mình một cái, “Má! Tôi quên béng mất!”
Tiền Mộng Lâm vừa quan sát xung quanh vừa hỏi: “A Vỹ, cậu thường tới miếu thành hoàng này lắm à? Sao trông cậu có vẻ quen thuộc thế?”
Chu Vỹ “hả” một tiếng.
Có thể lạ sao? Đây là phòng làm việc của cậu ta luôn mà.
Vạn vật trên thế gian này, phàm là có hồn có phách, đều không tránh được.
Phương Nhạc Minh: “Vậy lát nữa bái xong chúng ta qua nhà A Vỹ rồi đi quanh thôn này một vòng nhé? Tôi thấy cảnh sắc ở đây cũng khá được đó.”
Cậu ta vươn tay, nói: “Chào ông chủ Lục, em là Trình Thành, lớp trưởng của lớp tài chính, rất hân hạnh được làm quen với anh.”
Trình Thành: “Có làm phiền gia đình cậu không?”
Chu Vỹ lắc đầu: “Không sao, mà đây cũng chính là nhà tớ.”
Tất cả mọi người dừng lại, còn tưởng vừa rồi mình nghe nhầm.
“Chỗ nào?!”
“Chỗ nào?!”
Chu Vỹ đạp chân xuống đất hai lần: “Ở đây này.”
Phương Nhạc Minh: “Ở đây!? Miếu thành hoàng!?”
Chu Vỹ: “Ừm.”
Dương Văn Khiêm: “Nhà cậu còn mở cả miếu thành hoàng nữa hả?”
“Chào em.” Lục Chinh bắt tay với Trình Thành, tự giới thiệu: “Lục Chinh, gọi tên là được rồi, không cần phải gọi ông chủ.”
Nhà tôi không chỉ mở miếu thành hoàng mà còn mở cả cửa hàng quan tài nữa, Chu Vỹ nghĩ thầm.
Nhưng nói cửa hàng quan tài ra thì không hay lắm, cũng may cậu ta tính toán suốt mất ngày nay, nghĩ xong lý do rồi.
Chu Vỹ: “Ừm.”
Dương Văn Khiêm: “Nhà cậu còn mở cả miếu thành hoàng nữa hả?”
Chu Vỹ vòng tay sau lưng, ra dáng một ông cụ non nói: “Ừm, nghề tay trái ấy mà.”
Ôn Bạch: “…”
Lục Chinh: “…”
Các thành viên lớp: “…”