Hắn nghĩ: hôm nay là ngày Chu Cẩn Sơ về, tui nhất định phải thật sạch sẽ.
“…” Tỷ tỷ không có khả năng hiểu Tiếu Lăng Tiêu như Chu Cẩn Sơ, nhìn mãi vẫn không hiểu, hỏi: “Mày muốn làm gì?”
Tiếu Lăng Tiêu chạy vào nhà tắm, dùng móng vuốt vỗ vỗ lên vòi nước phía trên bồn tắm: “Gâu.”
“… Muốn tắm rửa?”
“Gâu.”
“Được rồi, sẽ tắm sạch sẽ cho mày, đỡ làm cho Cẩn Sơ nghĩ tao đối xử với mày chưa đủ tốt.”
Tỷ tỷ lấy một chậu nước ấm, chuẩn bị một lọ chứa, pha loãng sữa tắm đổ vào, đặt ở một bên.
Cô đặt Tiếu Lăng Tiêu vào bồn tắm lớn, dùng vòi hoa sen làm ướt hắn, sau đó nhấc đuôi Tiếu Lăng Tiêu lên, định phun nước lên hậu môn của hắn.
Tiếu Lăng Tiêu: “…!!!”
Tiếu Lăng Tiêu ra sức giãy dụa, không cho tỷ tỷ chạm vào.
Cho dù làm chó, Tiếu Lăng Tiêu cũng rất ít khi để lộ bộ phận này cho người ta nhìn.
Kết quả, mọi chuyện vẫn chưa xong.
“Đúng rồi, người ta nói khi tắm cần vắt tuyến mồ hôi*…” Tỷ tỷ có chút do dự nói: “Nhưng mà, lại không rõ phải vắt như thế nào…”(vắt tuyến mồ hôi: một phương pháp làm sạch cho cún, cách làm… chịu khó đọc tiếp nha)
Nói xong, cô cầm lấy vài tờ khăn giấy, tiếp theo vươn một tay tới muốn cầm đuôi Tiếu Lăng Tiêu nhấc lên: “Thử… một lần nhé?”
Đối với Husky mà nói, vắt tuyến mồ hôi rất quan trọng, nếu không trên người sẽ xuất hiện mùi khó ngửi, thậm chí có thể bị nhiễm trùng. Tuyến mồ hôi ở ngay trên hậu môn, cần phải dùng ngón tay bóp lấy, ấn vào theo phương bốn giờ và tám giờ rồi đẩy nhẹ lên phía trên mới được coi là hoàn thành.
Tỷ tỷ chưa bao giờ làm việc này, nhưng cô nghĩ việc này chắc cũng không khó.
Nhưng Tiếu Lăng Tiêu hoàn toàn không muốn.
Tui không muốn tui không thể a a a! Tuyệt đối tuyệt đối không làm! Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: vị trí kia của tui chỉ có “chủ nhân” có thể nhìn có thể chạm! Ngoại trừ Chu Cẩn Sơ, ai cũng không được.
Hắn kháng cự rất mãnh liệt, tỷ tỷ căn bản không thể giữ hắn đứng yên.
“Mày sợ tao làm không cẩn thận?” Tỷ tỷ có chút thất bại: “Nhìn cũng không khó lắm mà.” Nói xong liền giữ chặt Tiếu Lăng Tiêu.
NO! NO! NONONO! Tiếu Lăng Tiêu nhe răng, rất hiếm thấy lộ ra vẻ hung dữ.
“Mày là một con chó mà còn bày đặt giữ trinh tiết…” Tỷ tỷ cuối cùng cũng phải bỏ cuộc.
Cô đổ sữa tắm pha loãng lên người Tiếu Lăng Tiêu, thoa đều khắp toàn thân cho hắn, sau đó mới dùng vòi hoa sen gột rửa.
“…” Tiếu Lăng Tiêu nghĩ: quả nhiên, tỷ tỷ xoa xoa không thoải mái bằng Chu Cẩn Sơ.
Sau khi làm xong tất cả các bước trên, tỷ tỷ vớt Tiếu Lăng Tiêu ra khỏi bồn tắm, lại xoay người đi lấy máy sấy để hong khô lông.
Nhìn nhìn Trung Khuyển, tỷ tỷ cảm thấy, bước tỉa lông ở hậu môn chắc có thể bỏ qua, vì Trung Khuyển thẹn thùng.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Tiếu Lăng Tiêu chạy tới trước gương, đoan đoan chính chính ngồi xuống, bắt đầu dùng móng vuốt tự chải lông cho mình.
A… lông trên đầu sấy xong không đẹp… Tiếu Lăng Tiêu vuốt vuốt, làm cho dấu chữ hỏa* trên trán trở nên rõ ràng, không để bất kỳ sợi lông đen nào che đi phần lông trắng. (dấu chữ hỏa: hình dạng của lớp lông trắng trên mặt Husky. Chữ ‘hỏa’ trong tiếng trung viết là 火, giống Husky thường có một vệt lông trắng kéo dài từ trên trán đến sống mũi, sau đó xòe ra nhìn giống chữ nhân 人 ở giữa chữ hỏa; hai lông mày tạo thành từ hai chẫm lông trắng giống hai nét phẩy trong chữ hỏa.)
Ria mép… tỉ mỉ vuốt lại một chút là ổn.
Cơ thể… lông phía bên này hình như chưa vào nếp, haiz, liếm liếm liếm sửa lại một lần nữa là được…
Đuôi… tui chải, tui chải, tui chải…
Hắn muốn dùng bộ dạng đáng yêu nhất để nghênh đón Chu Cẩn Sơ, cho Chu Cẩn Sơ sau nhiều ngày không gặp một bất ngờ vui vẻ.
“…” Tỷ tỷ vừa ra ngoài đã nhìn thấy Husky của em trai đang ngồi xổm trước gương làm đỏm.
“Mày…” Tỷ tỷ nói: “Mày ở đây làm gì thế?”
“…”
“Hưng phấn đến như vậy cơ à, còn muốn làm đỏm?”
“Gâu.” Không sai, Tiếu Lăng Tiêu đang rất hưng phấn.
Ròng rã một ngày, Tiếu Lăng Tiêu cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại chạy đi xem xem đám lông hình chữ hỏa có bị loạn không. Hắn sợ Chu Cẩn Sơ vừa về tới cửa đã nhìn thấy dáng vẻ không đủ đẹp trai của mình, ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng y.
Vì sợ mình không còn đẹp trai, Tiếu Lăng Tiêu thậm chí không dám lăn lộn lung tung, hắn cẩn cẩn thận thận nằm trên mặt ghế sofa, còn tỉ mỉ đặt đuôi chó sang một bên, chỉ sợ lông sẽ bị xù.
Sắp về rồi, sắp về rồi… Hắn nghĩ: cuối cùng cũng được gặp nhau rồi.
Nhưng Chu Cẩn Sơ không xuất hiện đúng giờ đã hẹn, hơn nữa theo từng giây từng phút trôi qua, đến cuối cùng Chu Cẩn Sơ vẫn chưa xuất hiện.
“…” Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu nóng nảy.
Hắn nghĩ ngợi: tại sao vẫn chưa về? Anh ta không cần mình nữa sao? Anh ta ở bên ngoài có con chó khác?! Rồi thích nó luôn? Cẩu tiểu tam* xuất hiện rồi hả? Bị cẩu ly tinh quyến rũ rồi sao? Không nên như thế chứ… Một con chó ưu tú như mình làm gì có chuyện bị ghét chứ… Lẽ nào trên đường xảy ra chuyện gì? Chắc không phải xảy ra tai nạn xe cộ chứ… Không không không, không thể nào, haiz… (tiểu tam: tình nhân =3=)
Lúc chuông điện thoại vang lên, Tiếu Lăng Tiêu lập tức dựng thẳng thân chó.
Tỷ tỷ liếc nhìn Tiếu Lăng Tiêu, có chút buồn cười nói với hắn: “Mày tiếp điện thoại đi.”
“…!!!” Được cho phép, Tiếu Lăng Tiêu nhảy một bước dài về phía trước, dùng vuốt chó ấn vào nút nhận cuộc gọi, ghé sát vào sủa: “Gâu.”
“Trung Khuyển.” Hiên tại Chu Cẩn Sơ đối với việc chó nhà mình nhận điện thoại đã không còn cảm thấy kinh ngạc: “Máy bay trễ giờ, tao vừa mới ra sân bay, chắc khoảng nửa giờ nữa mới về được.”
“Gâu.” Vậy là tốt rồi.
“Để tỷ tỷ nghe điện thoại.”
Tiếu Lăng Tiêu lui sang một bên.
Sau khi lùi lại, hắn co chân chạy tới cửa ra vào.
Sau đó hắn ngồi xổm ngay sau cánh cửa, lẳng lặng chờ Chu Cẩn Sơ.
Chờ ở chỗ khác cũng là chờ, ngược lại chờ ở đây có thể nhìn thấy đối phương sớm hơn một chút.
“Trung Khuyển,” Tỷ tỷ cúp điện thoại, bước đến bên cạnh Tiếu Lăng Tiêu: “Mày định chờ ở chỗ này?”
Tiếu Lăng Tiêu ngẩng đầu, dùng hai con mắt sáng long lanh nhìn cô.
“…” Tỷ tỷ thở dài: “Mày trung tâm đến mức biến thành bộ dạng này, khiến tao cũng muốn nuôi chó luôn rồi.”
Tiếu Lăng Tiêu cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên đi tới sát cửa ra vào, dùng móng vuốt chọt chọt khe cửa.
“…” Tỷ tỷ kinh ngạc hỏi Tiếu Lăng Tiêu: “Mày muốn đi ra ngoài chờ nó?”
“Gâu.” Tiếu Lăng Tiêu dùng ánh mắt trả lời vấn đề này. Chờ ở bên ngoài tầm nhìn sẽ rộng hơn, nghĩa là có thể nhìn thấy Chu Cẩn Sơ sớm hơn một chút. Trái lại hắn cũng chẳng có việc gì làm, chở ở đâu cũng là chờ, nếu chờ ở nơi có thể nhìn thấy Chu Cẩn Sơ đầu tiên chẳng phải tốt hơn sao?
Tiếu Lăng Tiêu nhớ lại tình cảnh hồi nhỏ mỗi lần chờ mẹ về. Sau khi mẹ hắn gả ra nước ngoài, mấy năm đầu đều là mỗi năm về nhà một lần. Mỗi lần như vậy Tiếu Lăng Tiêu đều nóng ruột, nhất định phải đến sân bay đón người, đứng ở lối ra dành cho chuyến bay nước ngoài mà ngóng.
Hắn cảm thấy, cho dù chỉ gặp sớm được một giây đồng hồ vẫn tốt hơn.
“Bên ngoài rất lạnh.” Tỷ tỷ nói tiếp: “Mày chờ ở trong phòng cũng không muộn hơn mấy giây đâu.”
Tiếu Lăng Tiêu không đồng ý, móng vuốt vẫn chọt chọt trên khe cửa.
“… Thôi được rồi.” Tỷ tỷ nói: “Mày đến sân trước chờ đi, nhưng phải cẩn thận, tao sẽ không ra cùng mày đâu, mày phải chờ một mình.”
Tuy Husky có biệt hiệu “thả ra là mất”, chỉ cần không để ý một chút là quay lại sẽ chẳng thấy đâu, nhưng giờ phút này tỷ tỷ không hề lo lắng Tiếu Lăng Tiêu sẽ chạy mất, dù sao cổng lớn vẫn khóa chặt, Trung Khuyển không có khả năng trèo tường ra ngoài, huống hồ nó còn là một con chó rất thông minh.
Chu Cẩn Sơ vừa dừng xe trước cửa nhà tỷ tỷ mình lập tức kinh ngạc trợn to hai mắt.
Hắn nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ đang ngồi sau cánh cổng lớn bằng sắt được chạm trổ hoa văn tinh xảo. Thân ảnh nho nhỏ ngồi vững vàng ở nơi đó, không hề có một chút lười biếng. Đường cong thân thể của nó trơn nhẵn hài hòa, lớp lông đen được ánh mặt trời dát lên một tầng vàng kim, phần lông trắng sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Nó… đang chờ y.
Trung Khuyển không như nhiều con Husky khác luôn bày ra dáng vẻ nghịch ngợm xấu xí, mà rất kiềm chế thể hiện bản thân vô cùng anh tuấn.
Chu Cẩn Sơ chỉ cảm thấy lòng mình vô cùng ấm áp.
—— y yêu thích chó nhà mình thích đến mức không biết nên làm gì cho phải.
Chó của y là con chó tốt nhất trên trên thế giới. (hết chó lại đến chủ, toàn là hàng tốt nhất thế giới:)))
Con chó tốt nhất thế giới bị y giành được.
Chu Cẩn Sơ tìm một chỗ đỗ xe, sau đó đi tới trước cổng lớn, nhấn chuông.
Trong lúc chờ đợi, y cúi đầu nhìn Tiếu Lăng Tiêu.
Tiếu Lăng Tiêu biết hắn có nhào tới cũng không xuyên qua cổng được, vì thế ở sau cổng sắt ngẩng đầu nhìn “chủ nhân”.
Một người một chó không ai lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau.
“Đến đây đến đây!” Tỷ tỷ đi ra từ trong phòng, bước tới cổng lớn mở cửa cho em trai.
Chu Cẩn Sơ không lên tiếng.
Cổng lớn vừa mở ra, Tiếu Lăng Tiêu nhún chân sau một cái lấy đà, nhào vào lồng ngực Chu Cẩn Sơ.
“Này!” Chu Cẩn Sơ bị hắn nhào tới, theo quán tính lùi ra sau vài bước, dùng toàn bộ sức lực mới miễn cưỡng đứng vững: “Trung Khuyển, mày biết mày nặng tới mức nào không?” Đầu của Trung Khuyển không hề nhỏ, sắp đạt tới mức 25 kg.
Tiếu Lăng Tiêu không thèm quan tâm, hắn dùng móng vuốt gắt gao ôm lấy Chu Cẩn Sơ, lè lưỡi liếm liếm “chủ nhân” của hắn.
Giờ phút này không còn là liếm màn hình nữa, không còn cảm giác cứng rắn lạnh lẽo, đầu lưỡi chạm vào làn da ấm áp mềm mại, Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy mình cũng sắp bỏng luôn rồi.
Lúc này, Tiếu Lăng Tiêu không giống như trước đây chỉ liếm gò má Chu Cẩn Sơ, mà là toàn bộ khuôn mặt đối phương, sống mũi cùng cằm của Chu Cẩn Sơ đều bị hắn dùng lưỡi sượt qua, cái trán cũng bị lưỡi chó liếm một cái.
“…” Tiếu Lăng Tiêu nhìn bộ dáng cưng chiều của Chu Cẩn Sơ, càng ngày càng bạo dạn.
Hắn căng thẳng tới mức trái tim đập rầm rầm, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, hai móng vuốt chó khẽ run run, cái đuôi bất an vung qua vung lại.
Chu Cẩn Sơ còn đang cười.
Tiếu Lăng Tiêu lần thứ hai từ từ tới gần, sau đó hơi dùng lại một chút, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi đối phương.
Trước đây, Tiếu Lăng Tiêu không dám hôn vào chỗ này… cùng lắm mới chỉ chạm vào khóe miệng Chu Cẩn Sơ.
Hắn luôn cảm thấy, cái miệng này không thể hôn. Liếm liếm chỗ khác còn được, nhưng nếu đã hôn lên môi Chu Cẩn Sơ, sẽ phát sinh những chuyện không thể quay đầu.
Tiếu Lăng Tiêu một mặt “Thôi chết tui rồi chết tui rồi”, mặt khác lại cao hứng kêu gào “Hôn lên môi rồi hôn lên môi rồi!”
Vừa thương cảm vừa ngọt ngào.
Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ hết nửa phút, cuối cùng quyết định, chuyện để sau hãy tính, bây giờ chỉ cần cảm thấy vui vẻ là được rồi.
Cho dù sau này phải tách ra, cho dù thương tâm, hắn lại có thêm càng nhiều kỷ niệm để lấy ra hồi ức.
Haiz… chuyện gì cũng để sau này rồi tính… “sau này” có thật nhiều chuyện hỗn loạn phải xử lý nha…
Chu Cẩn Sơ sau khi “bị” hôn cũng không quá để tâm, chỉ nhìn chó nhà mình.
Nhưng Tiếu Lăng Tiêu trong lòng có quỷ, bị nhìn chằm chằm như vậy liền nhanh chóng đầu hàng, duỗi ra hái cái vuốt chó che kín mắt của mình.
Chu Cẩn Sơ gỡ hai móng vuốt của hắn ra, nói: “Lại còn biết thẹn thùng.”
“…” Tiếu Lăng Tiêu rũ mắt.
“Cẩn Sơ,” Tỷ tỷ đứng bên cạnh hỏi em trai nhà mình: “Mệt sao? Có vất vả lắm không?”
Nhưng Chu Cẩn Sơ tựa như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm đùa giỡn chó nhà mình.
Tỷ tỷ: “……”
Cô đột nhiên cảm thấy, em trai nhà mình có chứng cẩu khống vô cùng nghiêm trọng —— đã nhiều năm như vậy mà bạn trai không có bạn gái lại càng không, giờ khắc này lại giống như cả đời chỉ cần có con chó này của y là đủ rồi.