“Văn Hạo, ta ở đây…bên này nè!” Lâm Nhạc nhanh chóng bước tới. Nàng là đợi đến sau khi kết thúc tiệc mới tặng quà cho hắn.
Văn Hạo xoay ngườiliền bắt gặp bóng dáng mà mình ngày đêm mong nhớ, cảm xúc dồn nén trong đáy lòng chực thoát ra, chỉ hận không thể bước nhanh đến mà ôm lấy nàng, yêu thương nàng, sủng nàng. Nhưng …
“Ừ! Hẹn ta có việc gì?”
“Ta đã nói có quà tặng ngài” nàng thần bí cười.
“Đây là gì?” Văn Hạo khó hiểu nhìn vật thể kì lạ tròn tròn nhiều màu sắc, trông rất mềm mại, lại có mùi thơm béo ngậy. Sữa? Còn có cả mùi bánh nướng. Phía trên dòng chữ nhỏ nhắn xinh xắn hiện ra trong mắt hắn “Chúc mừng sinh nhật Văn Hạo 08/09”
“Là bánh kem a~ Ở quê ta, sinh thần nhất định phải có loại bánh này. Vừa thơm lại ngọt, béo mà không ngấy. Cho ngươi biết, ta rất khó mới có thể làm được nó đấy!” Nàng cười tít mắt kể công.
“Nàng làm cho ta?” Tim hắn đập mạnh một nhịp
“Phải a!” Rồi nàng như nhớ ra cái gì. “A…đây rồi, muốn cắt bánh kem thì phải có dao cát bánh cùng đĩa sứ, ta đều đã chuẩn bị cả rồi. Nào, đưa cho ta” Nói xong nàng đón lấy chiếc bánh trên tay Văn Hạo, cẩn thận cắt từng phần nhỏ trên mặt bánh. Sau khi chia bánh thành những phần bé bé xinh xinh, nàng lấy một phần to nhất cho hắn, một phần nhỏ hơn vào trong đĩa của mình.
Văn Hạo mãi ngắm nhìn tiểu nhân nhi đang chăm chú cắt từ chút từ chút bánh cho hắn, đôi môi khẽ mĩm cười.
“Ngươi thử xem, ta đảm bảo món này là độc nhất vô nhị đấy! Văn hạo…này”
“A…được!” Hắn giật mình đón lấy.
“Ngon thật! Có cảm giác tan ngay trong miệng, thật đặc biệt! Món này nàng làm bằng nguyên liệu gì?”
Lâm Nhạc cười toe “Hehe, giữ bí mật nhé! Ta chỉ nói cho ngươi nghe, nó được làm từ bột, sữa và trứng gà…bánh ở phía trong được làm từ bột và trứng cùng với một số nguyên liệu khác, còn phần kem bên ngoài thì… ta không nói!”
Văn Hạo phì cười trước dáng vẻ trẻ con của người nào đó, hắn chợt có suy nghĩ mong muốn thời gian ngừng lại, để hắn có thể lưu giữ mãi mãi cảm giác hạnh phúc lúc này. Chỉ cần trong lòng nàng có hắn, dù chỉ là một góc nhỏ, chỉ cần những cử chỉ quan tâm dành cho hắn, dù đôi lúc là vô tình, hắn – cũng cảm thấy vui vẻ. Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, đôi mắt tràn đầy nhu tình, nữ nhân hắn yêu, dù phải chống lại cả thế gian này, vì để nàng cười, hắn có thể giết cả thế gian…
“Hoàng…hoàng thượng” Lâm công công run rẩy đứng phía sau long nhan.
“Trẫm không sao, đi…cho người truyền lệnh, Trẫm tối nay sẽ nghỉ lại ở Thục Hi cung” Tử Hạo trầm giọng nói.
“Thần tuân chỉ” Lâm công công nhận lệnh sau đó cáo lui.
Tử Hạo cố gắng ngăn cảm giác khó chịu trong lòng, bàn tay nắm chặt vách đá phía sau núi giả. Hắn vốn dĩ muốn gặp nàng để nhận lỗi, nhưng không ngờ nàng lại đang vui vẻ cùng đệ đệ của mình. Thì ra, hắn không đặc biệt…không hề…nàng cũng có thể vì một nam nhân khác xuống bếp, vì hắn tỉ mỉ làm những món ăn mà hắn không thể thưởng thức ở bất cứ đâu. Thì ra, trước mặt Văn Hạo, nàng có thể có dáng vẻ trẻ con, vô tư nói cười… Là bởi vì Văn Hạo là người đầu tiên nàng biết ở đây? Tại sao lúc đó hắn không giành lấy nàng? Tại sao hắn lại bỏ qua xúc động lần đầu bắt gặp đôi mắt trong suốt đó, để giờ đây hắn chỉ có thể đứng nhìn? … Nàng và hắn rõ ràng đã có da thịt chi thân, nhưng từ lần đó, hắn chưa từng chạm vào nàng, giữa nàng và hắn dường như có một bức tường vô hình ngăn cách, xa không với tới…
Suy nghĩ này khiến Tử Hạo muốn điên lên, hắn không muốn mất nàng, hắn không muốn thấy nàng trong vòng tay nam nhân khác…không muốn nàng đối với hắn cũng như những người khác…
“Hoàng thượng, Thục Hi quý phi đợi đã lâu…hay là” Thái giám phía sau cung kính nói.
Tử Hạo nắm chặt tay, từ từ ổn định lại cảm xúc trong lòng sau đó xoay người biến biến mất trong màng đêm cung cấm.
Một canh giờ sau,
“A…Ta quên mất dặn Hạ Vũ đem mấy lọ hoa sang cho ngài. Đợi ta một tí, ta sẽ trở lại ngay” Lâm Nhạc chợt nhớ tới mấy chậu Lavender trong vườn.
“Ta cùng nàng đi lấy”
“Không cần đâu, ta đi sẽ trở lại ngay” Nói xong nàng nhanh chóng nhấc váy chạy đi.
Văn Hạo lắc đầu cười nhìn nàng, hắn xoay sang chiếc bánh kem chỉ vơi đi một ít. Hai người thật không thể dùng hết chiếc bánh to đến vậy. Nhưng mà, đây là nàng chuẩn bị cho hắn!
Hay là mình gói lại để trong rương? Không được, sẽ có mùi ẩm.
Trong tàng bảo phòng(*)? Cũng không được, vật của nàng những thứ tầm thường đó sao có thể để chung?
Để trong hầm băng? Nó có bị đóng thành băng? Trông mềm mại thế này…
Hay là…sai người xây một bảo các (**) riêng? Ừm, cái này có vẻ được…
___________ Ta lại xuất hiện______Đường phân cách tà ác________dđlqd
Trường Nhạc cung….
Lâm Nhạc bước nhanh về phía phòng mình, lạ nhỉ…sao lại im lặng thế này?
“Đông Tuyết, Hạ Vũ…” Nàng gọi.
Hôm nay dự cung yến nàng chỉ dẫn theo Xuân Hoa, nhưng lúc gặp Văn Hạo nàng đã cho lui xuống.
“Tiểu Mộng…” nàng mở cửa phòng.
Thoáng thấy bóng người ngồi phía sau bình phòng, nàng cười nói.
“Tiểu Mộng a~ ta chẳng phải đã bảo không cần chờ, ta sẽ tự về hay sao…Tiểu…A…Hoàng thượng! Sao ngài lại ở đây?” Lâm Nhạc hốt hoảng
“Tại sao? Trẫm không thể ở đây? Xem ra ái phi không có ý muốn thấy mặt Trẫm” Hắn cười nhẹ.
“Không, không phải! Đã trễ thế này rồi, ngài còn chưa đi nghỉ? A…ngài say rồi, người toàn mùi rượu” Lâm Nhạc nhíu mày “Để ta gọi cung nữ hầu ngài”
Hắn bất chợt ôm lấy nàng, đôi môi kề sat tai nàng, thì thào nói “Phải, ta say…Lâm Nhạc”
“Hoàng…hoàng thượng, trước buông ta ra có được không?” Nàng không thích uống rượu, cũng không thường uống nên vừa nghe hơi men đã thấy thần kinh có chút khó chịu.
“Không, Nhạc Nhi…” hắn càng siết chặt hơn “nàng đừng đi, đừng rời xa Trẫm. Nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng thích, có thể trồng hoa, Trẫm sẽ cho người xây cho nàng một hoa viên. Nếu nàng thích nấu ăn, Trẫm sẽ tìm mọi nguyên liệu tốt nhất cho nàng. Nàng không thích Trẫm lạnh nhạt, Trẫm sẽ dịu dàng với nàng, sẽ yêu thương nàng… Chỉ cần nàng ở lại” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Hoàng thượng…”
Một giọt lệ nóng bỏng rơi trên má nàng, lăn xuống thấm vào môi. Nàng hoảng hốt giật mình quay lại.
“Người…” Trái tim nàng như ngừng đập khi bắt gặp đôi mắt sâu thẳm chuyên chú của hắn.Trong con ngươi hắc bạch phân minh ấy, có hình bóng nàng hiện lên, tràn đầy ôn nhu.
“Nhạc Nhi…” Hắn siết chặt tay nàng “Trẫm rất yêu nàng, ở lại bên cạnh Trẫm, đừng rời đi, được không?”
“Ta…ta xin lỗi!” Không được, nàng còn phải quay về, nàng không thuộc về nơi này… Nàng biết, nàng thích hắn, thích dáng vẻ bá đạo mà ôn nhu của hắn, thích cách hắn quan tâm nàng, thích vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp của hắn…nhưng chỉ thích, nàng chưa yêu hắn tới mức vì hắn bỏ lại gia đình, bạn bè, bỏ lại cuộc sống mà nàng mơ ước. Dù nàng có ở lại, cũng không thể chấp nhận mình chỉ là một trong những nữ nhân của hắn… Nên…xin lỗi…Tử Hạo…
_____
(*): phòng chứa bảo vật
(**) một dạng như (*) nhưng quy mô lớn hơn...
>.< Văn Hạo có cái suy nghĩ này làm ta nhớ tới mấy cái viện bảo tàng. Văn vật có một tí mà trưng bày trong nguyên một gian phòng to tổ chảng... (~O.O)~