Quý Huyền Nguyệt đau lòng mà nhìn điện thoại trêи mặt đất, nhặt lên thổi thổi một hồi, rút khăn giấy lau lau một lúc mới nhìn qua Kỷ Cảnh Hiên, trong mắt tràn đầy khiển trách.
Ngữ khí như đang giáo ɖu͙ƈ em trai phá của, bất cứ lúc nào cũng có thể rút dây lưng quất hắn vài cái: "Mượn nhiều tiền vậy chỉ để mua một cái áo? Cậu là phú nhị đại à?"
Em là phú tam đại, ông nội em mới giàu nhất.
Kỷ Cảnh Hiên mím môi, chẳng lẽ một vạn quá nhiều? Này mà còn nhiều hả???
Hắn đổi một con số, thử hỏi: "Thật mà, nhà em nghèo lắm, nếu không thì mượn một ngàn nha?"
"Một đồng cũng không có!" Quý Huyền Nguyệt lại từ từ ngồi xuống, khoanh tay trước ngực tức giận giáo ɖu͙ƈ: "Con nít con nôi không thể lãng phí tiền như vậy. Cậu nói nhà mình nghèo mà còn dám tiêu xài hoang phí, vậy ở trong giới làm sao mà sinh hoạt? Vốn dĩ là lúc nào cũng phải có một khoản phòng thân, thế mà còn phung phá như thế."
"Em không có tiền thật, Quý ca ca." Kỷ Cảnh Hiên thấp giọng nói: "Tiền sinh hoạt ba mẹ cho hết rồi, cái show kia cũng không trả lương cho em, em bây giờ không xu dính túi, cả người chỉ có vài trăm tệ thôi à."
Giọng nói càng ngày càng thấp, càng nói càng ủy khuất, Kỷ Cảnh Hiên cúi đầu, giống như những lời vừa rồi Quý Huyền Nguyệt mắng khiến hắn không dám ngẩng đầu, chỉ đáng thương lộ ra cái ót.
Quý Huyền Nguyệt có chút mềm lòng, nhưng lại không muốn dùng tiền của mình, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, đành cúi đầu gửi WeChat cho Tô Lê, bắt đầu bùm bùm đánh chữ.
Quý Huyền Nguyệt: Kỷ Cảnh Hiên không có tiền, cậu gửi ít tiền để tôi cho hắn coi.
Tô Lê: Tôi nhớ lúc livestrem đã tặng không ít tiền, đều là cho cậu ấy, đưa đi.
Quý Huyền Nguyệt:!!!Sao lại có thể? Cậu cố ý phải không?
Tô Lê: Ha hả, ở bên cậu ấy mà còn được voi đòi Hai Bà Trưng? Còn dám đòi tiền tôi? Không thì trả lại tiền đây, một đêm ở cùng cậu ta thì 5000 vạn trừ thêm 10 vạn, ok? Xem tôi là người chết đấy hả, tôi cũng biết ghen ok?
Quý Huyền Nguyệt bị chọc tức không chịu được, Kỷ Cảnh Hiên thấy anh vội vàng gõ chữ, căn bản là không thèm nhìn hắn. Không còn gì thú vị nữa bèn ngồi bên cạnh xem biểu cảm Quý Huyền Nguyệt gõ chữ, thưởng thức vẻ mặt lãnh đạm của anh.
Mặt Quý Huyền Nguyệt nhìn kỹ thì sẽ thấy có chút dịu dàng, nhưng trời sinh cặp mắt xinh đẹp, vì nó mà cả khuôn mặt anh đều phảng phất cảm giác lạnh lùng, giống như đêm đông giá rét lạnh thấu xương, từ chối đặt người khác trong mắt.
Cho nên Lưu Nguyên đặt hình tượng ôn hòa cho anh, nếu không gương mặt này sẽ vì đôi mắt mà khiến người ta cảm thấy xa cách.
Kỷ Cảnh Hiên bỗng nhiên nhớ tới mấy bình luận trêи mạng, hắn liếc qua tay phải của Quý Huyền Nguyệt, quả nhiên có một nốt ruồi son ở đó, hơn nữa còn giống như đúc hắn, từ hình dạng hay vị trí, vệt chấm nho nhỏ kia như ánh lửa hồng rực, làm hắn có cảm giác hai người có liên kết bí ẩn nào đó.
Quý Huyền Nguyệt không biết giờ phút này Kỷ Cảnh Hiên như đang trêи mây, hết sức chuyên chút viết một đoạn văn dài.
Anh soạn một chuỗi dài, nhưng nghĩ lại mấy lời này đều không đủ chọc tức Tô Lê, lại xóa hết, chỉ gõ một dòng duy nhất.
Quý Huyền Nguyệt: Ha hả, cậu ghen tiếp đi, nói cho cậu biết hôm nay Kỷ Cảnh Hiên ngủ ở phòng tôi. [Khà khà.jpg] [Bái bai.jpg]
Gửi xonganh tắt máy luôn, không để ý đến thông báo điện thoại đang nhảy nhót nữa, ngẩng đầu nghiêm túc mà nhìn Kỷ Cảnh Hiên.
"Cậu không có tiền thật à? Khi nào ba mẹ mới gửi thêm tiền sinh hoạt?"
Khi nào em muốn cũng được? Một lần gửi tầm mấy trăm vạn thôi?
Kỷ Cảnh Hiên bẹp miệng nói: "Mỗi tháng một lần, còn hơn 10 ngày nữa ạ. Em bây giờ chỉ còn 2, 300 thôi."
"Cậu cậu cậu!" Quý Huyền Nguyệt duỗi tay chỉ chỉ Kỷ Cảnh Hiên, nhưng vẫn không nhịn được mềm lòng.
Anh vốn dĩ liền ăn mềm không ăn cứng, huống chi Kỷ Cảnh Hiên bây giờ cũng giống hồi anh chưa hot nữa.
Ruột đau như cắt mở bóp lựa lựa chọn chọn, Quý Huyền Nguyệt từ trong đống thẻ lấy ra một cái thẻ ngân hàng, đây là tiền anh giữ đề phòng bất trắc.
Anh đưa thẻ cho Kỷ Cảnh Hiên, nghiêm túc nói: "Đây là tiền lúc kí hợp đồng công ty phát lương cho tôi, mỗi tháng một vạn, giờ vẫn còn gửi đó. Nhưng mà sau đó tôi đổi thẻ cũng chưa dùng cái thẻ này đâu, trong này có 30 vạn, cậu cầm trước đi. Mỗi lần cậu xài tiền nó đều báo về điện thoại của tôi đó, cho nên không được phung phí có hiểu không?"
"Cảm ơn Quý ca ca, chờ em sáng tác xong sẽ trả anh nha."
Kỷ Cảnh Hiên duỗi tay lấy, phát hiện Quý Huyền Nguyệt nắm chặt cái thẻ kia như không muốn rời xa.
Kỷ Cảnh Hiên: "..."
Yêu tiền đến vậy sao?
Hắn ngước mắt nhìn Quý Huyền Nguyệt, Quý Huyền Nguyệt bị hắn nhìn như vậy thì buông lỏng tay, phụng phịu nói: "Đừng lãng phí đó."
Kỷ Cảnh Hiên thấy trêи mặt Quý Huyền Nguyệt viết đầy hai chữ đau lòng, suýt thì không ngậm được mồm khai với anh mình là phú tam đại. Nhưng tới cuối hắn vẫn nhịn được, cuối cũng gật đầu, tiếp lời anh: "Vâng ạ."
Từ nhỏ hắn đã không có khái niệm về tiền, 30 vạn thì cũng chẳng bỏ nhét kẽ răng. Nhưng Quý Huyền Nguyệt thì không, anh sẽ rạch ròi với tiền. Nói anh tham tiền thì cũng không đúng, cũng không hề keo kiệt, Kỷ Cảnh Hiên nói hắn nghèo thì vẫn sẽ được cái thẻ ngân hàng đấy thôi.
Quý Huyền Nguyệt chỉ là quý trọng tiền, không phải tham tiền.
Kỷ Cảnh Hiên nghĩ đến bộ dạng nước mắt đầm đìa lúc Quý Huyền Nguyệt bị lấy tiền, bỗng nhiên cảm thấy anh giống hamster nhỏ đang bảo vệ thức ăn.
Thời gian cũng không còn sớm, ăn xong bánh kem hai người đều dọn dẹp một chút chuẩn bị đi ngủ.
Kỷ Cảnh Hiên ngồi trêи giường cho khách, nhàm chán vuốt điện thoại, kỳ thật cái phòng này còn không lớn bằng căn hộ tạm thời kia của hắn, một căn nhà ba phòng hai gian bình thường, nhưng lại khiến hắn vô cùng ấm áp.
Hắn mở group chat gia đình lên, ông với bà thì đang đi du lịch, ba với mẹ thì đang ở Mĩ công tác, chỉ có anh hai ở thành phố thôi.
Kỷ Cảnh Hiên gọi điện cho anh, bên kia một lúc mới nhận máy.
"Làm sao vậy? Cảnh Hiên à? Chơi đủ rồi muốn về nhà tiếp nhận sự nghiệp phải không? Đúng lúc anh đang nhận dự án..." Anh trai bên kia mở mồm là không có điểm dừng.
"Đừng đừng đừng, em chơi chưa đủ, chị dâu đâu? Anh ba nữa?"
"Cổ hả? Ăn ngon ngủ ngon." Bên kia dừng một chút, thở dài nói: "Bệnh tự kỉ của anh ba em không ổn, ba mẹ mang qua nước ngoài trị liệu rồi, vừa đúng lúc họ phải công tác bên đó đó. Em thì sao rồi? Thiếu tiền hả? Hồi đó em cứ khăng khăng phải debut làm gì, hủy hợp đồng anh tưởng em còn biết về nhà kế thừa gia nghiệp. Thế mà em lại vào giới trong nước, hoàn cảnh ở đây so với ngoài kia còn loạn hơn nữa. Vậy nên chỉ có anh lo cho em thôi, vẫn cần chút tiền tiêu vặt hả? 500 vạn đủ không?"
"... Đừng, anh đừng chiếu cố em, cũng đừng tìm người theo dõi em, an tâm làm việc đi, em sẽ cho anh gặp được em trêи TV." Kỷ Cảnh Hiên cạn lời nói: "Em chỉ muốn hỏi làm sao để giả nghèo thôi, thế nào thì gọi là nghèo vậy? Ở thành phố thuê nhà, mỗi tháng 5 vạn thì có được không? Không vào giới thì vậy đã nghèo chưa?"
"..." Bên kia cạch một tiếng cắt đứt điện thoại.
Kỷ Cảnh Hiên vì thế mà sầu, nên bịa ra gia cảnh bần cùng như nào thì được?
Chỉ có vậy mới gợi lên lòng trắc ẩn của Quý Huyền Nguyệt, đồng thời từ trong miệng hamster nhỏ moi ra chút tiền, khiến Quý Huyền Nguyệt bày ra bộ dạng đau lòng đáng thương vì chút tiền ấy.
Cửa đột nhiên bị gõ vang, Kỷ Cảnh Hiên từ nhỏ đã được dưỡng thành thói quen chơi điện thoại trong đêm, nghe tiếng bước chân ba mẹ thì trốn, giờ cũng không ngoại lệ.
Hắn bất động giả vờ ngủ.
Quý Huyền Nguyệt thấy không ai đáp lại, lén lút mở cửa, sau đó dùng di động soi mặt Kỷ Cảnh Hiên, thấy hắn ngủ sâu, mắt cũng không động chút nào thì rón rén đến phần giường bên kia, lén lút chui vào chăn của hắn.
Kỷ Cảnh Hiên: "!!!"
【 Tác giả có lời muốn nói:
Quý · bạch liên · trà xanh · thế thân · Huyền Nguyệt: Đây là ảnh giường chiếu của Kỷ Cảnh Hiên mà cậu muốn, mời kiểm tra rồi nhận nha~
Tô Lê: Được. 】