Chân trời dần tối, gió đêm cũng đã nổi lên, Hữu Hòa dừng chân đứng ở cuối đường mòn nhìn bóng người đung đưa trong Phù Phong Các.
Hoàng huynh đang ở nơi đó, phò mã cũng vậy.
Mấy ngày trước, nàng vẫn còn là công chúa trong cung, hoàng cung là nhà nàng, Ngự Hoa Viên là hoa viên nhà nàng. Chớp mắt cái, nàng đã gả đi, nay Tiêu Trực là phò mã của nàng, phủ Tướng quân mới là nơi nàng ở.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hữu Hòa vốn không buồn chút nào. Nhưng hôm nay về thăm nhà mẹ đẻ, ở đây yến tiệc say sưa, nàng mới hoảng hốt nhận ra nơi nàng sinh sống mười lăm năm có vẻ xa cách nàng, dường như hoàng huynh cũng vậy.
Trong lòng không khỏi mất mát.
Nhạc An không hiểu tâm trạng Hữu Hòa, thấy nàng đột nhiên dừng bước, kinh ngạc nói: “Hữu Hòa tỷ tỷ, có chuyện gì sao? Tỷ nhìn kìa, Hoàng đế ca ca đang cùng phụ vương trò chuyện vui vẻ! Chúng ta mau đến đó đi!”
“Nhạc An, tỷ hơi khó chịu”.
Nhạc An cả kinh, thanh âm có chút luống cuống: “Tỷ cảm thấy không thoải mái nữa à? Chỗ nào khó chịu, tỷ cảm thấy khó chịu ở đâu? Đầu tỷ bị choáng hả…” Nàng ta vừa nói vừa đặt một tay lên trán Hữu Hòa, tay còn lại đặt lên trán mình, ngơ ngác nói: “Không có nóng, hình như có chút lạnh…”
Trong lòng Hữu Hòa ấm áp, hướng nàng ấy cười: “Không phải thân thể tỷ khó chịu, chỉ là trong lòng ta không thoải mái lắm”.
“Thật không?” Nhạc An không yên tâm.
“Thật”. Hữu Hòa kéo tay Nhạc An, “Chúng ta đến chỗ hoàng huynh đi!”
Mọi người trong Phù Phong Các không ngờ được Hữu Hòa công chúa sẽ đến. Lúc Minh Đức Đế nhìn thấy Hữu Hòa cũng có chút ngạc nhiên.
Trong khi người người đứng dậy chào hỏi Tiêu Trực vẫn ngồi yên chỗ cũ.
Hữu Hòa cũng không chú ý đến hắn.
Khách khứa ở đây ngoại trừ một ít hoàng tộc thân thích còn có vài vị triều thần, liên tiếp có người đứng dậy hành lễ với Hữu Hòa, ân cần thăm hỏi. Hữu Hòa cũng gật đầu đáp lễ, lại quay sang chào hỏi các vị thân vương, quận vương, thế tử. Còn Nhạc An đã chạy đến chỗ phụ vương và huynh trưởng của mình.
Lúc này Minh Đức Đế cười vang gọi một tiếng “Hoàng muội”.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiểu xưng hô này, Minh Đức Đế ít khi dùng, phần lớn đều gọi thẳng tên nàng “Hữu Hòa”. Khi Hữu Hòa nghe thấy tiếng gọi này, bao nhiêu buồn phiền lúc trước ập về. Hoàng huynh quả nhiên xa cách…
Cảm giác này thật khó chịu, Hữu Hòa miễn cưỡng cười, chậm rãi bước đến chỗ Minh Đức Đế. Minh Đức Đế đã hạ lệnh cho cung nữ kê thêm chỗ ngồi cho nàng.
Đột nhiên xuất hiện nữ quyến, không khí nhất thời thay đổi. May mà, Minh Đức Đế cũng không quản nhiều để cho mọi người tùy ý, mọi người cũng không cảm thấy dự yến của Hoàng Thượng như đi trên băng mỏng, bởi vậy không khí dần nóng lại. Hơn nữa, Nhạc An quận chúa như hạt dẻ cười, rất biết điều chỉnh không khí, trước nàng ấy cùng hoàng đế ca ca xa cách nói vài câu việc nhà, sau trò chuyện đến hăng hái.
Nhưng mà, Hữu Hòa công chúa đã xuất hiện, tất nhiên mọi người sẽ không bỏ qua cho hai vị nhân vật chính này. Thấy Hữu Hòa từ lúc bước nào đến nay, chưa nhìn đến phò cái nào, trong lòng tất cả mọi người đã hiểu ―― xem ra lời đồn trên phố đều là thật sự!
Nhóm khách khứa thỉnh thoảng liếc qua phò mã, lại nhìn sang công chúa, chỉ thấy phò mã ngồi ở kia, không buồn hé răng, thần sắc khó đoán. Mà công chúa ngồi ở bên cạnh Hoàng Thượng, cùng hoàng huynh nàng nói chuyện hăng hái vui vẻ.
Mọi người trao đổi ánh mắt, tất cả đều có chung suy nghĩ, không ai nói thêm lời nào.
Yến tiệc chào mừng Hữu Hòa công chúa về thăm nhà mẹ đẻ trông có vẻ hài hòa thật ra không khí quỷ dị không tả được cuối cùng cũng kết thúc.
Trời đêm mù mịt, công chúa cùng phò mã lên xe ngựa xuất cung, rất nhanh đã ra đến đường lớn.
Trên đường lớn phồn hoa, chợ đêm vẫn chưa kết thúc, ngọn đèn dầu lay động, tiếng người náo nhiệt. Hữu Hòa dựa người vào một góc xe ngựa, rũ mắt, ánh mắt như có như không nhìn ngọn đèn ở góc xe.
“Công chúa mệt à?” Ánh sáng trong xe ảm đạm, Tiêu Trực đột nhiên hỏi.
Hữu Hòa kinh ngạc ngước mắt lên.
Hai bên đường phố đèn đóm lung linh, ánh sáng nhu hòa xuyên qua cửa sổ xe, có một vài tia sáng trùng hợp chiếu lên gò má Tiêu Trực, sáng tối đối lập làm tăng thêm đường nét thanh tú cho hắn.
Hữu Hòa không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, có điều nghe giọng điệu này có vẻ hắn không tức giận.
Trước khi xuất cung, Tiêu Trực lại muốn ôm nàng lên xe nhưng bị Hữu Hòa cự tuyệt. Hơn nữa lúc trở về cung đã bị ôm hết một lần, Hữu Hòa cảm thấy không được thoải mái, không để ý đến ngữ khí, đến khi ở trên xe ngựa, mới cảm thấy ngữ khí mình không tốt lắm. Nàng nhớ rõ, lúc ấy Tiêu Trực thu hai tay lại có hơi ngượng. Nàng lên xe được một lúc hắn mới lên.
Trong lòng Hữu Hòa ảo não, không hiểu tại sao mình có thể lạnh lùng nói với hắn như thế. Dù vậy, nàng cũng không nhận lỗi với hắn đâu. Vì thế, sau khi hai người tự vào trong xe, vẫn luôn trầm mặc, ai cũng không mở miệng, không khí trở nên căng thẳng.
Hữu Hòa không nghĩ rằng Tiêu Trực sẽ nói chuyện với nàng.
Ngạc nhiên qua đi, trong lòng Hữu Hòa còn có chút vui mừng. Với tính tình của Tiêu Trực, sau khi nàng tỏ thái độ không thân thiện với hắn, hắn còn có thể chủ động bắt chuyện với nàng, đúng là hiếm có.
Nhìn hắn một lúc lâu, Hữu Hòa mới nhớ ra hắn hỏi cái gì, vội vàng trả lời: “Ta không mệt,Tướng quân mệt mỏi rồi sao?” Nàng không quên quy tắc lấy hỏi làm kết. Đáng tiếc, loại kỹ xảo này không phải là dầu cao Vạn Kim, có đôi lúc cũng sẽ không nhạy. Ví dụ như bây giờ ――
Tiêu Trực không mở miệng, chỉ lắc đầu đáp lại. Hiển nhiên, hắn không thể lĩnh hội được dụng tâm của công chúa đại nhân.
Hữu Hòa cắn cắn môi, trong lòng rối rắm ―― nàng còn chưa tìm được cái thang leo xuống, cuộc trò chuyện đã kết thúc rồi?
Chần chừ một lúc, Hữu Hòa chủ động tìm chủ đề tiếp tục câu chuyện: “Tiêu tướng quân, có phải vừa rồi ngươi uống rất nhiều rượu?”
Tiêu Trực hơi sửng sốt, tiện đà nói: “Có hơi quá chén, có phải… Mùi rượu làm công chúa khó chịu? Ta đây…”
“Không có”, nhìn thấy hắn dịch người đi, Hữu Hòa vội cắt ngang lời hắn, ôn nhu nói, “Ta không có ý này, ta muốn hỏi Tướng quân cảm thấy không khỏe à?”
“Không có”. Tiêu Trực đáp không suy nghĩ.
Ôi trời lại kết thúc. Hữu Hòa cảm thán, đầu nàng rũ xuống, chán nản giơ tay xoa đầu.
“Công chúa không khoẻ?” Tiêu Trực dịch người đến gần, muốn nhìn biểu cảm của nàng.
“À, không có”. Hữu Hòa ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện hắn ở rất gần, nửa sang nửa tối, mơ hồ nhìn thấy hắn nhíu mày.
Nhìn hắn thật sự rất thật lòng nha!
Hữu Hòa lại cảm thấy áy náy, nhịn không được trấn an: “Ngươi không cần khẩn trương như vậy, sức khỏe ta vốn không tốt, điều này hoàng huynh rõ hơn ai hết, nếu bây giờ ta có chuyện gì, hoàng huynh cũng sẽ không trách ngươi đâu, ngươi đừng lo lắng”.