Chương 33: Say rượu làm nũng
♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
"Phụt." Quý Huyền Nguyệt cười ra tiếng, ánh mắt nhu hòa mang theo một chút gian xảo: "Lúc anh tỉnh táo thì không nói được, cho nên..."
Thanh âm anh kéo dài, Kỷ Cảnh Hiên thấy anh lâu quá không nói gì nên tiếp lời: "Cho nên?"
"Nghe nói tầng sáu của khách sạn là quán bar, mình lén đi nhảy disco được không?" Quý Huyền Nguyệt làm động tác chụp mũ: "Chúng ta ngụy trang rồi đi."
"Được ạ." Kỷ Cảnh Hiên gật đầu: "Anh muốn đi thì đi, nhưng điều kiện là Quý ca ca phải luôn đi cùng em nhé."
Kỷ Cảnh Hiên không thực sự đồng ý, nhưng hắn không thể từ chối vì Quý Huyền Nguyệt muốn đi, mà anh muốn thì hắn phải theo. Kỷ Cảnh Hiên tuy không biết tại sao Quý Huyền Nguyệt muốn đi nhảy, nhưng sau khi gặp Hà Vân Túy thì anh có vẻ không giống thường ngày cho lắm.
Cả hai đeo khẩu trang, đội mũ đến quán bar. Thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy người đẹp chân dài mặc trang phục thỏ đen gợi cảm dẫn đường, trên đỉnh đầu là ánh đèn mập mờ lắc lư, xung quanh người là người gào rống loạng choạng, cũng có những người nâng rượu dạo quanh mà chẳng ai để ý đến hai người.
Thế giới này tràn ngập những cá thể cần được giải tỏa cảm xúc.
Quý Huyền Nguyệt cũng là một trong số đó.
Kỷ Cảnh Hiên đi bên cạnh anh, lỗ tai bị tiếng nhạc mạnh mẽ đánh vào, hắn lẩm bẩm: "Khó nghe quá."
Hai người được dẫn vào chỗ ngồi, Quý Huyền Nguyệt nhẹ nhàng lắc lư theo điệu nhạc, đầu tóc mềm mại đong đưa rũ bên má, đôi mắt lạnh nhạt hơi cong lên như bị nhiễm mùi rượu xung quanh, say sưa một chút.
Ánh đèn tối tăm lại thêm khẩu trang cùng mũ, không ai chú ý đến hai người bọn họ.
Kỷ Cảnh Hiên nhìn Quý Huyền Nguyệt rồi kéo khẩu trang mình xuống, đè giọng: "Quý ca ca, em chưa đến đây bao giờ, khó thở quá."
Quý Huyền Nguyệt cũng gỡ khẩu trang xuống, nhẹ giọng nói: "Không sao, em nhìn anh là được, anh chỉ muốn thư giãn chút thôi."
Nói rồi duỗi tay nhấc một ly rượu trên khay, hương hoa quả nhàn nhạt lại không có vị cồn nặng, anh nhấp môi thử, phát hiện cũng khá ngon. Quý Huyền Nguyệt cong mắt, há miệng thở dốc không nói chuyện nữa; môi nhiễm vệt nước ướt mềm, khiến người nhìn vào muốn hôn lên.
"Em cũng muốn uống." Kỷ Cảnh Hiên vươn tay muốn đoạt lấy cái ly của Quý Huyền Nguyệt.
"Không được." Anh lắc đầu rồi uống một hớp lớn, nghiêng đầu cười nói: "Em không thể uống."
Quý Huyền Nguyệt cười một lúc, bỗng dưng thốt lên một tiếng, ánh mắt dao động dập dờn tràn đầy trách cứ nhìn Kỷ Cảnh Hiên, oán giận: "Tay anh lạnh, sao em không ủ ấm tay anh."
Ngón tay thon dài trắng nõn, đến cả móng cũng được cắt tỉa gọn gàng vồ về phía Kỷ Cảnh Hiên. Tuy hắn hơi kinh ngạc, nhưng vẫn bao lấy bàn tay của anh ủ ấm.
"Em đẹp trai quá." Quý Huyền Nguyệt nhìn dáo dác rồi đứng lên kề sát bên tai hắn, nhẹ nhàng nói lời ngốc nghếch: "Cho anh xin WeChat được hơm?"
"... Quý ca ca?" Kỷ Cảnh Hiên thấp thấp dò hỏi.
"Nguyệt Nguyệt." Quý Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn Kỷ Cảnh Hiên, nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Gọi anh là Nguyệt Nguyệt."
"Nguyệt Nguyệt?" Kỷ Cảnh Hiên lặp lại mấy lần, mỗi một lần thốt ra cảm giác đều không giống nhau, cảm xúc vui mừng nho nhỏ lấp đầy cả tim.
"Nghe hay quá." Quý Huyền Nguyệt tựa đầu lên vai Kỷ Cảnh Hiên, vừa làm nũng vừa lộn xộn: "Muốn nghe em hát á."
"Quý ca ca uống say rồi."
Kỷ Cảnh Hiên đeo khẩu trang cho Quý Huyền Nguyệt rồi ngửi một chút, thử vị ly rượu kia, rượu trái cây nhạt như thế mà cũng say ư?
Hắn sợ bị nhận ra, vội ôm nửa người Quý Huyền Nguyệt ra cửa. Quý Huyền Nguyệt cũng ngoan ngoãn phối hợp, đôi mắt lạnh nhạt vì men say mà trở nên vô cùng đáng yêu, ánh mắt ướt át chớp chớp tràn đầy tin tưởng mà nhìn Kỷ Cảnh Hiên.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Quý Huyền Nguyệt hỏi: "Muốn nhảy Disco."
"Về nhà." Kỷ Cảnh Hiên xách người chờ thang máy, tay đè lên môi anh ý bảo phải im lặng: "Anh là minh tinh, đợi một chút không được nói chuyện hiểu không?"
Quý Huyền Nguyệt mở to hai mắt nhìn, lông mày nhăn lại với nhau, nghi vấn hỏi: "Em muốn đi thuê phòng với anh sao?"
"..."
"Đứng yên rồi."
"Sao vậy anh?"
"Phải ôm một cái mới động dậy được." Quý Huyền Nguyệt khoa trương dang hai tay ôm lấy Kỷ Cảnh Hiên, mặt mũi bị quần áo hắn cóng đỏ cả lên cũng không muốn buông ra: "Quần áo em lạnh quá à, không thoải mái không thoải mái chút nào, cởi ra đi."
"... Được được được, em cởi, em cởi."
Như vậy xem ra không thể chờ thang máy được nữa rồi, cũng chỉ có hai tầng lầu thôi, Kỷ Cảnh Hiên dứt khoát dẫn người đi thang bộ luôn.
"Không đi đâu."
"Dạ?"
"Muốn cõng." Quý Huyền Nguyệt buông Kỷ Cảnh Hiên ra, nhón chân oan ức nói: "Muốn được cõng, không cõng thì không đi nữa."
Kỷ Cảnh Hiên quả thực không thể phát cáu với Quý Huyền Nguyệt như này được: "Dạ dạ dạ, cõng chứ cõng chứ."
Kỷ Cảnh Hiên ngồi xổm xuống, Quý Huyền Nguyệt ôm lấy cổ người ta, hắn đứng dậy nâng cả hai chân anh lên, hơi thở của Quý Huyền Nguyệt như gần kề ở bên Kỷ Cảnh Hiên, gió nhẹ thổi qua cũng thoang thoảng mùi hương đặc trưng trên người anh. Kỷ Cảnh Hiên cũng cảm nhận được khuôn mặt của anh nằm nghiêng bên vai mình, dù cách một lớp khẩu trang, hơi thở cũng nhiễm ướt sườn cổ hắn.
"Sao em lại là trai thẳng vậy, Kỷ Cảnh Hiên."
"Dạ?"
"Là trai thẳng thì không thể thích anh rồi."
"Em thích anh mà."
"Không, em là trai thẳng!"
Kỷ Cảnh Hiên: "...????"
Hắn vừa nghiêng mặt nhìn thì Quý Huyền Nguyệt đã ngủ rồi, người anh hơi âm ấm. Có lẽ là nhiệt độ hơi cao, có lẽ là cảm xúc chất chứa trong lòng quá nhiều, hoặc có lẽ vị cồn đã phát huy tác dụng mà Kỷ Cảnh Hiên không hề say lại tưởng như mình đang say, hắn không tự chủ được muốn hôn Quý Huyền Nguyệt ngay tại đây.
Quý Huyền Nguyệt uống say, đi hai tầng thì đòi cõng, tay ấm rồi vẫn đòi ủ, yếu ớt cực kì, cả quần áo mấy ngàn nói ném là ném, tùy hứng vô cùng; nhưng một Quý Huyền Nguyệt như thế chỉ có Kỷ Cảnh Hiên là biết được mà thôi. Hắn bỗng dưng cảm thấy may mắn vì lúc đó mình mở cửa, ngay từ đầu đã tháo bỏ lớp mặt nạ của Quý Huyền Nguyệt, nhìn thấy được vẻ chân thật của con người anh.
Về đến phòng, Kỷ Cảnh Hiên giúp anh tháo mũ và khẩu trang. Gương mặt đỏ bừng, bờ môi ướt át lộ rõ, hắn nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên cánh môi của Quý Huyền Nguyệt.
Đôi môi còn vương chút mùi rượu trái cây ngọt ngào, như vị cồn kích thích, làm say lòng người.
Điện thoại đột nhiên kêu vang, Kỷ Cảnh Hiên vội vàng tắt chuông, tiếp điện thoại.
"Alo anh."
"Anh tìm được vài thứ, nhưng gần đây không có thời gian gặp em nên phải gọi điện." Giọng điệu Kỷ Đình cứng rắn nói.
"Vâng, anh nói đi." Kỷ Cảnh Hiên nhỏ giọng đáp, đắp chăn cho Quý Huyền Nguyệt xong thì ra ban công nghe.
"Quý Huyền Nguyệt đúng là bị bao dưỡng, nhưng có vẻ không tự nguyện lắm. Cậu ta mắc nợ một khoản tiền lớn nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã gom góp được, hơn nữa có một lần vào khách sạn, cả đêm không ra ngoài."
Ánh mắt Kỷ Cảnh Hiên lạnh lùng, thanh âm nén giận: "Chuyện gì đây?"
"Cậu ta thực sự không sạch sẽ, em đừng dây dưa nữa, anh xem show rồi đấy, phòng tình yêu là có ý gì?" Giọng nói bên kia cũng thực sự không tốt: "Không dám ngăn em cưới đàn ông, nhưng ít nhất cũng phải cưới người sạch sẽ chút."
"Anh ấy không sạch sẽ thế nào? Người bao dưỡng anh ấy là ai anh có biết không? Anh ấy ở cả đêm trong khách sạn thì sao hả? Cho dù chuyện đó có thật đi nữa*, anh ấy ở bên em là trong sạch nhất rồi, em chẳng thấy anh ấy làm gì có lỗi với em cả."
*Câu này nghĩa là "đặt ra một ví dụ mà chắc chắc sẽ không có khả năng sẽ xảy ra". Cảnh Hiên tin anh lắm lắm (╥_╥)
Nếu không phải ngại Quý Huyền Nguyệt đang ngủ, Kỷ Cảnh Hiên đã đập nát điện thoại rồi. Ánh mắt hắn tàn nhẫn mất lý trí như dã thú muốn cắn xé con mồi, bị Kỷ Đình kích thích đến độ quên cả giáo dưỡng mà lớn tiếng phản bác. Người Kỷ Cảnh Hiên coi trọng, đặt trên đầu quả tim bị chính người thân nhất của mình tùy ý đánh giá dù chưa hề gặp mặt ư? Dựa vào gì cơ chứ.
"Em! Em chống đối anh à? Hừ được rồi, anh nói cho em biết, người đó là Tô Lê, con trai của nhà họ Tô, một tên phú nhị đại!"
【 Tác giả có lời muốn nói:
Tô Lê: Thần tượng! Quý Huyền Nguyệt có nói cho cậu biết tôi vẫn luôn âm thầm bảo vệ cậu không.
Kỷ Cảnh Hiên: Đây là năm triệu, rời xa Quý Huyền Nguyệt đi, cảm ơn.
Tô Lê: ??? 】
Người ta mua vợ 50 triệu mà em chuộc vợ có 5 triệu là dở gòi ┐(︶▽︶)┌
Không ngược không ngược không ngược, sắp yêu đương rùiii
Danh Sách Chương: