Hữu Hoà mới bừng tỉnh, vội buông tay ra, mặt mũi nóng ran, đầu rúc vào trong chăn.
Tiêu Trực tránh người ra bên ngoài, một tay bắt lấy cổ tay nàng, một tay khác rút khăn lụa dưới gối ra, lau tay cho nàng.
Lau xong, một câu hắn cũng không nói, hô hấp còn nặng nề hơn lúc trước vài phần.
Hữu Hoà không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Trực.
Hắn lau tay cho nàng xong, ném khăn lụa ra ngoài, xốc một góc chăn lên, vén rèm bước xuống giường.
Hữu Hoà thấy vậy, không khỏi hoảng hốt, bất chấp mặt mũi, vội vàng vươn tay ra, may mắn nắm được tay áo của Tiêu Trực.
“Chàng, chàng...” Hữu Hoà ngập ngừng nửa ngày nói không nên lời, còn Tiêu Trực đứng yên bất động, đưa lưng về phía nàng ngồi trên mép giường, hắn không quay mặt lại.
Nàng có thể cảm giác được thân thể hắn cứng đơ.
Hắn còn thêm bất an, mặc dù nói không nên lời nhưng cũng không cam lòng buông tay.
Hai người cứ giữ yên như vậy, một người nắm lấy tay áo đối phương không buông, một người đưa lưng vào không quay lại.
Cũng biết trong phòng an tĩnh được bao lâu, đến khi Hữu Hoà nghe thấy bên ngoài cửa sổ tiếng gió xào xạc vẫn không nghe thấy Tiêu Trực có động tĩnh gì.
“Tiêu Trực....” Nàng hoảng hốt gọi hắn.
Bóng người trước mặt hơi động, hắn hơi nghiêng đầu để lộ một bên mặt.
Hữu Hoà không nhìn thấy được mặt hắn, chỉ nghe thấy âm thanh khàn khàn trầm thấp nói “Ta...!đi thay y phục”.
Hả? Hữu Hoà ngạc nhiên, bỗng chốc mặt lại nóng lên.
“Ừm”.
Tay nhỏ chậm rãi buông ra, đầu lần nữa rúc vào trong chăn, hận không thể tự mình chặt tay mình đi.
“
Sau khi Tiêu Trực ra cửa, Hữu Hoà ở trong chăn chừng nửa khắc, cuối cùng nghẹn quá, bỏ ra ngoài, ôm chân ngồi trên giường, nàng mở tay ra, nhìn chằm chằm lòng bàn tay ngơ ngẩn một lúc, rồi sau đó vừa xấu hổ vừa tức giận vỗ xuống đất một cái.
Tiêu Trực vào phòng vén rèm lên, nhìn thấy người trên giường gục đầu xuống, hai tay kéo chân ôm vào trước ngực, chăn đệm chợt trượt ra lộ ra một bên vai trắng noãn, ánh mắt hắn lập tức trầm xuống, nháy mắt cảm giác
thống khoái kì diệu xông lên não, chỗ kia lại có phản ứng, hắn vội hạ kích động trong lòng xuống, cầm theo chậu nước đặt bên tiểu án.
Thấy phía trước có ánh sáng, Hữu Hoà nâng mắt lên, lúc này mới phát hiện Tiêu Trực đã trở lại.
“ Tiêu Trực...”Nàng mở miệng gọi hắn, ngồi trong ổ chăn, hai chân nàng theo bản năng di chuyển về phía trước, do ngồi lâu hai chân tê rần nên nàng bị ngã xuống, may mà Tiêu Trực đỡ được, Hữu Hoà cứ thế ngã vào trong lòng hắn.
Tiêu Trực bế nàng lên, một tay nắm tay phải nàng, một tay kéo tiểu án đến gần, nhấn tay nàng vào trong chậu nước, rửa tay cho nàng.
Ngực của Hữu Hoà nóng như lửa đốt, nhớ lại chuyện vừa nảy, cảm thấy mất hết mặt mũi, cúi đầu nhỏ giọng nói :” Đã lâu quá rồi mà? Hơn nữa...” Hơn nữa cách một lớp quần, trên tay nàng chỉ là hơi ấm chút, thật sự không bị dính vào nhiều, sao phải hết lau lại tắm giữa đêm thế này?
Nàng quả thực không...không ngại bẩn là do hắn thích sạch sẽ quá...
Còn nữa, nàng dấu tay ra phía sau, hắn không nói gì cả, là đang tức giận hả?
Nhưng nàng dù gì cũng có ý tốt mà, khổ nổi do nàng không có kinh nghiệm, lực tay quá mạnh, mới hại hắn nhanh như vậy đã...
Hữu Hoà giương môi, liếc trộm Tiêu Trực, thấy hắn cúi đầu rũ mắt, chú tâm vắt khăn lau tay cho nàng, một câu cũng không nói.
Hữu Hoà cau mày, im lặng.
Giúp nàng lau khô tay xong, Tiêu Trực bỏ khăn vào chậu, đẩy tiểu án ra xa, dịu dàng nói:” Công chúa ngủ đi”.
Hữu Hoà “Ừ” một tiếng, rút tay vào trong chăn.
Tiêu Trực chỉnh chăn lại cho nàng, tắt đèn, cởi ủng nằm xuống.
Tuy hai người nằm chung giường nhưng ở giữa vẫn có khoảng cách nhỏ.
Tiêu Trực không ôm nàng nữa...Hữu Hoà véo chăn, trong lòng hụt hẫng.
Bên trong giường yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Lúc lâu sau, âm thanh êm ái có phần tự trách vang lên:” Thật xin lỗi”.
Hô hấp nam nhân nằm bên ngoài sườn hơi ngưng trệ, giây lát, giọng nam trầm lên tiếng hỏi:” Tại sao công chúa phải xin lỗi”.
“Do ta không phân biệt nặng nhẹ, hẳn là đã làm đau chàng rồi đúng không?” Hữu Hoà nhéo nhéo ngón tay trong chăn, cất giọng xin lỗi thêm lần nữa.” Tôi không cố ý”.
Tiêu Trực không đáp lời nàng, không khí trên giường đột ngột trở nên nặng nề.
Đột nhiên Hữu Hoà di chuyển người, hai tay trong chăn đặt lên một bên cánh tay của Tiêu Trực, cất giọng rầu rĩ:” Chắc là chàng cảm thấy ta vô dụng lắm nhỉ?” Ngừng một chút, lay lay cánh tay Tiêu Trực:” Tiêu Trực, chàng đừng thất vọng..”
Tiêu Trực kinh ngạc hồi lâu không nói gì.
Không biết ý tưởng đó của Hữu Hoà từ đâu mà ra.
Hắn sao có thể thất vọng với nàng, nàng làm sao có thể vô dụng được?
Chẳng qua bị tay nàng chạm vào, hắn không chịu nổi mà khai báo, nhanh đến hắn cũng bất ngờ, vì chuyện nhỏ này mà nàng cho là nàng vô dụng?
Hắn chỉ là...!vừa bị hành động của nàng doạ, vừa bị phản ứng của bản thân làm hoảng.
Trong bóng tối, Tiêu Trực không khỏi cười khổ, nếu nàng vô dụng thật vậy cũng tốt hắn cần gì phải chịu hành hạ ngọt ngào thế này?
Hắn đánh giá thấp mê lực của nàng rồi, qua đêm nay hắn không còn tin tưởng vào khả năng kiềm chế của mình nữa, thậm chí hắn còn không dám ôm nàng...
Vậy mà tiểu công chúa của hắn lại không biết.
Tiêu Trực thở dài không thành tiếng, nâng cánh tay kéo Hữu Hoà gối đầu lên cánh tay mình.
“Sau này, đừng như vậy”.
Âm thanh khàn khàn pha lẫn chút trầm rơi vào tai, Hữu Hoà bật thốt lên hỏi:” Tại sao? Chàng không thích?” Không đợi hắn đáp, lại vội vàng hơn, “ Hôm nay là lần đầu tiên không có kinh nghiệm, chẳng đợi ta luyện tập nhiều thử xem, không bằng, ta thử lại lần nữa...”
Hữu Hoà thuộc phái hành động, lời vừa ra khỏi miệng, tay cũng bắt đầu hành động.
Có điều bị Tiêu Trực ngăn cản lại kịp thời.
Hai tay nhỏ đều bị đè lại, trong bóng tối Hữu Hoà không nhìn rõ biểu cảm của Tiêu Trực, trong lòng có một trận mất mát” Ta thật sự kém cỏi như thế?”
Tiêu Trực cảm thấy bất đắt dĩ, lần mò theo cánh tay đến cái đầu nhỏ của Hữu Hoà, cuối xuống hôn lên trân nàng, thành thật nói:” Công chúa không hề kém cỏi, ta...!Cũng không phải ta không thích, có điều là ~~~~”
“Có điều gì?”
“Có điều công chúa không cần phải làm như vậy, như vậy...!quá uỷ khuất Công chúa”.
Uỷ khuất?
Hữu Hoà ngây ngốc không hiểu, nếu muốn bàn về uỷ khuất, hắn một người trẻ tuổi khí thịnh, là một đại nam nhân đương lúc ráng niên cưới vợ, lại chỉ có thể nhìn mà không được chạm, đây mới là uỷ khuất hắn chứ?
Đều là nam nhân sao tam quan của nam nhân này lại chênh lệch với nam nhân cổ đại quá vậy?
“Bởi vì ta là Công chúa?” Hữu Hoà buồn bực nói, “ Nhưng ta cũng là thê tử của chàng đó”.
Tiêu Trực hôn thêm cái nữa, bóp tay nàng, mang theo một chút thoả mãn ôn nhu nói: “ Có những lời này của công chúa là ổn rồi”.
Lại nói thêm” Chuyện khác không cần”
Hữu Hoà không còn gì để nói, mọi người đều nói không cần, chẳng lẽ nàng còn miễn cưỡng? Nàng không phải kiểu công chúa bá đạo.
Chuyện ép buộc nàng không làm được.
Chuyện phát triển đến mức này, hai đời qua Hữu Hoà thật sự không đoán được tình tiết quỷ dị của tuồng này, là có một ngày nàng muốn dùng tay giúp một nam nhân giải quyết, vậy mà nam nhân đó hắn lại không muốn...
Trong lúc miên mang suy nghĩ, bỗng nghe thấy Tiêu Trực nói.
Hắn nói: “Hai ngày nữa, trong kinh có Hội Du Viên hôm nay Tiêu Dao Hầu cho người dưa thiệp mời đến, công chúa muốn đi không?”
Hội Du Viên?
Hữu Hoà vui vẻ: “ Đây là Hội Du Viên ở Thượng Nhã Uyển? Hàng năm đều tổ chức?”
“Đúng vậy”.
Đúng là chuyện vui từ trên trời rơi xuống, Hữu Hoá kích động đến thanh âm cũng vui mừng như chim chích nhảy nhót: “Ta có thể đi sao? Chàng muốn mang ta theo?”
“Công chúa muốn đi, vậy thì đi”.
Hắn biết nàng sẽ vui như vậy mà.
Hằng năm đến Hội Du Viên, Hữu Hoá công chúa tự bịa ra một cái cớ lủng củng với Minh Đức Đế đòi đi nhưng từ đầu đến cuối Minh Đức Đế toàn lấy lý do công chúa bị cấm túc không chuẩn bị cho nàng đi.
Mấy lần nhìn thấy bóng lưng thất vọng của nàng đi ra từ Chính Thanh Cung, khi đó hắn rất muốn mang nàng đi theo.
Đáng tiếc, lúc ấy hắn có tư cách gì?
Hắn đã xác nhận, nhưng nàng vẫn không dám tin, ôm cánh tay hắn lo lắng hỏi: “Chàng không sợ hoàng huynh ta ban cấm à?”
Tiêu Trực bật cười, nghiêm túc nói: “Không sợ, nếu y muốn cấm cũng phải chờ đến khi chúng ta trở về”.
“Thật? Thật tốt quá!” Hữu Hoà cao hứng xoa đầu vào hõm vai Tiêu Trực, “ Gả cho chàng đúng là quá hời, sớm biết thế ta đã...”
Lời nói đứt đoạn ở đây, người nói ước chừng biết lời mình có chỗ không thoả đáng, buồn bực một hồi, mất tự nhiên nói: “ Cứ quyết định như vậy đi, đến lúc đó....!Cùng đi?”
Tiêu Trực mắt đen như mực dương môi cười.
“Ừm, cùng đi”.
Tiểu công chúa rúc vào người hắn dương khoé môi cười, tâm tình vui sướng đi vào giấc ngủ, chỉ còn lại mình Tiêu đại tướng quân một mình nhẫn nại cũng tràn đầy vui vẻ hết đêm dài.
Ngoài cửa sổ vành trăng tựa như một đôi phu thê bình thường vào “ Đêm động phòng” lúng túng xấu hổ, không biết trốn đến nơi nào.