Tiếu Lăng Tiêu cảm giác như mình lại trở về quãng thời gian cùng nhau đóng phim trước đây. Bản thân mình luôn lo lắng hồi hộp, mà Chu Cẩn Sơ lại có thể khiến hắn trở nên tự tin hơn. Hắn biết, sẽ luôn có một người không ghét bỏ hắn, hắn tuyệt đối không phải kẻ trắng tay không còn lại gì. Người kia nếu tin hắn có thể diễn được, hắn nhất định có thể diễn tốt. Loại logic “anh tin vào em, mà em lại tin anh, vì thế em sẽ tin tưởng vào chính bản thân mình” này nghe vào tai có vẻ rất kì quái, nhưng Tiếu Lăng Tiêu lại cảm thấy có chẳng có vấn đề gì.
Hắn ổn định lại tâm tình, điều chỉnh hô hấp, bên tai vẫn còn nghe thấy tiếng Chu Cẩn Sơ: “Tiếu Lăng Tiêu, nếu cảm thấy căng thẳng, đừng nhìn về phía đạo diễn.”
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
“Tầm mắt hướng về phía tôi là được rồi.” Chu Cẩn Sơ cảm thấy y tự hồ rất có kiên nhẫn khi đối mặt với Tiếu Lăng Tiêu. Nếu thay bằng một người khác, y mới không thèm quan tâm đối phương có làm được hay không.
“… Cảm ơn.” Chu Cẩn Sơ với đạo diễn ngồi ở hai bên đối diện nhau. Tiếu Lăng Tiêu tự nhủ với bản thân, Chu Cẩn Sơ chỉ đang giúp đỡ hắn mà thôi, không có việc gì không nên nghĩ linh tinh.
Sự thật chứng minh, sự an ủi của Chu Cẩn Sơ cực kì hữu hiệu. Hắn vốn vì Chu Cẩn Sơ mới biểu hiện thất thường, giờ người ta đã tỏ vẻ sẽ không để ý, Tiếu Lăng Tiêu cũng dầ dần lấy lại được cảm giác đối diễn.
Quả nhiên cứ như trước đây là tốt nhất, Tiếu Lăng Tiêu thầm nghĩ: nếu Chu Cẩn Sơ là loại người chỉ vì người khác đọc lời thoại không tốt mà cười nhạo người ta, hắn cũng sẽ không thích y nhiều như vậy. Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy mắt nhìn người của mình cũng không tồi. ( Có ai nhớ câu phát biểu hùng hồn của bạn Chung Dương ở chương 40 không =)))))
Tiếu Lăng Tiêu vừa nhập diễn, công việc lập tức tiến triển vô cùng thuận lợi —— bọn họ chỉ dùng nửa giờ đã đọc xong lời thoại của cả ba phân cảnh đạo diễn yêu cầu.
Hữu kinh vô hiểm, Tiếu Lăng Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
“Đạo diễn,” trước khi đi, hắn hỏi: “Ngài có ghi hình lại quá trình đọc lời thoại đúng không?”
“Có ghi, sao vậy?”
“Tôi…” Tiếu Lăng Tiêu cố lấy hết dũng khí nói: “Tôi có thể xin một bản sao không?”
“…?”
“Cái đó, ừm, tôi muốn nhìn lại một lần, xem mình còn chênh lệch bao nhiêu so với mọi người để sửa lại, tranh thủ thời gian trước khi khởi quay điểu chỉnh lại trang thái đến mức tốt nhất.” Tiếu Lăng Tiêu bịa chuyện.
“À, được.” Đạo diễn có vẻ rất vui: “Tranh thủ luyện tập như vậy rất tốt.”
“… Dạ.” Tiếu Lăng Tiêu bỗng cảm thấy chột dạ trong nháy mắt, vì thực ra hắn chỉ muốn lưu giữ lại khoảnh khắc hắn và Chu Cẩn Sơ ở bên nhau mà thôi.
***
Sau khi kí hợp đồng, Tiếu Lăng Tiêu mỗi ngày đều phấn khích như hít cần chờ thông báo đến trường quay. Chỉ có hôm bị lôi đi chụp poster có hơi thất vọng vì không nhìn thấy Chu Cẩn Sơ, những ngày còn lại hắn đều high không xuống được.
Hắn ru rú trong nhà bịa ra rất nhiều bài hát bỉ bựa, nội dung đều liên quan đến hắn và Chu Cẩn Sơ, mỗi ngày vừa dọn nhà vừa rên ư ử mấy câu như “Em gái à đừng có khóc, anh trai lập tức tới làm điểm tựa cho em~”.
Cuối cùng, Tiếu Lăng Tiêu vẫn đến trường quay trước hạn, cách ngày chính thức vào đoàn làm phim trên hợp đồng ba ngày.
Thấy Tiếu Lăng Tiêu nhiệt tình như vậy, đạo diễn Thi vô cùng cảm động: “Đến sớm cũng rất tốt, cậu đi hóa trang thử đi, sau đó lại luyện tập với mọi người.”
“Dạ…” Tiếu Lăng Tiêu ngoan ngoãn để một chuyên gia trang điểm nam mà hắn tưởng là nữ lôi đi.
Chuyên gia trang điểm hóa trang cho hắn rất cẩn thận. Trước kia vai diễn của Tiếu Lăng Tiêu đều là vai phụ của vai phụ, thợ trang điểm chỉ bôi quẹt qua loa lên mặt hắn, lần này được quan tâm như vậy khiến hắn chỉ muốn đung đưa cái đuôi.
“Tai thú đều được làm từ lông thật, đuôi cũng vậy.” Chuyên gia trang điểm cầm lấy hai lỗ tai vuốt vuốt: “Lông đều là lông được thu mua mua trong cửa hàng thú cưng, đảm bảo nhìn y như thật.”
“Dạ…” Tiếu Lăng Tiêu ngồi im không dám cử động, chờ chuyên gia trang điểm gắn lỗ tai lên tóc giả.
Hắn vươn tay thử sờ sờ lỗ tai, quả nhiên y như thật…
Tiếu Lăng Tiêu dùng kinh nghiệm bản thân đảm bảo đây đều là lông thật.
“Đuôi cứ rủ xuống như vậy là được,” Chuyên gia trang điểm dùng hết sức chải vuốt cho Tiếu Lăng Tiêu từ trên xuống dưới: “A, Chu lão sư*, anh có việc gì không?” (*lão sư: không biết tớ đã giải thích chưa, lão sư (thầy giáo) ở đây được dùng như tiền bối vậy, thể hiện sự tôn trong với người đi trước hoặc người có danh tiếng cao.)
Sau đó Tiếu Lăng Tiêu nghe được thanh âm của Chu Cẩn Sơ: “Đạo diễn muốn hỏi có thể đổi màu đai lưng của bộ này hay không, màu xanh này nhìn hơi giống xanh lục, đạo diễn lo sau này bị phai màu sẽ không nhìn rõ đai lưng nữa.”
“À, được rồi, để tôi.”
Nghe thấy tiếng của Chu Cẩn Sơ, Tiếu Lăng Tiêu xoay người lại, Chu Cẩn Sơ vừa nhìn thấy tạo hình của Tiếu Lăng Tiêu lập tức sửng sốt, nhìn cả nửa ngày vẫn chưa chuyển tầm mắt sang nơi khác.
“…” Tiếu Lăng Tiêu hỏi Chu Cẩn Sơ: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Chu Cẩn Sơ nói: “Tai và đuôi rất đáng yêu.”
“Ồ.” Tiếu Lăng Tiêu đương nhiên biết Chu Cẩn Sơ là một tên mao khống, liền đưa đầu đến gần, cúi xuống hỏi: “Muốn sờ một cái không?”
“…” Chu Cẩn Sơ cuối cùng vẫn không nhịn được, vươn tay khẽ vuốt. Đầu ngón tay truyền tới cảm xúc rất thoải mái, y lại vuốt thêm một cái.
“Phải rồi,” Tiếu Lăng Tiêu nói: “Chu Cẩn Sơ, tôi có mang quà cho anh.”
“…?”
Tiếu lăng Tiêu chạy ra cửa, lấy gì đó trong túi nhét vào ngực Chu Cẩn Sơ: “Cho anh.”
Chu Cẩn Sơ liếc mắt nhìn, là một cái đệm: “……………”
“Cái này dùng để lót dưới ghế, anh dùng đi,” Tiếu Lăng Tiêu giải thích: “Tôi phát hiện ra anh rất thích ngồi… Nhưng ghế ở đây rất cứng, lót mềm mềm một chút ngồi mới thoải mái.” Tiếu Lăng Tiêu biết Chu Cẩn Sơ là kiểu người biết hưởng thụ, có thể ngồi sẽ không đứng, có lót ghế sẽ không ngồi ghế cứng, nhưng lại lười không tự mang đệm lót.
Hắn chọn thứ này rất phù hợp. Đệm lót không những dày mà còn được phủ một lớp lông xù. Tiếu Lăng Tiêu đã có thể tưởng tượng ra cảnh Chu Cẩn Sơ ngồi trên đệm lót nhẹ nhàng nhéo nhéo lớp lông bên trên.
Hắn làm chàng tiên ốc lâu như vậy, đã sớm hình thành thói quen chăm sóc Chu Cẩn Sơ. Hắn biết đưa tặng trực tiếp như vậy hơi kì lạ, nhưng vẫn không nhịn được bất chấp hết mang đi tặng.
“… Cảm ơn.” May là Chu Cẩn Sơ tựa hồ đã quen với phong cách hành xử của Tiếu Lăng Tiêu, không nói thêm gì, nhận lấy đệm lót.
“Cái này,” hưởng ứng bầu không khí “hối lộ” đệm lót thành công, gan Tiếu Lăng Tiêu càng ngày càng lớn, hắn lấy hết dũng khí cẩn cẩn thận thận hỏi Chu Cẩn Sơ: “Đêm nay sau khi kết thúc công việc, có thể cùng nhau ăn bữa cơm rồi về không?” Trường quay do đoàn làm phim tự dàn dựng, rất gần nội thành, thành viên trong đoàn buổi tối đều sẽ về nhà.
“…”
“Thì… như đạo diễn đã nói, mọi người cần luyện tập thêm để xây dựng cảm giác quen thuộc với nhau…”
“…”
“Nếu không được thì thôi vậy…” Tiếu Lăng Tiêu cũng biết, Chu Cẩn Sơ không thích xã giao với người không thân quen.
“Cũng không phải là không được.” Chu Cẩn Sơ biết, “luyện tập thêm” gì gì đó chỉ là lấy cớ. Sự thật là tên nhóc trước mắt này đang muốn theo đuổi mình.
Cũng không hiểu vì sao, Chu Cẩn Sơ luôn không có hứng thú với người theo đuổi mình, khi nhìn thấy Tiếu Lăng Tiêu như vậy lại ma xui quỷ khiến đáp ứng một câu “Được.”