• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thích Thiếu Thương nghe vậy lại nói:

- Kinh sư nhân tài đông đúc, thủ lĩnh quần long, ta còn làm không nổi.

Gia Cát tiên sinh không đồng ý:

- Hiền chất không cần quá khiêm tốn. Hiện nay Vương Tiểu Thạch chưa trở lại, Tô Mộng Chẩm mất, Bạch Sầu Phi chết, Lôi Tổn đã sớm bỏ mạng, Quan Thất mất tích đã lâu, Lôi Thuần tuy có tâm kế nhưng thuộc giới nữ lưu, e rằng võ công không cao, Địch Phi Kinh là nhân tài phi thường, nhưng thân thể tàn tật, Mễ Thương Khung công lực thâm hậu, nhưng lại có điều e ngại, Phương Ứng Khán còn có nghĩa phụ Phương Ca Ngâm của hắn kiềm chế, Lôi Động Thiên bị thương chưa khôi phục, Chu Nguyệt Minh chí ở trong triều, không ở bên ngoài, Thiên Hạ Đệ Thất chỉ là chó săn trong tay Thái Kinh, Kinh Đào Thư Sinh chỉ nghe lệnh của Lôi gia tiểu thư, Đa Chỉ Đầu Đà chỉ là một tên tiểu nhân giỏi ám toán, Thần Du Gia Gia nghe nói trên đường truy kích Vương Tiểu Thạch đã phát sinh kịch chiến với Vương tổng lâu chủ, sống chết không biết, Nguyên Thập Tam Hạn bỏ mình, Thiên Y Cư Sĩ qua đời, nhìn khắp võ lâm kinh sư, quần long không thể không đầu, chuyện này trừ các hạ ra ai cũng không được, đây là thế, mệnh, thời, vận.

Thích Thiếu Thương cẩn thận lắng nghe, bên môi khẽ phác họa một nụ cười lạnh nhạt, lạnh lùng, lãnh khốc, chỉ nói:

- Vương Tiểu Thạch cũng sắp trở lại rồi chứ?

- Nếu lập tức thông báo cho các hán tử đồng đạo, Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ rất nhanh nhận được tin tức.

Ngữ điệu của Gia Cát tiên sinh cũng đột nhiên trở nên bình tĩnh, dùng một cặp mắt tuổi già nhưng tinh thần không già quan sát kĩ lưỡng Thích Thiếu Thương.

- Vấn đề chỉ là Thích lâu chủ có bảo người đi thông báo cho Vương tổng lâu chủ hay không? Có muốn thông báo cho hắn hay không? Lúc nào thông báo cho hắn? Có cần phải thông báo hay không?

Thích Thiếu Thương hoàn toàn nghe ra hàm ý trong lời nói của Gia Cát tiên sinh, vì vậy hỏi lại:

- Tiên sinh cho rằng ta không sẽ thông báo chuyện này cho Vương Tiểu Thạch sao?

Gia Cát tiên sinh nói:

- Ta không biết. Ngươi có hay không?

Thích Thiếu Thương vẫn hỏi lại:

- Theo tiên sinh thấy thì sao?

Gia Cát khẽ mỉm cười, thầm nghĩ Dương Vô Tà từng nói Thích Thiếu Thương xưa không bằng nay, quả nhiên như vậy.

- Nếu các hạ mời Vương Tiểu Thạch trở lại kinh sư, dĩ nhiên là như hổ thêm cánh. Nếu ngươi và Vương Tiểu Thạch liên thủ, Phong Vũ lâu và Tượng Tị tháp nhất định sẽ nhanh chóng lớn mạnh, nhất thời không ai sánh bằng, thiên hạ vô địch. Chỉ có điều…

Thích Thiếu Thương cười một tiếng nói tiếp:

- Chỉ có điều, rốt cuộc ai là hổ? Ai là cánh? Tiên sinh cảm thấy lo lắng đúng không?

Gia Cát lập tức nói:

- Nếu hai vị trở mặt thành địch, vậy thì ngao cò tranh nhau, hai hổ đánh nhau, tương lai khó đoán.

Thích Thiếu Thương nói:

- Phong Vũ lâu này vốn là của Vương Tiểu Thạch. Hắn gặp chuyện, ta tạm thay vị trí của hắn, mọi người đều biết chuyện này. Ta dựa vào gì để tranh với hắn?

Gia Cát tiên sinh nhìn thẳng vào Thích Thiếu Thương, nói:

- Thế nhưng hiện nay ngươi đã thi hành diệu kế, khiến cho Thái Kinh bị cách chức thừa tướng, vô tình lại thúc đẩy thiên tử trì hoãn việc xuất chinh binh họa, danh vọng tăng mạnh, các huynh đệ của Phong Vũ lâu, Tượng Tị tháp và hai đảng Phát Mộng đều khâm phục ngươi.

Thích Thiếu Thương nói:

- Tiên sinh cảm thấy một tấc công lao của ta có thể so với sự khoan hậu đại độ của Vương Tiểu Thạch sao?

Gia Cát Tiểu Hoa nói:

- Vương Tiểu Thạch nhân hậu, còn ngươi sắc bén.

Thích Thiếu Thương truy hỏi:

- Thế nào là nhân hậu? Thế nào là sắc bén?

Gia Cát tiên sinh nói:

- Vương Tiểu Thạch là một bằng hữu tốt thích bằng hữu, bằng hữu cũng thích hắn, người người đều thích hắn. Ngươi lại là một địch thủ đáng sợ, kẻ địch sợ ngươi, ngay cả ta cũng có phần kính sợ ngươi.

Thích Thiếu Thương nghe được trong lòng giật mình, biết lão nhân gia trước mắt tiến lùi tự nhiên, đã đạt đến cảnh giới tự tại không ràng buộc, lập tức khom người nói:

- Tiên sinh quá lời rồi. Ta và tiên sinh là bạn chứ không phải địch.

Gia Cát cảm khái nói:

- Trên đời địch bạn vốn không phân rõ, có lúc bạn ngày xưa lại là kẻ địch ngày nay, có lúc địch cũng là bạn.

Thích Thiếu Thương lại dứt khoát nói:

- Vừa rồi tiên sinh nói, có cần thông báo cho Vương Tiểu Thạch hay không, là cho rằng ta luyến tiếc vị trí hiện giờ?

Gia Cát nói:

- Nếu như ngươi liên thủ với hắn, càng có thể quyền cao vọng trọng, chỉ là không thể một mình độc tôn. Một núi không thể chứa hai hổ, huống hồ là anh hùng.

Thích Thiếu Thương lại hỏi:

- Lúc nào thông báo cho hắn… chuyện này có khác biệt sao?

Gia Cát cười ha hả nói:

- Đương nhiên là có phân biệt. Nếu ba năm sau ngươi mới nói cho hắn biết, khi đó hắn cũng không biết ở đâu, Phong Vũ lâu cũng sớm là của ngươi rồi.

Thích Thiếu Thương lại hỏi câu thứ ba:

- Cho nên chuyện lớn như vậy, ta há có thể không lập tức thông báo cho Vương lâu chủ? Thế nhưng, cho dù nhận được thông báo, hắn lại sẽ trở lại sao?

Lần này Gia Cát còn chưa trả lời, Vô Tình đã cắt ngang:

- Hắn sẽ trở lại.

Thích Thiếu Thương lập tức hỏi:

- Tại sao?

Vô Tình nói:

- Bởi vì Vương Tiểu Thạch chẳng những đã quyết chiến với Diệp Thần Du tại Mãnh Hổ Áp, còn đánh mất Ôn Nhu tại Nhận Chân Sạn. Ôn Nhu đang trên đường bị bắt về kinh.

Thích Thiếu Thương động dung:

- Là ai bắt Ôn Nhu?

Vô Tình cười lạnh không nói.

Thích Thiếu Thương đổi sang hỏi:

- Nguồn gốc của tin tức này có chính xác không?

Vô Tình nói:

- Lúc trước Truy Mệnh bị Thái Kinh dùng danh nghĩa hình bộ phái đi đông nam xử án, tin tức của hắn tất nhiên là chính xác.

Thích Thiếu Thương trầm ngâm không nói.

Gia Cát lại không biết hữu ý hay vô ý nói:

- Hợp thì cả hai đều lợi, phân thì cả hai đều thương.

Thích Thiếu Thương chợt hỏi:

- Vừa rồi tiên sinh cũng có hỏi, phái người nào thông báo cho Vương Tiểu Thạch… chẳng lẽ chuyện này cũng có liên quan?

Gia Cát cười mà không đáp.

Vô Tình đáp thay.

- Nếu ngươi phái Chu Đại Khối Nhi cứng đầu cứng cổ đi, sang năm bảo đảm còn chưa gặp được Vương Tiểu Thạch, vậy chẳng khác nào không phái người đi. Giả sử ngươi bảo Đa Chỉ Đầu Đà đi thông báo cho Vương Tiểu Thạch, đó lại không phải là thông báo cho hắn, mà là tìm người đi truy sát hắn.

Y lại lạnh lùng nói:

- Những chuyện này, có lẽ ngươi còn hiểu hơn ta.

Thích Thiếu Thương lại cười:

- Vừa rồi chúng ta nói chuyện rất vui vẻ, sao lại trở nên đầy địch ý như vậy.

Vô Tình lạnh nhạt nói:

- Vừa rồi là chúng ta thương nghị làm thế nào đối phó với Thái Kinh, còn bây giờ là nói đến bằng hữu Vương Tiểu Thạch của ta.

Thích Thiếu Thương nói:

- Nhưng ta cũng là bằng hữu của ngươi.

Vô Tình nói như đinh đóng cột:

- Nhưng ta giúp Vương Tiểu Thạch.

Sắc mặt Thích Thiếu Thương khẽ biến đổi. Lúc này Vô Tình mới nói thêm một câu:

- Giống như Trần Niệm Tổ đứng về phía ngươi vậy.

Gia Cát tiên sinh lúc này lại (thuận thế) đổi đề tài:

- Trần Niệm Châu thật là một hảo hán tử. Đừng thấy hắn thân thể gầy yếu, võ công không cao, địa vị võ lâm không bằng ai, cũng không trải qua chiến dịch gì, nhưng vào giây phút sống chết đó, một mình đối diện với nhiều kẻ địch mạnh mẽ như vậy, hắn vẫn có hành động đội trời đạp đất, kinh thiên động địa, đúng là cảm động bội phục.

Thích Thiếu Thương cũng cảm khái nói:

- Hắn bị khuất nhục lâu như vậy, cho nên liều mình không lo nghĩ, chì cần một lần rực rỡ như vậy cũng xem như không uổng đời này. Không nghĩ tới vào giây phút sống chết, Trần Niệm Châu lại có thể biểu hiện xuất sắc, tiêu sái như vậy, chẳng những hoàn thành nhiệm vụ giá họa, còn xuất kỳ chiêu kéo Đồng Quán vào chung, đá hắn một cước, đá cho hắn lộn nhào trong quan trường, còn ca tụng Thái Kinh một câu giống như hại hắn một đời, đúng là tài giỏi.

Y nhìn trăng thở dài nói.

- Tại mấu chốt này, ta không bằng hắn.

Gia Cát tiên sinh nghiêm trang nói:

- Ngươi và hắn không giống nhau. Ngươi là người có thể hô mưa gọi gió, do đó có thể nhẫn nhục chờ đợi; còn hắn là người thà chết quang vinh, cho nên có thể liều chết hoàn thành chí nguyện.

Thích Thiếu Thương nói:

- Ta từng chạy trốn trong thời gian dài, nhẫn nhục sống tạm bợ… cho nên biết rõ sự đáng kính đáng quý của việc xả thân liều chết hoàn thành nhiệm vụ.

Gia Cát cũng rất đồng cảm:

- Trần Niệm Châu vui vẻ hi sinh, vì triều đình trừ nịnh diệt ác, ung dung đại độ, rất nhiều nhân sĩ thề tận trung báo quốc đều không bằng được.

Vô Tình nói:

- Hắn chết có ý nghĩa, chết không hối tiếc… cũng đồng thời hoàn thành bá nghiệp của ngươi.

Thích Thiếu Thương nói:

- Cái chết của hắn cũng đổi lấy cục diện triều đình thanh trừ kẻ xấu, Thịnh huynh cần gì câu nào cũng nhắm vào ta?

Vô Tình nói:

- Ta chỉ sợ ngươi lên núi dễ dàng xuống núi khó, trên núi bị lạnh mà thôi.

Thích Thiếu Thương nói:

- Chuyện này đại bổ đầu không cần lo lắng, Thích mỗ ta không chỉ xuống núi, mà còn từng rơi xuống sườn núi rồi.

Tên của Vô Tình là Thịnh Nhai Dư (sườn núi nhô ra), câu này Thích Thiếu Thương không chỉ phòng thủ, mà còn ẩn chứa phản kích.

Gia Cát tiên sinh nghe hai người đối thoại hơi căng thẳng, liền đổi đề tài:

- Lại không biết hồng phấn tri âm của Thích đại hiệp là Tức đại nương hiện nay thế nào rồi? Gần đây có còn liên hệ với Thích lâu chủ không? Ngày đó Dịch Thủy chạy trốn, Tức đại nương và Thích trại chủ sinh tử đồng lòng, không xa không rời, vĩnh truyền giai thoại, khiến người ta kính ngưỡng hâm mộ.

Vô Tình nói:

- Bên cạnh Thích trại chủ không chỉ có nghĩa sĩ quên mình vì hắn, cũng có hồng phấn tri âm cống hiến cho hắn.

Gia Cát vội nói:

- Đây là chỗ hơn người của Thích lâu chủ, đã cảm hóa một đám người trọng nghĩa coi thường mạng sống.

Vô Tình lạnh lùng nói:

- Đáng tiếc mạng người chỉ có một, đưa cho lão đại của bọn họ rồi thì sẽ không giữ được cho mình. Mà lão đại của bọn họ cũng chỉ có một cái mạng, chỉ giữ cho mình, không chia được cho người khác.

Trong lòng Gia Cát Tiểu Hoa biết đồ đệ yêu quý, đệ tử đứng đầu của mình tính tình cố chấp kiêu ngạo, một khi phát tác chỉ sợ không ai khống chế được, cũng không sợ ai. Vô Tình bởi vì thân thể tàn tật, cô độc thành tính, đi lại một mình quen rồi, sự nhẫn nại tịch mịch của y đã chuyển hóa thành hưởng thụ cô tịch. Nếu không, với thân phận thủ lĩnh của “Thiên hạ Tứ Đại Danh Bổ”, lên cao hô một tiếng, có ai không nghe y hiệu triệu. Nhưng y chỉ thích vì dân trừ hại, giải oan cho bách tính, thỉnh thoảng cũng xung đột với đám tham quan ô lại, quyền hoạn nịnh thần. Những chuyện như giữ ấn đoạt quyền tráo trở lật lọng, y đều không dính vào. Đối với những nhân vật lãnh tụ cao cao tại thượng thống lĩnh quần hùng, y đã thấy quen, cũng nhìn không vừa mắt quen rồi. Bất kể là ai, hễ gặp phải bất bình hoặc tự cho mình siêu phàm, y đều luôn trào phúng chế nhạo mấy câu, cãi vã một phen.

Trong mắt Vô Tình, mọi người đều chỉ có một cái mạng, bất kể vì cái gì đều không nên chết vì người khác, không người nào có thể bắt người khác đi tìm chết. Y làm bổ đầu, chính là nghiêm khắc chấp hành quy luật “giết người đền mạng, chủ trì chính nghĩa”.

Cho nên y mới tranh cãi với Thích Thiếu Thương.

Gia Cát đành nói:

- Mỗi người đều chỉ có một cái mạng, nhưng có lúc vì bảo vệ tính mạng của rất nhiều người, cùng với bảo vệ tính mạng của người mình yêu quý, không thể không hi sinh mạng sống của mình. Đó là tình cảm sâu đậm vĩ đại đáng quý, hơn nữa cũng dùng một mạng đổi trăm mạng, ngàn mạng, thậm chí là vạn mạng, đây mới là nhân kiệt phi thường tập hợp tính mạng của mọi người. Con người nếu chỉ yêu quý tính mạng của mình, không quan tâm đến mạng của người khác, như vậy dưới ổ lật nào có trứng lành? Một mực tham sống, kết quả chỉ là sống tạm bợ; một khi dám chết, ngược lại có thể không chết. Đây cũng là điểm quan trọng của đối nhân xử thế.

Y dừng một chút, sau đó nói tiếp:

- Trần Niệm Châu chính là như vậy. Sự hi sinh của hắn lẽ ra phải được thiên thu ca tụng. Tức đại nương vì giúp ngươi thoát khốn mà rơi vào nguy hiểm, vì nghĩa không chùn bước, cũng khiến cho hậu sinh giang hồ xem là gương sáng.

Vô Tình cũng có tham gia chiến dịch này, từng ra sức giúp đỡ đám người Thích Thiếu Thương kháng địch, lập tức gật đầu kêu phải, nói:

- Tức đại nương thế nào rồi? Chúng ta đều rất tưởng niệm cô ấy.

Thích Thiếu Thương nói:

- Nàng à? Rất tốt. Lần trước trong trận chiến cướp pháp trường, nàng cũng âm thầm…

Gia Cát chợt cắt lời:

- Ngươi đừng nói với ta. Ta không nghe thấy, cũng không tiện nghe. Dù sao ta cũng có cái chức hão trông coi an bình của kinh kỳ, Nhai Dư cũng là một bổ đầu, ngươi không nên nói rõ những chuyện này với ta.

Thích Thiếu Thương lập tức im lặng, cười một tiếng:

- Ta đã lỡ lời rồi.

Y lại đổi đề tài, nói:

- Đại nương đã gả cho Hách Liên Xuân Thủy rồi, cuộc sống của cô ấy rất tốt, ta cũng mừng cho nàng.

Lúc y nói vẫn đang cười.

Không biết vì sao, y lại cảm thấy nụ cười của mình có phần chua chát.

Như vậy thì hỏng rồi.

Một khi cảm thấy mình cười không được tự nhiên, vậy thì sẽ mất tự nhiên. Nhất là dưới ánh mắt sắc bén, cơ trí của một già một trẻ này, càng có cảm giác “không chỗ ẩn trốn”.

Gia Cát tiên sinh nói:

- Hách Liên Xuân Thủy là một thanh niên tốt có chí khí, có phẩm đức, phụ thân hắn cũng là một tướng quân tốt coi trọng chính nghĩa.

Thích Thiếu Thương nói:

- Đúng vậy. Cho nên nàng gả vào phủ Hách Liên tướng quân, dù sao vẫn tốt hơn là theo ta.

Y buồn bã nói thêm một câu:

- Hơn nữa còn tốt hơn nhiều.

Vô Tình đột nhiên nói:

- Cô ấy gả cho Hách Liên Tiểu Yêu, chẳng lẽ ngươi không đau lòng?

Thích Thiếu Thương nói:

- Nàng nên gả cho hắn. Ta là một người không ổn định, nàng theo ta chỉ sẽ hại nàng.

Lời nói của Vô Tình như kim như mũi nhọn:

- Thế nhưng ngươi yêu cô ấy. Nếu như ngươi thật sự yêu cô ấy, ngươi chắc chắn sẽ vui lòng vì cô ấy mà ổn định lại, không phải sao? Chỉ có điều, cô ấy tuy giúp ngươi, nhưng lại gả cho người khác.

Thích Thiếu Thương nói:

- Ta và nàng chỉ có duyên không phận, nhưng vẫn luôn là bạn tốt tri giao, điểm này càng không thay đổi, càng đáng quý hơn so với tình yêu nam nữ.

Vô Tình lạnh lùng nói:

- Không đúng. Tình cảm đẹp đẽ nhất trên đời vẫn là ái tình, tình bạn trọng nghĩa nhưng không thể làm say lòng người như tình yêu nam nữ. Cô ấy vốn là tình nhân của ngươi chứ không phải huynh muội. Hôm nay ngươi nhượng bộ, chỉ vì tình thế bất đắc dĩ, cũng thân không do mình, không có lý nào lại không thương tình.

Thích Thiếu Thương cười lên ha hả, nắm bàn tay nói:

- Thịnh đại bổ đầu, ta thương tình thì thế nào? Không thương tình lại thế nào? Chẳng lẽ phải ngửa mặt lên trời cười lớn, hay là che mặt đau khổ? Ngươi muốn biết chuyện này làm gì? Hay là quá buồn chán nên quan tâm tới đời sống tình cảm của Thích mỗ?

Thần sắc Vô Tình không thay đổi, lạnh nhạt nói:

- Bình sinh ta ghét nhất là những chuyện giả dối. Rõ ràng là yêu một người, lại giả vờ như căm hận; rõ ràng là quan tâm, lại giả vờ như không để ý; rõ ràng là ghen tị, oán hận, lại giả vờ như rộng rãi cởi mở, như vậy thật là khổ. Bao nhiêu ngăn cách hiểu lầm trên đời đều xuất phát từ đây, đứng là đáng buồn. Cho dù Hách Liên Xuân Thủy là một nam nhi tốt, nhưng không lý nào Thích Thiếu Thương ngươi không sánh bằng hắn, có điều Tức đại nương lại gả cho hắn chứ không phải cho ngươi. Rõ ràng là ân ái vợ chồng, lại miễn cưỡng chuyển thành huynh muội tri giao, ngươi không lý nào không đau lòng, lại nói thành không quan tâm đến, mừng cho người khác, thật sự quá giả vờ kiềm nén, không thống không khoái.

Thích Thiếu Thương vừa nghe liền tức giận:

- Ta chính là không thống không khoái, vậy thì liên quan gì đến ngươi! Muốn thống khoái thì cứ tới đánh nhau một trận!

Vô Tình không hề nổi nóng, chỉ lạnh lùng nói:

- Vậy thì đúng rồi. Có cơn giận, không bằng phát tiết ra, đối với ngươi là chuyện tốt, đối với mọi người cũng tốt hơn. Nếu không, ngươi thân là tổng lâu chủ thay mặt của ba đại bang hội liên minh Kim Phong Tế Vũ lâu, Tượng Tị tháp và hai đảng Phát Mộng, thời gian dài áp chế tình cảm mãnh liệt trong lòng mình như thế, một khi bộc phát ra, bất kể là đối ngoại đấu tranh hay là đối nội đấu đá, nhất định sẽ thương tổn nặng nề, ảnh hưởng rất lớn. Thích trại chủ, hiện giờ ngươi là thủ lĩnh quần long trong kinh hoa, nếu trong lòng có nhiều buồn bực mà không thể thổ lộ, vậy đối với những người trong hình bộ chúng ta cũng không phải là chuyện tốt.

Lúc này Thích Thiếu Thương mới biết rõ hàm ý của Vô Tình, cũng hiểu rõ ý tứ của y.

Không có ác ý, lại có băn khoăn.

Thích Thiếu Thương cũng thừa nhận những gì Vô Tình nói là thật tình.

Hắn cũng cảm giác được nguy cơ này, hơn nữa cũng sắp kiềm chế không nổi nữa.

Gia Cát cười ha hả giảng hòa:

- Hiện nay hoàng thượng đã đặc biệt phê chuẩn ngươi làm lãnh tụ võ lâm kinh kỳ, cũng đặc xá Vương Tiểu Thạch trở lại kinh thành, ngươi có thể buông lỏng một chút rồi. Ngươi đã ba mươi mấy tuổi rồi phải không? Cũng nên tìm một người để kết hôn, sớm ổn định một chút!

Thích Thiếu Thương cười khổ nói:

- Từng qua biển lớn không gì nước (1). Hồng Lệ đi rồi, Thiếu Thương cũng chỉ đành tùy duyên tùy ngộ. Nói một câu buồn cười, ta thích nữ nhân, nhưng lại không phải là không thể sống thiếu nữ nhân. Dù sao, người tốt hơn ta thì không thích ta, người thua kém ta thì ta lại không thích, tất cả đành xem duyên phận thôi.

Vô Tình nói:

- Tất cả tùy duyên, rốt cuộc vô duyên. May mắn và hạnh phúc đều là thứ hẹp hòi, tới gõ cửa ngươi hai ba lần, không thấy phản ứng, nói không chừng sẽ giận dỗi bỏ đi, vĩnh viễn không trở lại. Thích lâu chủ, nút thắt trong lòng luôn phải tháo ra mới thoải mái. Người trong thiên hạ đều cho rằng lúc ngươi nguy nan, Tức đại nương đã xả thân bảo vệ, cứu giúp ngươi, khiến cho ngươi lấy lại uy danh, nhưng không biết ngươi cũng từng vì cô ấy mà không sợ hi sinh, mệt mỏi khó nhọc. Ta sợ đủ loại tình sự này đều dồn nén chất chứa trong lòng ngươi, kết quả là trong lòng không dễ chịu, cuối cùng khiến cho muôn dân cũng không dễ chịu, vậy thì tạo nghiệt rồi.

Thích Thiếu Thương chán nản cười một tiếng, nói:

- Vậy thì không. Người khác chỉ biết đại nương đã làm nhiều chuyện vì ta, lại không biết ta cũng từng làm nhiều chuyện vì đại nương, dĩ nhiên là có nhiều lời đồn. Nhưng lời đồn thì có liên quan gì đến ta? Trước giờ ta vốn không sợ lời đồn. Chỉ cần Hồng Lệ vẫn là tri giao của ta, vẫn giao hảo với ta, yêu ai yêu cả đường đi, không ai có thể ở trước mặt ta làm tổn thương nàng, cũng không thể làm tổn thương đến nhà Hách Liên. Chỉ có điều, chưa đến Vu Sơn chẳng biết mây (1), Tức đại nương rất xuất sắc, trong lòng ta không người nào có thể so sánh được…

Lần này Gia Cát lên tiếng:

- Trong lòng ngươi nghĩ như vậy, sự tình mới sẽ không phát sinh. Chân trời nơi nào không hoa cỏ, Thích lâu chủ cần gì phải tự khốn tự khổ.

Thích Thiếu Thương nói:

- Ta cũng không phải thánh nhân quân tử, những năm gần đây cũng có ngao du tuế nguyệt, mộng mị tìm vui. Chỉ có điều, luôn không có loại tình ý không màng sống chết, thiếu đi sự nhiệt tình mãnh liệt cuồng dại. Đại nương và ta duyên đã hết, e rằng tình duyên đời này của ta cũng theo đó chấm dứt…

Gia Cát Tiểu Hoa ngắt lời:

- Đây đúng là nói xằng nói bậy. Thực ra ngươi và Tức đại nương cắt đứt như thế, ngược lại là chuyện tốt. Hữu tình không cần thành quyến thuộc. Nếu thật sự thành quyến thuộc, vợ chồng, người nào có thể yêu đến bạc đầu, ân ái đến già? Xưa nay truyền kỳ cố sự của tài tử giai nhân, Kim Đồng Ngọc Nữ, đều không kể lại sau khi bọn họ cưới nhau sẽ thế nào? Sau khi có con cái sẽ thế nào? Đến già thì thế nào? Có ngoại tình hay không? Vì những chuyện nhỏ nhặt ngày thường mà càm ràm, tranh chấp, cộng thêm năm tháng thương người cũng thương tình, quyết không có chuyện cả đời ân ái đến bạc đầu, cho nên không nghe còn tốt, biết rồi thì lại vỡ mộng. Ngươi và Tức đại nương tình thâm kết thúc, ngược lại cả đời tưởng niệm, đó là chuyện tốt, cũng là chuyện đẹp.

Gia Cát nói như vậy, lại khiến Thích Thiếu Thương ngẩn ngơ, nhất thời nói không nên lời.

Gia Cát vỗ vỗ vai y, cười nói:

- Không thành quyến thuộc thì có sao? Có thể quyến luyến lẫn nhau thì không hối tiếc rồi.

Y lại khéo léo đổi đề tài, nói với Vô Tình:

- Chỉ mong thánh thượng anh minh, dừng lại can qua, đừng xâm phạm láng giềng, đừng gây nên chiến tranh, cách chức đám lục tặc Đồng Quán, Thái Kinh, đó chính là chuyện tốt tạo phúc cho muôn dân thiên hạ.

Thích Thiếu Thương nói:

- Trần Niệm Châu kia cũng chết oanh liệt, chết có ý nghĩa, chết không hối tiếc.

Vô Tình nói:

- Ít nhất, Vương Tiểu Thạch có thể trở lại, cũng hẳn là đã trở về.

Bọn họ đều có chờ mong như vậy.

Đáng tiếc, Triệu Cát phái người đi dò xét hành vi của đám người Đồng Quán, Thái Kinh, nhưng những người được phái đi phần lớn là hoạn quan bên cạnh, không nghe theo Gia Cát tiến cử. Cho nên tin tức thu được đều là sự tích hai người trung thành thế nào, anh dũng ra sao. Bởi vì những người được hắn tín nhiệm phái ra trinh sát, đều bị đám người Thái Kinh, Đồng Quán, Vương Phủ mua chuộc, tất nhiên là vì “chủ tử” của bọn họ khua môi múa mép nói đủ lời hay.

Lời hay nghe được nhiều, đại sự sẽ hỏng bét.

Chú thích:

(1) Trích từ bài thơ “Ly Tứ Kỳ Tứ” của Nguyên Chẩn:

Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố,

Bán duyên tu đạo, bán duyên quân.

Dịch nghĩa:

Ai từng ngắm biển xanh, khó còn gì đáng gọi là nước,

Trừ phi đã đến Vu Sơn, nếu không coi như chưa nhìn thấy mây.

Dần dà khóm hoa cũng lười ngó ngàng tới,

Một nửa duyên kiếp của ta cho tu đạo, một nửa là cho nàng.

Dịch thơ: (Điệp luyến hoa)

Từng qua biển lớn, không gì nước,

Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây.

Lần lữa khóm hoa lười để ý,

Nửa duyên tu đạo, nửa nàng đây!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK