Vừa đi vào Hoàn Thần Đường ở Ngự Phong viện, đã thấy Triệu Tùng nghênh lại đây.
“Tướng quân trở về rồi, công chúa chờ ở Thư phòng đã đâu”.
Triệu Tùng vội vàng bẩm báo.
Tiêu Trực mặt mày phút chốc cứng lại: “Nàng tới khi nào?”
“Không tới giờ tuất, đại khái là dùng vãn thiện xong là tới ngay, còn mang theo hộp đựng thức ăn”.
Triệu Tùng không cần hỏi cũng biết hộp thức ăn kia nhất định là ít điểm tâm tinh xảo, mấy ngày qua công chúa tới hai lần, lần nào cũng đều mang điểm tâm thơm ngon đến cho Tướng quân, có ai mà không biết, công chúa rất quan tâm đến Tướng quân!
Chẳng qua, hai lần trước Tướng quân đều ở trong phủ, công chúa và Tướng quân dùng cùng nhau ở Tẩm Trọc Trai, Tướng quân còn phân phó Tam Liễu mang đến một ít thoại bản cô nương yêu thích, sợ công chúa sẽ buồn chán, có điều không ngờ, hôm nay Tướng quân trở về muộn, để công chúa chờ lâu trong Thư phòng, chỉ sợ không tốt lắm.
Nhìn thấy Tiêu Trực cau mày, Triệu Tùng thấp thỏm: “Công chúa một đường đi đến Thư phòng, nói phải đợi Tướng quân trở về, bọn nô tài cũng không dám quấy rầy”.
“Có đưa chậu than qua không?” Ngữ khí Tiêu Trực nặng nề.
“Đã đưa qua”.
Ở trong phủ nhiều năm, Triệu Tùng sao lại không nhìn ra Tiêu Trực đang tức giận được? Thấy sắc mặt Đại tướng quân khó coi, hắn ta lập tức cung kính, tỉ mỉ bẩm báo, “Ngay cả chậu than trong phòng mình Tam Liễu cũng đưa qua, hơn nữa phía sau Thiên viện không cần than sưởi, nên trong Thư phòng có tận ba chậu than vì sợ công chúa bị lạnh”.
Thân thể Công chúa yếu ớt, bọn họ không phải chưa từng nghe qua, việc nhỏ này còn làm không xong, làm sao xứng làm hạ nhân ở phủ Hộ Quốc tướng quân?
Sắc mặt Tiêu Trực hòa hoãn chút, hướng thẳng đến Tẩm Trọc trai.
Đẩy cửa vào, lập tức cảm giác được hơi ấm trong phòng.
Chuyện này Tam Liễu làm rất tốt, Tiêu Trực hết sức vừa lòng, thần sắc cũng tốt hơn.
Vòng qua mành rèm, nhìn lên bàn tròn bên cạnh cửa sổ, Tiêu Trực ngẩn người.
Đứng yên một lúc, thân hình cao lớn mới chậm rãi đến gần.
Đi tới bên cạnh bàn, hắn hơi cúi người, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, cố tình hô hấp thật chậm, sợ làm người đang ngủ ngon lành bừng tỉnh.
Thân thể nhỏ bé trước mắt ngồi nghiêng trên đệm, người xiêu vẹo dựa vào bàn, rõ ràng là tư thế không thoải mái, hai cánh tay mảnh khảnh chồng lên nhau, đỡ lấy cái đầu nhỏ phía trên.
Khuôn mặt bạch ngọc đối diện hắn, con ngươi luôn linh động hiện giờ đang an tĩnh nhắm chặt, hàng mi khép chặt, không còn chớp chớp giống bình thường, thế nhưng vẫn thao túng trái tim hắn.
Cái mũi nhỏ xinh xắn thẳng tắp, ánh sáng nhu hòa chiếu vào, bóng đổ lên một bên má, cánh môi mỏng hơi chu, không phải màu đỏ thẫm quyến rũ, mà là màu phấn nhạt nhưng đối với hắn mà nói đã đủ mê người.
Chỉ là bộ dạng của tiểu cô nương đang ngủ này có lẽ cũng không khác cô nương nhà khác ngủ cho lắm, nhưng vị Đại tướng quân này lại nhìn đến thất thần, mắt châu không nhúc nhích, ánh mắt như bị khóa trên khuôn mặt nhỏ.
Lòng hắn có bao nhiêu kiên định thì nay yếu mềm như hồ nhão.
Ngày còn bé, thỉnh thoảng tỉnh giấc giữa đêm, hắn chạy khắp nơi tìm mẫu thân, cuối cùng tìm thấy người ở Thư phòng của phụ thân.
Đôi khi cũng nhìn thấy mẫu thân gục xuống bàn ngủ như vậy.
Khi đó hắn còn nhỏ, không hiểu vì sao phụ thân trở về muộn đến vậy mà mẫu thân vẫn muốn chờ, chăn giường mềm mại không chịu ngủ, một hai phải chạy đến chỗ đó nằm bò trên bàn vừa lạnh vừa cứng.
Sau này hắn mới hiểu, chờ đợi đến khuya cũng là một cách thể hiện tình yêu của mẫu thân.
Nay tiểu công chúa đang ở Thư phòng hắn ngủ đến say sưa.
Mỹ mãn, nói chung Tiêu Trực cảm thấy quá mỹ mãn.
Bàn tay nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của Hữu Hòa, cánh tay dài ôn nhu ôm Hữu Hòa đang ngủ say vào trong ngực.
Động tác vừa chậm lại dịu dàng, khó khăn lắm mới bế nàng lên được, sợ dùng sức quá mạnh làm gãy tay chân nàng.
Trong lúc ngủ mơ, Hữu Hòa loáng thoáng ngửi được mùi hương quen thuộc, trong hoảng hốt cảm giác được người khác ôm đi được một đoạn ngắn, lại bị nhét vào trong chăn mềm mềm mại, mà trong chăn đệm thế nhưng cũng có mùi hương…
Trong mộng, khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Trực bỗng nhiên xuất hiện, bỗng nhiên biến mất, Hữu Hòa hốt hoảng, nháy mắt bừng tỉnh.
“Tiêu Trực ――”
Một tiếng gọi êm ái làm cho nam nhân đang cởi giày cho nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi mê mang của nàng.
“Tỉnh rồi ư?” Tiêu Trực nhíu mày, “Ta làm nàng tỉnh?”
Hữu Hòa có chút mơ hồ, không xác định được đây có phải là cảnh trong mơ hay là
hiện thực.
Đợi đầu óc thanh tỉnh, tầm mắt dần sáng tỏ, khuôn mặt nhỏ có chút vui sướng mà nở nụ cười: “Chàng đã về rồi?”
Tiêu Trực bị vẻ mặt vui mừng không chút che dấu làm cho lồng ngực nóng lên, cởi giày cho Hữu Hòa xong, lại dời hai chân nàng vào trong chăn, lúc này mới ngồi vào trên mép giường, duỗi tay ôm nàng vào ngực, nhìn nàng đầy sủng nịch, giọng nói lộ ra chút đau lòng: “Công chúa sao phải chờ tới khuya, rõ ràng mệt mỏi đến thế này”.
Đầu Hữu Hòa áp sát ngực Tiêu Trực, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, giọng nói mềm mỏng: “Thật ra thì, thật ra thì… cũng không mệt lắm đâu”.
“Sau này đừng như vậy nữa”.
Nói xong, đặt cánh môi ấm áp lên trán nàng.
Hữu Hòa bị hôn đến tim đập loạn, khuôn mặt ngày càng đỏ.
Đột nhiên ánh mắt vô tình thoáng nhìn xung quanh, kinh ngạc trừng mắt, tầm mắt nhìn bốn phía một vòng, lập tức đẩy Tiêu Trực ra: “Cái này, đây là… phòng chàng?”
Tiêu Trực gật đầu, quay lại nhét nàng vào trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.
“Đêm nay Công chúa ngủ ở đây”.
Hửm?
Tim Hữu Hòa nhảy loạn, ngẩn người ra, lát sau mới ngây ngốc bật thốt lên: “Ngủ cùng chàng?” Hỏi xong có hơi lúng túng, trên mặt đỏ ửng nhuộm đến cổ.
Tiêu Trực cũng mặt đỏ, khụ khụ hai cái mới nói: “Ta ngủ ở cách vách”.
Cách vách?
“Thư phòng?” Hữu Hòa hỏi.
Tiêu Trực “Ừm” một tiếng, chỉnh chăn lại cho Hữu Hòa, xong lập tức đứng lên.
Hữu Hòa giữ chặt hắn: “Thư phòng chỉ có một cái sạp nhỏ làm sao chàng ngủ được? Hay là chàng ngủ ở đây đi, ta quay trở về phòng, hẳn Thu Đàm còn đang chờ!” Nói xong, Hữu Hòa muốn xốc chăn đứng dậy, lại bị Tiêu Trực đè lại.
“Ta cho người báo qua rồi, đêm đã khuya bên ngoài lại lạnh, nàng ngủ ở đây”.
Cơ thể nhỏ bé lại lần nữa bị nhét vào ổ chăn, Tiêu Trực cúi người sờ trán của Hữu Hòa, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ta không muốn nhìn thấy nàng bị bệnh, ngủ đi”.
Đoạn nói xong rút tay lại, buông rèm bên hai sườn giường, đứng dậy đi.
Khó khăn lắm mới đi đến cửa, vừa mở cửa ra, lại nghe thấy tiếng kêu vội phát ra từ
trên giường ――
“Tiêu, Tiêu Trực!”
Tiêu Trực dừng bước, xoay người nhìn sang.
Rèm giường bị một bàn tay kéo ra, đầu Hữu Hòa ló ra, gương mặt hiện lên một tầng đỏ ửng xấu hổ.
Nàng nhìn nam nhân cạnh cửa, nhấp môi nửa ngày, cuối cùng nặn ra mấy chữ――
“Cùng nhau ngủ đi”.
Da mặt dày nói xong câu đó, Hữu Hòa ngượng ngùng cúi đầu.
Ai ngờ, đợi một lúc lâu, cũng không nghe tiếng đáp lại, vừa nhấc đầu lên nhìn thấy Tiêu Trực đang ngơ ngẩn đứng yên chỗ cũ, một bàn tay còn nắm trên then cửa, vẫn đang duy trì tư thế vừa rồi, chỉ có cặp mắt đen rực rỡ ánh lửa, yên lặng nhìn nàng khó xử.
Hữu Hòa không có can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đệm giường, rầu rĩ nói: “Ngươi không muốn thì thôi”.
“Ta, ta…” Tiêu Trực bước nhanh đến gần, cách giường chừng ba thước tự dưng thu bước, tay nắm thành nắm đấm, giọng nói không biết làm sao bỗng nhiên khàn đi không ít, “Ta còn chưa tắm rửa”.
Nghe xong mặt Hữu Hòa càng đỏ hơn, cũng không ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Vậy chàng đi đi”.
“Được”.
Thân ảnh cao lớn đi ra ngoài.
Không đến một khắc*, thân ảnh kia đã quay trở lại.
*1 khắc = 15 phút.
・
Hữu Hòa rúc người nằm ở bên trong, khuôn mặt hơi nghiêng vào trong, cảm nhận được có người vào phòng, đóng cửa, cởi xiêm y, lại đi tới bên giường.
Bỗng dưng tim đập rất nhanh, bàn tay ở trong chăn gắt gao nắm chặt đệm giường, cả người nóng lên, như thế nào cũng không dám nghiêng đầu nhìn người đang vén rèm lên giường.
Tiêu Trực xốc chăn lên nằm xuống, trong chăn âm ấm, người bên cạnh rúc người nằm cách khá xa, hắn cũng không chạm vào nàng.
Đầu đặt lên gối rồi, mới nhớ ra đèn dầu chưa tắt.
Hắn cười thầm mình thật là kích động nóng vội, hại cho vừa bắt đầu đã lộn xộn.
Miễn cưỡng ổn định tâm trạng, nhấc một góc chăn lên, nhẹ nhàng ngồi dậy, hai chân khó khăn lắm mới rời chăn, cánh tay lại bị níu chặt.
“Chàng muốn đi đâu?” Hai tay Hữu Hòa bắt lấy cổ tay hắn, thân mình bé nhỏ đã từ bên trong giường dịch tới gần, cách hắn thật gần.
Bị bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay, đập vào mắt là hai gò má ửng hồng và đôi mắt long lanh.
Nàng hồi hộp nhìn hắn, tay nhỏ nắm rất chặt như là sợ buông lỏng tay thì hắn chạy đi mất.
Rõ ràng lúng túng đến mặt mũi hồng hồng, rõ ràng mới vừa rồi còn trốn xa, vậy mà hắn mới động một chút, nàng sốt ruột đến cái gì cũng không để ý.
Càng quan trọng là hiện tại bọn họ đang ở trên một cái giường.
Lòng Tiêu Trực chợt loạn, vứt chuyện tắt đèn ra sau đầu, tay bắt ngược lại tay Hữu Hòa, trực tiếp kéo Hữu Hòa vào trong lòng, cúi người hôn lên môi nàng.
Hữu Hòa còn chưa kêu lên đã bị chặn lại.
Hai tay Tiêu Trực ôm chặt nàng, môi nóng dán lên môi nàng, hơi thở tương giao, chậm rãi ấn nàng xuống giường, tiện đà cúi người phủ lên, môi răng quấn quít không ngừng, cái lưỡi mạnh mẽ sớm đã tách hai hàm răng ra, đùa giỡn cái lưỡi nhỏ.
Hữu Hòa thần hồn chấn động, lâm vào mơ màng, ánh mắt mênh mông, khó mà nhìn thấy bộ dạng của nam nhân trước mắt, chỉ để mặc hắn hôn, cơ thể càng thêm nóng rực, môi mỏng hoàn toàn bị luân hãm, nhiệt tình cùng hắn dây dưa, cánh tay ôm lấy cổ hắn.