Ánh mắt Tử Hạo dừng ở một góc nhỏ, nơi có bóng dáng màu hồng nhạt, nàng đang ríu rít dạt dào sức sống, khi thì cười tít mắt, khi thì nhăn mày, thỉnh thoảng lại làm bộ dáng thần bí với Cửu muội khiến hắn không khỏi mĩm cười.
“Nếu nàng thể hiện bộ dáng đáng yêu đó trước mặt mình, thật tốt biết bao” Tử Hạo lẩm bẩm rồi thoáng giật mình, hắn lắc đầu tự nhủ “Tử Hạo, đó là nữ nhân của đệ đệ ngươi, ngươi không thể có ý nghĩ không an phận” rồi tự buộc mình dời ánh mắt đến các sứ thần, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn không kìm chế được mà tìm kiếm bóng hình kia.
“Hoàng thượng, ta thay mặt Đông Thục quốc xin kính ngài một chén. Tấn Khang Minh triều quả thật nhân trung long phượng, người tài vô số, Đông Thục ta quả thật kém cỏi, thẹn không sánh bằng” Tam hoàng tử Âu Dương Vĩ lên tiếng, tuy nói với Hoàng đế Minh Triều, nhưng ánh mắt tham lam, cuồng dục lại hướng về phía Lâm Nhạc.
Tử Hạo có dự cảm không hay, nhưng vẫn bảo trì nụ cười trên khuôn mặt.
“Tam hoàng tử có lòng, hi vọng Đông Thục quốc giữ vẹn cam kết, trong 10 năm không dấy binh đao” sau đó một hơi uống cạn ly rượu.
Âu Dương Vĩ cười lớn “Nhất định! Nhất định! Nhưng ta có một thỉnh cầu, xin hoàng thượng chấp thuận”
“Tam hoàng tử xin cứ nói”
“Đông Thục ta tuy không thể sánh bằng Tấn Khang Minh Triều, nhưng cũng xem như là một nước lớn, dân sinh thịnh vượng. Nay ta thay mặt Đông Thục quốc vương ngỏ ý cầu thân với quý quốc. Hi vọng hai nước muôn đời giao hữu”
Tử Hạo kinh ngạc nhìn hắn, việc cầu thân này thật quá bất ngờ. Hiện hoàng tộc chỉ có 5 quận chúa (chị em vua), trong đó Đại công chúa đã hòa thân với Tỉ Chu quốc, Ngũ và Lục quận chúa cũng yên bề gia thất, chỉ còn Cửu và Thập quận chúa. Trong đó Thập quận chúa tuổi còn quá nhỏ, chẳng lẽ hắn muốn Cửu muội? Tử Hạo nghi hoặc nhìn hắn sau đó mở miệng.
“Chẳng hay Tam hoàng tử nhìn trúng vị tiểu thư nào?”
Âu Dương Vĩ nhìn Lâm Nhạc rồi quay sang Hoàng đế.
“Ta được biết, Lâm cô nương của quý quốc là một nữ nhân tài sắc vẹn toàn, đem lòng ngưỡng mộ đã lâu, nay có dịp gặp mặt, vừa thấy đã yêu, xin hoàng thượng thành toàn”
“Lâm cô nương? Ý Tam hoàng tử là…” Tử Hạo giật mình.
“Ý ta là Dương Lâm Nhạc cô nương”
Tử Hạo đứng dậy, tay bóp nát ly rượu, gằn từng tiếng: “Tam hoàng tử thật muốn nói Lâm Nhạc?”
Hắn cũng không hiểu rõ cảm xúc của mình lúc này, tâm như có một thanh chủy thủ bén nhọt cứa qua, chỉ cần nghĩ đến một tên nào đó có ý đồ với nàng, hắn lại muốn băm tên đó ra làm trăm mảnh. “Chẳng lẽ là vì Văn Hạo? Nàng là nữ nhân của Văn Hạo, sẽ là đệ muội của mình, nên người khác muốn nàng hắn sẽ thấy không thoải mái ư?” … Tử Hạo nghĩ thầm “Chắc là vậy, mình không thể để tên đó nhòm ngó nàng nữa, nàng là đệ muội của mình, chỉ là của mình thôi!!!”
“Tam hoàng tử thứ lỗi, Dương cô nương hiện đã có ý trung nhân. Trẫm tuy là vua một nước nhưng không thể ép buộc nàng. Chỉ có thể mong hoàng tử đại nhân không chấp việc nhỏ nhặt”
Âu Dương Vĩ không ngờ Tử Hạo từ chối hắn thẳng thừng như thế. Dù sao hắn cũng là hoàng tử một nước, chẳng lẽ muốn một nữ nhân cũng không thể?
“Xin hỏi ý trung nhân của nàng là….?”
Tử Hạo cứng họng. Chẳng lẽ nói ý trung nhân của nàng là Văn Hạo? Không được, Hàm Yên công chúa còn ở đây, nếu nói nàng và Văn Hạo có tình, không phải là đang hại nàng ư?
“Trẫm nghĩ… đó là….”
Âu Dương Vĩ cười gian tà: “Hay để ta hỏi thẳng nàng vậy!” Nói xong hắn hướng Lâm Nhạc bước tới.
Lâm Nhạc đang xoay lưng về phía Âu Dương Vĩ, bổng thấy có dự cảm không hay, nàng xoay người lại thì thấy ngay một nam nhân đang đi về phía nàng. Hắn cao gầy, làn da nhợt nhạt, hai mắt trũng sâu, vừa nhìn đã thấy không phải dạng người tốt lành gì. Lâm Nhạc còn ngu ngơ chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã thấy tên đó giơ đôi móng heo của mình định chụp lấy tay nàng. Lâm Nhạc định gạt tay hắn ra thì trước mặt bổng có một bóng đen cao lớn. Hắn chắn ngay trước nàng và tên đó. Thanh âm trầm ấm lúc này đan xen một phần giận dữ.
“Là Trẫm…nàng là nữ nhân của Trẫm, chẳng lẽ Tam hoàng tử cũng muốn?”