Giờ đây, Ngọc Băng đã trở thành một thiếu nữ 16 tuổi, cô bước vào độ tuổi xuân sắc trỗ mã, cô đã thoát khỏi lớp vỏ bọc ngây thơ, nhỏ nhắn.Làn da non mịn tỏa ra hương thơm thanh khiết, đồi núi nhỏ trước ngực giờ đây cũng đã cao ngất như nụ hoa sắp nở khiến kẻ khác không nhịn nổi muốn hái.Hàng lông mày thanh tú, hàng lông mi cong dài, đôi môi mềm mại, hồng nhuận như trái anh đào chín.Nét xinh đẹp xuất chúng đã dần được bọc lộ rõ.Và khoảng thời gian này,nhờ tài năng và trí thông minh nhạy bén,cô đã vượt tuổi học hết các cấp học và lấy bằng đại học của trường đại học nổi tiếng.
Sau khi tốt nghiệp, Ngọc Băng ngày càng thông minh và tài giỏi hơn. Chấn Phong thường dẫn cô đi công tác,cho cô tiếp xúc với nhiều doanh nhân nổi tiếng, cho cô cùng đi đến các cuộc họp quan trọng để tìm hiểu về kinh doanh trong lĩnh vực thời trang.Cô càng ngày càng chứng tỏ được năng lực của mình cho anh thấy.Cô cũng giúp anh rất nhiều việc quan trọng trong kinh doanh.
Chính vì thế, càng ngày anh càng yêu thương, cưng chiều và coi trọng cô hơn, trong mắt anh cô giống như một thiên thần, một bảo bối mà anh không thể đánh mất.
Một ngày mới nữa bắt đầu. Trời tờ mờ sáng. Màn sương trắng xóa mờ mịt phủ khắp không gian, sương đọng lại trên những vòm lá xanh, long lanh như hạt ngọc.Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua làm lay động cả những bông hoa đang ngủ say ở ngoài vườn. Tiếng xào xạc vi vu của những chiếc lá như tấu lên những bản nhạc ca ngợi vẻ đẹp của buổi sớm mai. Những chú chim cũng rất cũng cất tiếng hót đầu tiên sau một giấc ngủ dài. Khí trời mát mẻ, không gian thoáng đãng.
Bầu trời từ phía Đông đổi dần từ màu xám nhạt sang màu hồng phớt. Mặt Trời như quả cầu lửa từ từ nhô lên, ban phát những tia nắng ấm đầu tiên xuống trần gian, xua tan đi tầng sương sớm, đánh thức vạn vật. Con người cũng chuẩn bị bắt đầu công việc của mình, cho một ngày làm việc hiệu quả. Tiếng xe cộ đi lại ngày một tấp nập hơn.
Tòa thành Băng Phong như thường lệ.Những người hầu tấp nập, rộn ràng làm những công việc của mình.
Ở phòng khách, Phượng Hoàng Chấn Phong không biết thức từ lúc nào, một thân tây trang chỉnh tề đang xem báo kinh tế, tay cầm ly cà phê, vẻ mặt chăm chú cuốn hút.
- Ni Ni, cô lên gọi Băng nhi giúp tôi!_ Âm thanh băng lãnh vang lên.
- Vâng! Cậu chủ!_ Cung kính đáp lại rồi cô nhanh chóng lên phòng gọi Ngọc Băng.
Đối lập hẳn với luồng không khí ồn ào, tập nập ngoài kia là một căn phòng chủ đạo hai màu xanh trắng được trang trí bởi những đồ vật hết sức ngây thơ và dễ thương.Trên chiếc giường công chúa đó có một thân ảnh nhỏ nhắn đang nhắm tịt hàng lông dài mi cong vút, ôm lấy chú gấu bông cỡ lớn, thỉnh thoảng khoé môi lại nở ra nụ cười ngây ngô.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên làm Ngọc Băng có vẻ không hài lòng, mí mắt giật giật, vẻ mặt mơ hồ khẽ mấp máy môi:
- Cho em ngủ thêm xíu nữa đi nha, dù gì anh hai và các anh cũng không có ở nhà.
- Tiểu thư của tôi ơi! Dậy đi nào! Cậu chủ đang ở dưới nhà muốn gặp em đó_ Ni Ni khẽ mỉm cười, cô đã phục vụ cho cô chủ nhỏ này 1 năm qua nên hiểu rất rõ tính tình vì được ông bà chủ cùng cậu chủ và các thiếu gia cưng chiều hết mực nên Ngọc Băng cũng đã trở nên bướng bỉnh đôi lúc cũng giở tính tiểu thư đỏng đảnh. Nên giờ đây chẳng có ai khiến cho cô nghe lời ngoài cậu chủ và các thiếu gia cả.
- Aaaa... Anh hai còn ở nhà sao ạ?_ Nghe Ni Ni nói anh còn ở nhà thì Ngọc Băng bỗng mở banh con mắt, vùng dậy ra khỏi chăn chạy thẳng vào nhà tắm, vệ sinh cá nhân.
Hôm nay cô diện cho mình một chiếc đầm trắng xòe nhẹ nhàng thoải mái, kèm theo chiếc xược được đính một viên kim cương lấp lánh làm tôn lên vẻ ngây thơ của thiếu nữ 16.
Vừa xuống nhà đã nhìn thấy anh trai một thân âu phục chỉnh tề ngồi ở phòng khách,cô nũng nịu sà vào lòng anh, ngồi trên đùi anh, chân ngắn đung đưa:
- Buổi sáng tốt lành, anh hai!_ Giọng nói non nớt của cô vang lên.
- Chào buổi sáng! Bảo bối nhỏ!_ Anh cũng thuận thế đưa tay ôm eo cô nhẹ nhàng hôn lên trán cô.Động tác ôn nhu dịu dàng như sợ sẽ làm cô bị đau.
Khung cảnh ấm áp này đã quá đỗi quen thuộc đối với những người hầu ở tòa thành trong một năm qua nên họ cũng chắc ai ngạc nhiên hay bất ngờ cả.
- Anh hai! Anh không đi làm sao ạ?_ Ngọc Băng chu môi đáng yêu hỏi.
- Một lúc nửa anh sẽ đi! Anh có chuyện muốn nói với em!
- Có chuyện gì sao ạ?_ Ngọc Băng mĩm cười tủm tỉm hỏi để lộ ra má núm đồng tiền phúng phính đáng yêu.
- Ngày mai em sẽ đến trường đi học!
- Đi học ạ! Tại sao? Chẳng phải ở nhà đã có các tiến sĩ giảng dạy cho em rồi sao ạ.Và em cũng đã lấy bằng đại học rồi mà _ Ngọc Băng thắc mắc hỏi.
- Đúng vậy! Nhưng em đang độ tuổi đến trường, vui chơi với bạn bè, nên anh muốn em được đến trường học tập, vui chơi với bạn bè như các bạn đồng trang lứa.
- Vâng ạ! Vậy em sẽ học ở trường nào ạ?
- Em xẽ học ở trường Royal - Là nổi tiếng nhất nước ta dành cho các thiếu gia, tiểu thư nhà quyền quý theo học.
- Vâng ạ! Anh hai ơi! Em đói bụng rồi!_ Khuôn mặt nhỏ nhắn xị xuống tỏ vẻ lắm nũng.
- Được rồi, chúng ta vào dùng bữa thôi!_ Chấn Phong cưng chiều nói rồi bế cô vào phòng ăn.
______________Hết chapter 10_____________
Like: nếu chap hay có ý nghĩa và thu hút bạn.
Comment: để cho mình cảm nhận, góp ý về những sai sót của mình nhé!
Vote and follow: giúp tác giả có động lực để hoàn thành tác phẩm nhé!
Thank you for reading 😘
Chúc các bạn một ngày thật vui vẻ nhé!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
♥️ Chân thành cảm ơn sự ủng hộ của các bạn 💓