• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

Tại trụ sở chính của Vân Lân ở thành phố Nam Minh, trong studio tấp nập người qua lại, những nhân viên tới lui như thoi đưa bận rộn dàn dựng hiện trường.

Cố Trọng ngồi trước bàn trang điểm, chuyên viên trang điểm đang thoa lớp phấn cuối cùng lên mặt cô.

"Xong rồi."

Cố Trọng mở mắt ra, nhìn mình trong gương, sau đó nghiêng qua trái, ngước cằm quan sát rồi mới gật gật đầu. Chuyên viên trang điểm thu dọn dụng cụ rời đi, Diệp Tây Nhã đưa trang phục đã chuẩn bị từ trước cho cô để cô thay.

Ra khỏi phòng thay đồ, Cố Trọng lại quan sát bản thân trong gương lần nữa, rất phù hợp với concept cần chụp. Cô với tay lấy tờ giấy trên bàn, trên đó có in lời thoại cô cần đọc.

Diệp Tây Nhã ngồi trong góc chơi điện thoại, nói chuyện không buồn ngẩng đầu: "Lâm Thương Từ trông như thế này, là người hôm đó em gặp đúng không?" Nói xong mới giơ màn hình điện thoại về phía Cố Trọng.

Cố Trọng liếc nhìn người trong ảnh, Lâm Thương Từ đang mặc một chiếc áo thun màu be lệch vai, bên dưới mặc quần túi hộp đi giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa thấp, cúi đầu nói chuyện với Phòng Giai Nhuế

"Là cô ấy, chị chụp lén?" Cố Trọng hơi nheo mắt, biểu đạt sự bất mãn của mình.

Cô rất phản cảm và không thích việc bị lọt vào ống kính của người khác mà bản thân không hề hay biết. Ngay cả khi ở dưới ánh đèn flash không nơi ẩn náu, cũng luôn có cảm giác như một phần bản thân bị bỏ rơi trở thành thứ thuộc về người khác. Tất nhiên cô không thể tránh khỏi rơi vào hoàn cảnh đó, nhưng cô vẫn không thích.

Không thích bị người khác chụp lén, cũng không thích thấy người khác bị chụp lén.

"Chỉ một tấm này thôi, chỉ để em xác nhận có đúng cô ấy hay không." Diệp Tây Nhã bất giác mím môi, sau đó nhanh chóng đổi đề tài: "Hiện giờ cô ấy không có vấn đề gì, cũng không phát hiện có dính dáng gì đến Tinh Hải, nhưng có lén lút qua lại không thì không biết. Cơ mà nhà cô ấy có hơi phức tạp."

"Phức tạp như nào?" Lòng hiếu kỳ của Cố Trọng trỗi dậy, kéo ghế trang điểm ngồi xuống trước mặt Diệp Tây Nhã.

"Cô ấy có một ông anh trai, trước kia đã trốn nhà bỏ đi vì nợ nần, không biết bây giờ đã về hay chưa. Lúc đi học có lẽ cô ấy rất vất vả, vừa học vừa làm để trả nợ, nhưng em biết mà, vay nặng lãi không dễ mà trả hết. Lãi mẹ đẻ lãi con, trả từ năm này qua năm khác, đến năm ngoái mới trả hết." Sau khi nhận được kết quả, trong lòng Diệp Tây Nhã khó tránh khỏi áy náy.

"Khi còn đi học, là học đại học sao?"

"Cấp ba."

Cố Trọng ồ lên, cô nghĩ những chuyện đó xảy ra khi Lâm Thương Từ học đại học là đủ khổ rồi, không ngờ lại còn khi cô ấy nhỏ hơn, chỉ mới cấp ba.

"Mới có hai ngày mà chị điều tra được nhiều chuyện về người ta thế rồi sao!" Cố Trọng bỏ qua Lâm Thương Từ thời cấp ba, chăm chú nhìn Diệp Tây Nhã. Đột nhiên hoài nghi cô ấy có bí mật nào không thể tiết lộ cho người khác không.

"Cô ấy không phải nhân vật thần bí có bối cảnh gì, điều tra một người bình thường là một điều rất dễ dàng."

Diệp Tây Nhã phản bác xong không nói chuyện với cô nữa, còn với tay chỉ vào trang lời thoại của cô tỏ ý cô lo đọc thêm đi.

Cố Trọng xoay ghế nửa vòng, đạp chân quay về bàn trang điểm, cô mở danh sách bạn bè tìm Phòng Giai Nhuế, sau đó gửi một emoji qua.

Bình thường trừ đạo diễn, cô sẽ không thêm phương thức liên lạc với những người làm sau hậu trường, vì có nhóm chat làm việc chung nên có chuyện gì đều có thể nói ở đó. Dù không tiện nói vẫn có cơ hội gặp nhau ở đoàn phim, cho nên không cần thiết phải kết bạn.

Nhưng Phòng Giai Nhuế đã từng hợp tác với cô vài lần, không chỉ giới hạn trong việc quay phim. Quan hệ của hai người khá tốt, cũng nói chuyện vui vẻ nên cô có kết bạn với bà ấy.

Không lâu sau, Phòng Giai Nhuế gửi một emoji "Nói đi".

Cố Trọng định quen tay gửi voice chat, nhưng nhìn thấy bóng phản chiếu của Diệp Tây Nhã trong gương, cuối cùng vẫn gõ chữ.

"Em có chút việc riêng muốn tìm biên kịch Lâm, chị gửi WeChat cô ấy cho em được không?"

Sau đó Phòng Giai Nhuế không trả lời, mãi đến lúc người ở ngoài gọi cô ra quay vẫn chưa hồi âm, Cố Trọng bồn chồn đưa điện thoại cho Diệp Tây Nhã.

Nhân viên công tác lấy một hộp đồng hồ, lấy chiếc đồng hồ bên trong đưa cho Cố Trọng: "Cô Cố, thật ngại quá. Do lỗi phía nhà thiết kế nên chiếc đồng hồ ban đầu dự tính đem đến quay không thể sử dụng, chỉ đành phiền cô Cố dùng chiếc đồng hồ mà thương hiệu của chúng tôi tặng cô để chụp."

"Không sao cả, dùng cái nào cũng được."

Cố Trọng nhận chiếc đồng hồ, lật ngược mặt sau. Có một số 1 bé xíu được khắc ở mặt sau, đúng là chiếc đồng hồ đầu tiên bên thương hiệu đã hứa tặng cô.

Vân Lân là thương hiệu đồng hồ nổi tiếng trong nước, đúng lúc hợp đồng với người phát ngôn trước đó hết hạn, Vân Lân trực tiếp ký hợp đồng với Cố Trọng, người đang có sức nóng tăng vọt nhờ Nhan Như Ngọc. Tuy nhiên, Diệp Tây Nhã nói ban đầu Vân Lân nhắm trúng Nhậm Lễ, thậm chí nhà thiết kế còn trực tiếp nói chuyện với ông ấy, nhưng phút cuối vì nguyên nhân nào đó nên Nhậm Lễ đã từ chối hợp tác với Vân Lân. Thế nên miếng bánh này mới rơi xuống kẻ dự phòng là Cố Trọng.

Dù chỉ là phương án dự phòng, nhưng bánh vẫn là bánh ngon, đã đặt trước mặt mình rồi không có lý nào lại không ăn.

Cô tự do tạo dáng nhiều tư thế để nhiếp ảnh gia chụp, chụp poster xong tiếp tục quay video quảng cáo.

"Vân Lân, mời bạn cùng tận hưởng khoảng thời gian bí mật của riêng tôi."

Xong câu thoại cuối cùng, đạo diễn hô "Cắt" thông báo buổi quay hôm nay kết thúc. Cố Trọng và anh ta cùng nhau xem màn hình, sau khi xác nhận tất cả đều không có vấn đề, buổi quay quảng cáo hôm nay chính thức kết thúc.

Cố Trọng thay quần áo ra ngoài, cô vừa đưa tay Diệp Tây Nhã đã chủ động trả điện thoại lại cho cô. Cô nhấp mở WeChat kiểm tra, Phòng Giai Nhuế đã trả lời tin nhắn của cô, đối phương gửi một danh thiếp điện tử qua, tên danh thiếp là ba chữ Lâm Thương Từ, avatar là một đám mây.

Cô gửi một emoji cảm ơn, sau đó nhanh chóng nhấp vào avatar Lâm Thương Từ gửi lời mời kết bạn.

*****

Lâm Thương Từ ngồi xếp bằng trên bàn trà, trước mặt cô đặt laptop, bên trong tràn ngập các con chữ vuông vức, cô đang nghĩ kịch bản mới. Dù sao cũng có rất nhiều thời gian, vừa hay ký ức có thể bảo tồn, cô có thể chậm rãi xây dựng dàn ý bố cục mới và nội dung câu chuyện.

Điện thoại có thông báo, cô nhìn phớt qua, là lời mời kết bạn.

Vừa rồi Phòng Giai Nhuế có gọi cho cô hỏi cô có lén liên lạc với Cố Trọng không, nói đối phương xin bà WeChat của cô, nên bà gọi cô hỏi ý kiến cho hay không.

Cô cho rồi, nhưng bây giờ thấy Cố Trọng gửi lời mời kết bạn làm cô nhớ lại lần mình bị từ chối trong nhà vệ sinh, thế là quyết định trả thù nho nhỏ, không vội đồng ý cô ấy.

Tạm thời không để ý đến nó!

*****

Cố Trọng xem TV, cô cứ có cảm giác điện thoại vang lên nhưng lần nào xem cũng không có gì, Lâm Thương Từ vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

Rõ ràng là một bộ phim khá hấp dẫn nhưng cô lại không tập trung xem, xuyên suốt quá trình chỉ nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trên bàn gần đó. Ngay cả tên nữ chính là gì cũng không biết. Đến khi bộ phim kết thúc, cô cũng không biết Anna và Alice ai là người tốt, ai là người xấu.

8 giờ tối, khi cơm tối đã được cô tiêu hóa sạch sẽ thì Lâm Thương Từ mới chấp nhận yêu cầu kết bạn của cô, cô hưng phấn mở khung chat, chưa kịp gõ chữ đầu tiên đã vội vàng thoát ra.

Sao cô phải tìm cô ấy nhanh vậy chứ!? Cô ngồi đây chờ người ta suốt mấy tiếng đồng hồ, vừa chấp nhận là lanh tay lẹ mắt gửi tin nhắn cho đối phương, há chẳng phải khiến bản thân lộ vẻ hấp tấp sao?

Không được, cô là một sao nữ nổi tiếng, không thể để đối phương biết bản thân mình chờ người ta mấy tiếng liền được, thế trông mất giá quá. Cô phải từ tốn, thong dong hơn, tỏ ra không chút quan tâm.

Cho nên cô cũng quyết định tạm thời ngó lơ cô ấy!

10 giờ tối, Lâm Thương Từ tắm rửa xong ra ngoài, WeChat vẫn trống rỗng, không có tin nhắn mới.

"Không phải nói có việc tìm mình sao, sao bây giờ còn chưa tìm?" Cô làm mới liên tục, xác nhận khung chat của hai người trống không.

Tóc vẫn chưa sấy khô, Cố Trọng gửi tin nhắn đầu tiên, nội dung viết: "Xin lỗi, vừa rồi có việc bận."

"Bận gì mà bận? Công việc của cô toàn nằm vào buổi chiều, đừng cho là tôi không biết." Lâm Thương Từ bĩu môi làu bàu, sau đó nhắn lại: "Nghe nói cô tìm tôi có việc?"

"Cũng không có gì, vì chuyện hai ngày trước nên muốn mời cô ăn bữa cơm để cảm ơn ấy mà." Tiếp theo lại gửi thêm một tin. "Nể mặt tôi chứ?"

"Được thôi."

"Thế tối mai 6 giờ tại nhà tôi, cô đi tay không đến là được." Kèm theo đó là một định vị vị trí.

"Được."

Hôm sau, Lâm Thương Từ đường quen chốn cũ đến chung cư của Cố Trọng, trên tay còn cầm một túi hàng nhỏ, cô đặc biệt đi đường vòng mua một túi đồ ăn vặt cho mèo.

Lần trước mua khung leo cho mèo ôm đi nặng quá, nên lần này chỉ đành mua thứ nhẹ hơn.

Cố Trọng tự mình xuống dưới đón cô lên, hôm nay cô ấy ăn mặc rất giản dị, quần ống rộng màu xám đi kèm áo phông hồng nhạt, mặt trước áo phông in to bốn chữ "Thịnh thế mỹ nhan", mái tóc dài được búi lại đơn giản bằng một cây trâm.

"Không phải đã nói cô đi tay không là được rồi sao?" Cố Trọng đút hai tay vào túi quần dẫn Lâm Thương Từ vào thang máy, tay phải nhanh chóng rút ra ấn số tầng rồi đút vào lại.

"Một túi đồ ăn vặt cho mèo thôi mà."

Lâm Thương Từ ít khi qua nhà người khác, cũng không biết nên mua gì tặng. Cố Trọng hình như cũng không thiếu gì, mua đồ quý giá thì mình không đủ tài chính, mua rẻ lại trông keo kiệt, thế nên chỉ đành đổi đối tượng nhận quà.

Ít nhất Sếp Tổng cũng sẽ không nói nó ghét quà của cô.

Không biết suy nghĩ lắt léo của Lâm Thương Từ, Cố Trọng dẫn cô vào nhà, đưa dép đi trong nhà cho cô. Lâm Thương Từ vừa đổi giày vừa thuận miệng khen tặng một câu: "Nhà cô rộng quá."

Lần trước đến nhà cô ấy, cô không khen, nên lần này phải khen qua.

"Ban đầu không định mua rộng thế này, nhưng mà Diệp Tây Nhã nói có khi phải quay gameshow trong nhà, đoàn đội quay chụp đông người, cho nên mới mua nơi này cho rộng rãi." Cố Trọng nói xong huýt sáo một tiếng.

Sếp Tổng lập tức vọt ra từ góc nào đó, nhảy vào lòng Cố Trọng.

"Thính giác của Sếp Tổng kém, nhưng rất nhạy cảm với tiếng huýt sáo, mỗi lần về nhà tôi đều gọi nó như vậy." Cố Trọng dùng đầu ngón tay gãi cái đầu nhỏ của nó, khóe miệng nở nụ cười.

"Lần đầu tiên tôi biết đó." Lâm Thương Từ lẩm bẩm, lần trước ghé nhà Cố Trọng không nói với cô, cũng không có huýt sáo.

"Đương nhiên là lần đầu tiên cô biết rồi, cô đã đến bao giờ đâu." Cố Trọng không để tâm lời cô nói, cô ấy khom lưng thả Sếp Tổng xuống đất, để nó tự chơi.

Lâm Thương Từ học theo cũng huýt sáo thử, bóng lưng Sếp Tổng lập tức dừng lại, sau đó nó quay đầu nhìn, như thể cảm thấy tiếng huýt sáo này lạ tai, nó nhìn chằm chằm Lâm Thương Từ không nhúc nhích, như đang cảnh giác.

"Nó hơi sợ người lạ, cô chơi với nó nhiều hơn là nó quen cô thôi." Ý cười trên mặt Cố Trọng không giảm, cô ấy đưa tay lấy tạp dề trên quầy bar đeo vào.

"Để tôi giúp!" Lâm Thương Từ vén tay áo, cũng muốn vào phòng bếp.

Tuy là cô không biết nấu ăn, nhưng vẫn biết làm bộ làm tịch, hẳn Cố Trọng sẽ ngăn cô lại, dù sao cô cũng là khách mà, hehe.

Người bình thường hầu như đều khách sáo để khách chờ đến bữa tối, vì mẹ cô cũng thế.

"Được thôi, cô đập tỏi giúp tôi đi."

Lâm Thương Từ ngây ngẩn cả người, không nghĩ Cố Trọng chẳng hề khách sáo. Người đòi phụ giúp là cô, bây giờ cũng không thể mặt dày thừa nhận mình không biết làm được.

Xấu hổ lắm!

Thế là cô cắn răng rửa tay, lấy con dao bản to trên giá dao, Cố Trọng cẩn thận lột sạch tỏi, hiện giờ tấm thớt trước mặt Lâm Thương Từ có vài tép tỏi trắng ngà đang chờ bị đập nát.

Sếp Tổng đang dựa vào thành ghế sofa liếm móng, đột nhiên có một thứ gì đó từ xa bắn đến, nó sợ tới mức giật mình một cái, bật khỏi sofa nhảy xuống sàn nhà, kêu lên: "Méoo!"

- ----

Cố Trọng: Phải rụt rè, phải làm giá, không được vội vàng

Lâm Thương Từ: Phải bình tĩnh, không thể nôn nóng

Cố Trọng: Rụt rè......

Lâm Thương Từ: Bình tĩnh......

Cả đời không nhắn được câu nào, Sếp Tổng buồn mà không nói, còn bị ám sát 😌

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK