Sau khi kế hoạch chín muồi, lúc phản bội Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi cũng muốn giết chết Dương Vô Tà. Nhưng Dương Vô Tà cảnh giác rất nhanh, hai tên cao thủ mà Bạch Sầu Phi phái đi truy sát Dương Vô Tà là Ngôn Trung Hư và Trí Lợi, lại bị cao thủ của hai đảng Phát Mộng âm thầm ủng hộ Dương Vô Tà giết chết, còn Dương Vô Tà cũng mất tích tại cửa hàng Hán Đường Gia Tư, từ đó không thấy nữa.
Cho đến khi Tô Mộng Chẩm tái xuất giang hồ, y mới trở lại.
Trong thời gian ba thủ lĩnh Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch đoàn kết hiệp lực, cùng nằm quyền Kim Phong Tế Vũ lâu, Bạch Sầu Phi cũng cảm thấy rất hứng thú đối với người này, chủ yếu là muốn “lôi kéo” đối phương.
Đến “thời kỳ cuối” Tô Mộng Chẩm cầm quyền Phong Vũ lâu, ai cũng biết muốn tiêu diệt Tô Mộng Chẩm, trước tiên nhất định phải giải quyết Vương Tiểu Thạch, Dương Vô Tà và Bạch Sầu Phi.
Đối với Bạch Sầu Phi, sự tình dễ giải quyết hơn nhiều, ít nhất có thể giảm bớt một người.
Hắn từng thăm dò Dương Vô Tà, dùng nốt ruồi của Dương Vô Tà làm “ngòi nổ”.
Bạch Sầu Phi nói:
- Trên trán ngài có chí (nốt ruồi), lẽ ra phải là thiếu niên đắc chí.
Dương Vô Tà nói:
- Ta là thiếu niên đắc chí, chí trong chí sang (nốt ruồi).
Bạch Sầu Phi nói:
- Với tài trí của huynh, thành tựu hiện nay còn chưa tương xứng.
Dương Vô Tà nói:
- Ta chỉ cần sở học của mình có chỗ dùng, không có chí lớn.
Bạch Sầu Phi hỏi:
- Tại sao không thi lấy công danh?
Dương Vô Tà nói:
- Đã thi rồi, thi không đậu.
Bạch Sầu Phi ngạc nhiên:
- Huynh cũng thi không đậu? Quá không công bằng rồi.
Dương Vô Tà hờ hững nói:
- Cũng không có gì, thi không đậu cũng tốt.
Bạch Sầu Phi kinh ngạc:
- Tại sao? Có công danh thì luôn tốt hơn chứ.
Dương Vô Tà nói:
- Hiện nay quan hàm đều có giá, thậm chí có thể dự chi danh hàm, trước tiên đến địa phương làm quan, sau khi đục khoét tiền mồ hôi nước mắt của bách tính, lại nộp lên số nợ mua quan. Loại quan này có gì quý hiếm?
Bạch Sầu Phi nói:
- Thế nhưng dùng chân tài thực học thi lấy công danh, mười năm gian khổ học tập mới không uổng phí.
Dương Vô Tà nói:
- Thi cái gì? Chẳng qua là đề mục do cấp trên định xuống. Bọn họ kém cỏi, học không sáng tạo, tại sao ta phải tìm cách phù hợp với giá trị do bọn họ định ra?
Bạch Sầu Phi nói:
- Thế nhưng…
Dương Vô Tà nói:
- Khuất nguyên viết “Ly Lao”, Tư Mã Thiên viết “Sử Ký”, đều là tác phẩm vĩ đại chấn động cổ kim, bọn họ có ai từng thi đậu công danh? Ngược lại sầu não bất đắc chí, không được ân sủng trải qua cả đời. Thay vì muốn vua quan ngu ngốc phía trên thừa nhận mình, sao ta không tiêu dao qua ngày? Ngay cả Vương An Thạch, Tư Mã Quang của tiền triều cũng lúc bị giáng chức, lúc bị phế bỏ. Ta đây đọc sách, chí hướng không bằng bọn họ, còn tranh cái gì, khoe cái gì?
Bạch Sầu Phi nói:
- Cũng không hẳn vậy. Giống như thi nhân Cao Thích, được Đường vương trọng dụng, quan cao vọng trọng. Còn có…
Dương Vô Tà cắt lời:
- Cao Thích? Hắn trước giờ vốn xem thường văn nhân. “Tắc Hạ Khúc” của hắn viết cái gì? “Cười lớn hỏi văn sĩ, kinh thư sao đủ dùng. Cổ nhân không hiểu đạo, thường thường thành lão ông” *. Lại từng ngâm “mười năm giữ văn chương, vạn sự chỉ uổng công”. Hắn chỉ bội phục ca tụng những danh tướng, anh hùng như Địch Nhân Kiệt, Ngụy Chinh, Quách Nguyên Chấn. Trong “Cựu Đường Thư” không phải nói hắn “thích bàn về Vương Bá lỗi lạc… lúc gặp mặt bao khó khăn, dùng an nguy làm nhiệm vụ của mình” sao?
* Ý nghĩa của câu này là cười nhạo văn sĩ chỉ biết đọc kinh thư, không thể thật sự giết địch báo quốc, đáng tiếc những văn nhân không hiểu được đạo lý này, cuối cùng chỉ sẽ uổng phí già nua, không thể lưu danh sử sách.
Bạch Sầu Phi nói:
- Chuyện này, đây chỉ là một ngoại lệ…
Dương Vô Tà nói:
- Không có ngoại lệ. Xưa nay trạng nguyên, thám hoa, bảng nhãn thi đậu công danh phú quý, mấy người có thể viết được tác phẩm thơ ca văn chương trác việt truyền đời? Chẳng qua chỉ biết viết mấy bài lấy lòng thiên tử, quyền quý ưa thích mà thôi. Xương một khi đã mềm, khí phách tự nhiên cũng không có, còn nói gì đến tài hoa. Người tương đối có khí chất thư sinh như Lý Bạch, Tráng Phủ, Nguyên Chẩn, có người nào đắc chí? Ngay cả công danh cũng không một người. Từ xưa văn nhân lấy lòng hoàng đế, quan lại, lúc cao hứng thì ban thưởng, một khi không thích, không cao hứng, giống như Lương Vũ Đế, giận lên liền bức tử Thẩm Ước, còn như Võ Tắc Thiên lại hành hạ chết Trần Tử Ngang. Hố tro chưa lạnh Sơn Đông loạn. Lưu Hạng vốn không đọc sách, thành tích tốt, phần lớn là tiếp thu từ đời sống. Triều đình, hoàng đế chỉ cần người biết nghe lời, có điều nhân sĩ chân chính thân mang tuyệt nghệ, há lại cam chịu nghe lệnh người khác.
Bạch Sầu Phi nói:
- Có điều, trong lịch sử thật sự có chuyện “sáng là áo vải, chiều là khanh tướng”. Trương Nghi, Tô Tần không tiếc “đầu treo xà, dùi đâm chân”, bằng tài trí chia rẽ lôi kéo, cuối cùng một khi thành danh thiên hạ nghe thấy…
Dương Vô Tà lại cắt lời:
- Nghe? Nghe cái gì? Tần hoàng thống nhất sáu nước, uy nghiêm hùng dũng, sau này văn nhân hiệp sĩ đều bị giết chết. Đến Hán Vũ, lại thu nạp người đọc sách biết nghe lời làm nô tài. Chúng ta hôm nay xem như là trọng văn khinh võ, nhưng cũng chỉ lấy văn nhân biết cúi đầu nghe lệnh, không có dị nghị, kính cẩn nghe lời. Thái tổ quả thật mở ra tiền lệ quan văn làm trọng, nhưng giang sơn của y là do các võ tướng binh lính “khoác hoàng bào” trong “Trần Kiều binh biến” giành được, dường như cũng sợ lịch sử tái diễn, cố dùng văn phòng võ để bảo vệ giang sơn. Nếu như y có thể coi trọng văn nhân, cũng không đến mức dùng lý do “bên cạnh giường, sao cho phép người khác ngáy” để sát hại Lý Dục, một kẻ chỉ biết làm thơ, soạn nhạc, tìm nữ nhân, thỉnh thoảng chỉ càu nhàu. Nếu như Lý Hậu Chủ có thể giống như đại thần hôm nay, ca công tụng đức, nịnh hót lấy lòng, vẩy đuôi mừng chủ, a dua xu nịnh, nói không chừng cũng không cần uống thuốc độc tự tử. Ngay cả Đông Pha cư sĩ tài học ngộ tính cực cao, cũng không được chấp nhận tại tiền triều, cuối cùng còn phải lưu vong giang hồ, trống vắng đến cuối đời. Ngay cả đại tài như y cũng có kết quả như vậy, huống hồ là tiểu nhân vật bọn ta. Nếu như phải khuất nhục bản thân mới có thể mưu cầu quan hàm chức vị trong triều đình, loại quan chức này có được cũng ích lợi gì. Con người có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm, đây là chuyện mà chúng ta khinh thường làm. Ngươi thi cử không thành cũng đừng chán nản, xem thử những người có chân tài thực học trong thiên hạ, có mấy ai xuất thân từ khoa cử? Cho dù có, cũng là âm thầm cố gắng, lén lút nỗ lực, khổ học mà thành. Ngươi làm phó soái trong lâu, không phải cũng từ đệ tử giang hồ một đường, từng bậc, từng bước đánh lên sao? Đây mới là tay trắng xây nhà, tay không dựng nghiệp.
Bạch Sầu Phi vốn định khuyên nhủ Dương Vô Tà, không ngờ lại được y an ủi một phen.
Trong lòng hắn cảm thấy không vui, đành phải đổi đề tài, vòng quanh thăm dò:
- Thế nhưng, với năng lực của Dương quân sư, chỉ làm tổng quản Bạch lâu ở đây vẫn không xứng với tài năng.
Dương Vô Tà nghiêng mắt nhìn Bạch Sầu Phi:
- Vậy ngươi cho rằng ta nên làm chức gì mới xứng với tài năng?
Trong lòng Bạch Sầu Phi giật mình, nhưng vẫn nói ra hết lời:
- Với thành tích chiến công của huynh, ít nhất cũng phải làm phó bang chủ mới coi là xứng đáng.
Dương Vô Tà cười lớn.
Bạch Sầu Phi vội hỏi:
- Cười cái gì?
Dương Vô Tà chỉ cười không nói.
Bạch Sầu Phi tức giận hỏi:
- Có gì buồn cười? Ta chỉ là muốn tốt cho huynh.
Dương Vô Tà cười nói:
- Ta sẽ không làm phó lâu chủ, lâu chủ cũng không làm. Nếu nắm giữ chức vị quan trọng như thế, làm sao ta có thể đọc nhiều sách, thu thập nhiều tư liệu như vậy. Hơn nữa, thu thập sắp xếp những tư liệu tin tức rất hữu dụng này mới là hứng thú của ta. Nếu như làm lâu chủ, phải tốn nhiều tinh lực thời gian vào việc lớn mạnh Phong Vũ lâu, cải thiện binh mã, ngay cả hẻm Tiểu Điềm Thủy cũng không thể đặt chân. Hiện nay, ta bận có bận vui, dùng có chỗ dùng, rảnh có lúc rảnh, cớ sao không làm? Ta thích được người ta trọng dụng, nhưng không muốn một mình gánh vác trách nhiệm lớn, không có thời gian tiêu khiển. Một khi như thế sẽ không vui vẻ nữa. Đúng không?
Bạch Sầu Phi không thu được kết quả, không nhịn được chế nhạo một câu.
- Xem ra, Dương quân sư thật sự lòng không chí lớn.
Dương Vô Tà vẫn nở nụ cười như lượm lấy được, chỉ vào trán mình nói:
- Trong lòng ta quả thật không có chí (nốt ruồi), nhưng trên đầu lại có một nốt.
Vóc người y vốn rất cao, mặt mày rạng rỡ, mặc dù tuổi tác thực tế lớn hơn Bạch Sầu Phi nhiều, nhưng thoạt nhìn hai người dường như cách nhau không xa. Bạch Sầu Phi ngọc thụ lâm phong, ngang ngược hống hách, nhưng Dương Vô Tà cũng có một khí phái dưới mắt không người, nhìn thẳng vương hầu, lúc cười ngay cả hàm răng cũng trắng đến tỏa sáng hơn người.
Bạch Sầu Phi cảm thấy tâm tình phiền muộn, từ đó cũng không lôi kéo Dương Vô Tà nữa, lại hạ quyết tâm đối phó với y.
Nhưng Bạch Sầu Phi lại không biết, hắn thăm dò phen này cũng khiến cho Dương Vô Tà sinh ra cảnh giác, vẫn luôn đề phòng hắn.
Đáng tiếc lúc đó Tô Mộng Chẩm bệnh nặng trên người, tuy nghe Dương Vô Tà khuyến cáo, nhưng đã không kịp trừ bỏ mối họa ngầm này.
Nhưng Dương Vô Tà vẫn nhờ vậy mà tránh được Bạch Sầu Phi đuổi giết.
Cùng thời gian đó, Vương Tiểu Thạch cũng có quan hệ rất mật thiết với Dương Vô Tà.
Dương Vô Tà rất thích Vương Tiểu Thạch thường ngày “ngây thơ vô tội”, nhưng thực ra là đại trí giả ngu.
Thực ra cái gì hắn cũng hiểu, nhưng vẫn không xảo trá, chỉ có chút hồ đồ.
Vương Tiểu Thạch cũng rất thích Dương Vô Tà nhìn như “cơ biến đầy rẫy”, nhưng vẫn bảo trì ung dung tự tại.
Mặc dù cái gì y cũng biết, nhưng vẫn giữ nguyên một tấm lòng rộng rãi chân thành.
Đây là điểm mà bọn họ tán thưởng lẫn nhau.
Vương Tiểu Thạch cũng đã hỏi Dương Vô Tà một vài vấn đề, nhưng cách hắn hỏi hiển nhiên rất khác với Bạch Sầu Phi.
Ít nhất là dụng ý bất đồng, mục đích cũng không giống.
Vương Tiểu Thạch đã từng quan sát Dương Vô Tà rất lâu, mới nói một câu:
- Ngài không thích hợp.
Dương Vô Tà đương nhiên không rõ nguyên nhân, cũng không hiểu hắn muốn ám chỉ điều gì:
- Ta không thích hợp chỗ nào?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngài là người dùng mưu kế. Theo ta được biết, người chuyên dùng kế đều tóc trắng đầy đầu, nếp nhăn đầy mặt, râu rậm đầy hàm, mặt ủ mày chau, hơn nữa phần lớn giống như bảy ngày không tắm, luôn nghĩ kế mưu hại người khác. Nhưng dáng vẻ của ngài lại vui vẻ khoái hoạt, không giống như một quân sư túc trí đa mưu chút nào.
Dương Vô Tà cười lớn nói:
- Ai nói làm cố vấn thì dáng vẻ phải quỷ quái như vậy. Nếu thật như thế, trừ khi là trời sinh, nếu không thì chỉ chứng minh mưu lược của hắn cũng chỉ vậy mà thôi.
Vương Tiểu Thạch mở to mắt:
- Chuyện này giải thích thế nào? Ta lại không hiểu.
Dương Vô Tà nói:
- Nhà mưu lược chân chính trước tiên phải giữ gìn mình, sau đó mới mưu đồ tấn công. Giống như Gia Cát Lượng vậy, trước tiên y tìm Từ Thứ, đề cử y với Lưu Bị, cộng thêm Thủy Kính tiên sinh, Thạch Quảng Nguyên, Mạnh Công Uy tâng bốc, khiến Lưu Bị khát khao có được nhân tài như Khổng Minh. Sau đó y mới “đề cao giá trị”, năm lần bảy lượt tránh gặp, cho đến khi Lưu Bị bày tỏ cõi lòng, nhiều lần lễ hiền, kính xin cầu khẩn, y mới ăn vận chỉnh tề, hiện thân biểu diễn, người mặc áo hạc, đầu đội khăn cuốn, mặt như quan ngọc, tiêu sái như tiên, thuận miệng phân tích tình hình, rõ ràng mạch lạc, khiến cho mọi người đều khâm phục. Có thể thấy mưu sĩ chân chính vốn rất chú trọng hình dáng. Hàn Phi Tử lại không, y là thủy tổ của pháp gia, nhưng kết quả vẫn khiến Lý Tư ghen ghét tài năng, khiến Tần hoàng dùng pháp luật giết hại y. Trương Lương còn tốt, ít nhất cũng biết tiến lùi. Dương Tu tại tự cho mình thông minh, vạch trần tâm tư của Tào Tháo, cho nên bị trừ khử. Kẻ mưu trí không thể tự bảo vệ, chỉ cố tỏ ra khôn vặt, không thể xem như là trí giả. Tôn Tẫn tinh thông binh pháp, cũng bị đồng môn Bàng Quyên ám toán dẫn đến cụt chân, nhưng cuối cùng vẫn có thể chuyển bại thành thắng. Hơn nữa nhìn Văn Chủng, Phạm Lãi đều từng giúp Việt Vương Câu Tiễn rửa nhục phục quốc, nhưng Phạm Lãi thành công lui thân, lên làm phú hộ Đào Chu công, còn Văn Chủng lại bị Câu Tiễn xử tử. Trí giả chân chính không nên lại bị thông minh hại mới đúng. Nói đến kế sách mưu lược của ta, đều không thể so với những cổ nhân kể trên, nhưng ta chỉ cần vui vẻ khoái hoạt hơn bọn họ, chính là thông minh hơn bọn họ. Người có kết cục chết thảm không tính, người có thể được chết già, Gia Cát Lượng cũng phải cúc cung tận tụy, phấn đấu đến chết, chí chưa thành mà mạng đã hết. Tôn tử đứt chân, Phạm Lãi lưu vong, Trương Lương đến già mới có thể cáo lão về quê. Bọn họ đều là nhân sĩ thông minh, nhưng sai lầm tận lực vì nước, cống hiến vì vua, đây có thể nói là muốn ngừng mà không được, cầu cũng không xong, người giỏi phải làm việc nhiều, phải trả giá bằng tinh lực cả đời mới có một chút thành tựu. Ta ngay từ đầu đã không định phục vụ cho đế vương, quốc gia đại sự chỉ tùy duyên tận tình, quyết không miễn cưỡng. Ta chỉ cầu tận hết sức mình, quan trọng hơn là muốn cả đời này sống thật vui vẻ. Cho nên ta có chí khí nhưng không có dã tâm, không vẽ đường cho hươu, nối giáo cho giặc, cũng không mai danh ẩn tích, chán nản giang hồ. Ta tìm được cha con họ Tô làm minh chủ, cống hiến cho bọn họ, tự có hậu đãi thù lao, lại không cần mạo hiểm, không đến mức làm bạn với vua như bạn với hổ. Hơn nữa ra sức cho Phong Vũ lâu cũng giống như cống hiến cho chính nghĩa. Trên giang hồ có đạo nghĩa của giang hồ, ta có thể thi triển sở trưởng, hơn nữa có thể giúp người mà ta muốn giúp, làm chuyện mà ta muốn làm. Đồng thời lại có cây cao che chở, cung cấp cho ta rất nhiều điều kiện thu thập và chỉnh lý sách vở, tư liệu, ta có thể vùi đầu vào đó, vui mà quên sầu. Con người quan trọng nhất là khoái khoái hoạt hoạt sống qua cả đời, người thông minh quan trọng nhất là không tìm phiền não, cầu xin mình còn hạnh phúc hơn cầu xin người khác mới đúng.
Vương Tiểu Thạch nguyện nghe, Dương Vô Tà cũng rất chịu nói.
Nghe được những lời này, Vương Tiểu Thạch dường như tỉnh ngộ, lẩm bẩm:
- Có chí khí nhưng không có dã tâm…
Dương Vô Tà nói:
- Như vậy mới có thể vui vẻ hơn một chút. Người có tài năng thì phải gánh vác, càng có tài thì gánh vác càng nặng. Một người vác được một người khác, nhưng có vác nổi một con trâu hay không? Khi ngươi vác được một con trâu, có vác nổi một căn nhà hay không? Cho dù vác được một căn nhà, như vậy lại tới một ngọn núi, còn vác nổi không? Trước sau gì ngươi cũng sẽ bị đè sụp. Quyền là như thế, tiền cũng như thế, cho dù võ công cao cường, cũng sẽ có lúc ngươi không chống đỡ được, ngươi có lợi hại cũng vô dụng. Ngươi lợi hại, cho ngươi làm quan. Không đủ? Làm quan lớn. Còn có thể? Làm tể tướng. Tiếp nữa thì làm hoàng đế. Làm hoàng đế thì thế nào? Kết quả là bị người người oán trách, lo được đầu không lo được đuôi, đành phải làm theo ý mình, rốt cuộc vẫn là hủ bại. Càng lợi hại thì càng nắm chặt không buông, lại càng hủ bại. Giống như thông minh tài trí không biết cách sử dụng, lại khiến nó hại mình. Bảo đao như thế, đồ vật như thế, học thức cũng như thế. Nếu như ta muốn làm lâu chủ, có lẽ đã sớm bị Mê Thiên minh tiêu diệt, Lục Phân Bán đường giết chết rồi. Cho dù bọn họ không giết ta, Tô công tử cũng sẽ diệt trừ ta. Nhưng ta bây giờ vẫn có thể đọc sách mà ta thích đọc, thu thập tư liệu hữu dụng, còn có thể ngày ngày nuôi cá của ta.
Vương Tiểu Thạch ngẩn ra:
- Nuôi cá?
Dương Vô Tà cười, hàm răng vừa trắng vừa sáng vừa chỉnh tề:
- Đúng vậy, ta thích nuôi cá, lúc rãnh rỗi còn thích đi hẻm Ngõa Tử, hẻm Tiểu Điềm Thủy cùng hồng phấn tri âm ca hát tán gẫu.
Y hỏi ngược lại:
- Ngươi thì sao?
Vương Tiểu Thạch cười nói:
- Ta thích chữa bệnh, lại thích thư họa, càng thích xem tướng cho người khác, thu thập đá.
Hắn suy nghĩ một chút lại bổ sung:
- Ta thích nhất vẫn là chơi đùa.
Dương Vô Tà cười, miễn cưỡng nói:
- Vậy thì cứ chơi đi. Đời người ngắn ngủi, sao không tận tình chơi đùa.
Vương Tiểu Thạch cười hỏi:
- Từ sáng đến tối chỉ biết chơi, không sợ chơi hết sao?
Dương Vô Tà nói:
- Chơi mà có đạo, có thứ nên chơi có thứ không nên chơi, sao có thể chơi hết được? Đời người là một trò chơi, vẫn đang chơi, chỉ là có trò chơi nhẹ nhõm, có trò chơi nghiêm túc, có trò vui vẻ để chơi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Chẳng trách tuy ngài dùng mưu trí, nhưng lại không già.
Dương Vô Tà ngạc nhiên hỏi:
- Là sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Bởi vì ngài vẫn giữ nguyên tâm hồn ngây thơ.
Hắn cười cười lại nói:
- Còn có hai hàm răng vừa trắng vừa đẹp mắt.
- Ta gọi là Dương Vô Tà mà.
Dương Vô Tà cũng dùng ngón tay gõ gõ răng cửa của mình, phát ra âm thanh trong trẻo, giễu cợt nói:
- Ta là ngây thơ có răng.
Lần đối thoại này, đối với Vương Tiểu Thạch cũng có tác dụng nhất định.
Bởi vì không lâu sau, Vương Tiểu Thạch lại tạm thời từ chức tam đương gia, rời khỏi Phong Vũ lâu, đến Hồi Xuân đường làm thầy thuốc, mở Sầu Thạch trai bán tranh chữ.
Cho đến khi hắn bị Thái Kinh bức rời kinh sư, sau đó lại quay về, một mình xây dựng Tượng Tị tháp, đối kháng với Phong Vũ lâu do Bạch Sầu Phi nắm giữ sau khi phản bội Tô Mộng Chẩm.
Đây cũng là chyện sau mấy phen mưa gió.
Từ sau khi Tô Mộng Chẩm suy sụp, Dương Vô Tà cũng thay đổi.
Y tái xuất giang hồ, giúp Tô Mộng Chẩm diệt trừ Bạch Sầu Phi, lại nghe theo lệnh Tô công tử, giết liễu lâu chủ của mình.
Lúc y lại xuất hiện, người đã già.
Ít nhất, y đã hói đầu, tóc trắng, nếp nhăn đầy mặt, giống như đã già đi hai mươi năm.
Con người cũng thay đổi, ít nói hơn, cũng không nuôi cá.
Y chỉ giúp Vương Tiểu Thạch giữ gìn đại cục của Phong Vũ lâu, lặng lẽ.
Vương Tiểu Thạch đi rồi, y lại theo dặn dò của Vương Tiểu Thạch, giúp đỡ Thích Thiếu Thương chống đỡ đại cục, vẫn lặng lẽ.
Mang theo tâm tình thê lương, cùng với sắc mặt tang thương, còn có ký ức già nua.
Chỉ có hàm răng của y vẫn chỉnh tề, chỉ là hơi vàng hơn so với trước kia.
Y đã rất ít cười, nhưng cười lên vẫn vô tà (ngây thơ).