Editor: Lăng
"Không thể đi."
Trong đầu lão tặc già này nghĩ gì, tối nay không ai không biết.
"Vậy cần phải tìm một lý do chính đáng, dù sao Lý Hiệp chỉ nói tôi đến phòng lão ta để ký tên lên đồ chơi cho cháu lão."
Cố Trọng đang ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, đầu ngón tay phải vẫn gõ vào tay vịn của ghế.
"Giả vờ ốm, tôi sẽ đi nói một tiếng." Lâm Thương Thương Từ cảm thấy biện pháp này khả thi.
"Bây giờ mà giả bệnh cũng muộn quá rồi." Vừa rồi sức khỏe còn rất tốt, giờ mà đột nhiên bị bệnh là rất không hợp lý.
Ngoài cửa có tiếng bước chân, bước đi có phần giống Lý Hiệp, Cố Trọng ngồi thẳng lưng lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, may là đối phương chỉ đi ngang qua. Cố Trọng khe khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu cô vẫn không chịu đi thì đối phương nhất định sẽ cử Lý Hiệp đến mời lần nữa, đến lúc đó cô phải thoái thác như thế nào đây?
"Chạy đi! Bây giờ lập tức quay về Nam Minh."
Lâm Thương Từ biết nếu Cố Trọng vẫn luôn tìm cớ từ chối thì rất có thể Vương Hoa sẽ cảm thấy như bị tát vào mặt, điều này không tốt cho Cố Trọng.
Ánh mắt Cố Trọng lập lòe, cô ngước mắt để bản thân nhìn thẳng vào mắt đối phương.
"Đã gần 10 giờ rồi, bên ngoài tối đen sao mà chạy được?" Chưa kể trời đã khuya, các cô còn đang ở trên núi.
"Nếu cô muốn, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ."
Cố Trọng thấy biểu cảm của cô ấy rất nghiêm túc, như thể chỉ cần cô đồng ý là Lâm Thương Từ lập tức dẫn cô đi.
Vậy nên cô đã do dự một chút rồi nói: "Vậy chạy đi!"
Lâm Thương Từ gật đầu, sau đó nhanh chóng rời phòng.
Lý Hiệp "phụng mệnh" đến phòng Cố Trọng, anh ta vừa định gõ cửa chợt cửa phòng đã tự động mở, Cố Trọng và Lâm Thương Từ mặc chỉnh tề, trên tay còn kéo theo vali.
"Hai người định......?" Lý Hiệp choáng váng, thế này là muốn trực tiếp chạy trốn sao?
"Thư ký Lý đến đúng lúc quá, tôi đang muốn tìm anh đấy!" Cố Trọng lật mặt như lật sách, tỏ ra nôn nóng, "Anh chuyển lời đến thị trưởng Vương giùm tôi, nói là tôi mới nhận được điện thoại từ nhà thông báo ông nội của tôi sắp mất, đang được chăm sóc đặc biệt nên tôi phải lập tức về ngay để gặp ông lần cuối!"
Lý Hiệp còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Trọng đã nhét một tấm ảnh vào tay anh ta: "Thay tôi nói xin lỗi thị trưởng Vương nhé, lần sau nếu có cơ hội sẽ ký tên lên đồ chơi sau, bây giờ đành dùng tấm ảnh có chữ ký này thay thế."
Lý Hiệp cầm tấm ảnh, rốt cuộc cũng phản ứng lại, "Không phải chứ, khuya rồi sao mấy người về được?"
Đúng lúc Quý Trình ra khỏi phòng, anh ta vừa đóng cửa vừa kéo áo khoác lên, hỏi: "Đi được chưa?"
"Được rồi." Cố Trọng nói, nhân tiện còn đưa thẻ phòng cho Lý Hiệp nói: "Làm phiền thư ký Lý trả thẻ phòng giùm chúng tôi, tôi phải đi gấp."
Lý Hiệp đứng như trời trồng nhìn bóng lưng ba người biến mất ở khúc ngoặt, mà trong tay anh ta chỉ còn một tấm ảnh có chữ ký để báo cáo kết quả.
Quý Trình ngồi vào ghế lái khởi động xe, chỉnh lại gương chiếu hậu rồi hỏi: "Cô nói ông nội mình như thế có ổn không đấy?"
Không thể lấy mạng người ra đùa được, tính mạng người thân lại càng không.
"Tôi không có ông nội, cha tôi là cô nhi."
Lái xe xuống núi mất hơn hai tiếng, ban đêm muốn tìm được khách sạn dưới chân núi cũng không dễ, nên Quý Trình trực tiếp chở hai người đến sân bay. Khi đến sân bay cũng đã gần 2 giờ đêm, Quý Trình nói anh sẽ tự tìm chỗ qua đêm ở sân bay rồi rời đi, Lâm Thương Từ đi mua vé máy bay, chuyến bay đến Nam Minh gần nhất cũng phải 5 giờ mới có chuyến.
Đến phòng nghỉ, không có nhiều người trong phòng lắm, hai cô chọn một góc hẻo lánh
"Cô ngủ trước đi, khi nào đến giờ tôi gọi dậy cho." Lâm Thương Từ lấy laptop ra.
Nếu đêm còn dài, vậy không bằng gõ chữ.
"Cô không ngủ sao?" Cố Trọng mở to mắt, đúng là cô có phần mệt mỏi.
"Tôi phải chú ý đến cô, đề phòng người khác lén chụp cô." Lâm Thương Từ lại liếc nhìn xung quanh, không có ai.
"Có phải cô hiểu lầm gì về tôi không? Tôi chỉ vừa nổi tiếng thôi, không có nhiều người biết đến tôi đâu." Cố Trọng nhếch miệng, sau đó nhắm mắt lại.
"Sẽ rất nhanh thôi." Lâm Thương Từ vô thức lẩm bẩm.
Chờ Cố Trọng đóng [Liễu Vô Ương], lại đóng [Phá kén], rất nhanh cô ấy sẽ nổi tiếng.
Cố Trọng nhìn từng chữ tổ hợp thành câu trên bản thảo, cuối cùng ghép thành một câu chuyện, cô thầm nghĩ hóa ra Nhan Như Ngọc cũng được sáng tạo trong một buổi đêm nào đó, thông qua đối thoại với con chữ, đối thoại với bản thân và đối thoại với thế giới này.
Lâm Thương Từ gõ bàn phím, cảm giác được bả vai mình hơi trầm xuống, Cố Trọng tựa đầu lên vai cô ngủ say. Cô hơi nghiêng đầu nhìn cô ấy, chỉ có thể nhìn được phần lông mi của Cố Trọng, và nốt ruồi trên chóp mũi, mùi nước hoa thoang thoảng bay vào khoang mũi như quỷ mị về đêm đi câu hồn đoạt phách.
Không biết vì sao nhưng cô khá thích mùi hương trên người Cố Trọng.
Cô tham lam hít vài hơi thật sâu, rồi lập tức cảm thấy mình thật giống kẻ biến thái, may mắn Cố Trọng ngủ rồi nên không thấy vẻ mặt thay đổi phong phú còn hơn Xuyên kịch của cô.
* Xuyên kịch hay còn gọi là kinh kịch Tứ Xuyên là loại hình nghệ thuật dân gian văn hóa Ba Thục. Xuất phát từ đời nhà Thanh.
Chờ đến khoảng gần 4 giờ, Lâm Thương Từ gọi Cố Trọng dậy, hai người ký gửi hành ký và đi qua phần kiểm tra an ninh bước vào sảnh chờ bay.
Máy bay cất cánh đúng giờ, 9 giờ đến sân bay Nam Minh, bởi vì là quyết định đột xuất nên khi hai cô xuống sân bay cũng không có người hâm mộ nào ra đón.
Chú Hà nhận được thông báo của Diệp Tây Nhã, đã sớm đừng chờ ngoài sân bay, khi về đến nhà Cố Trọng là đã gần 11 giờ.
"Nguyên ngày nay cô không được nghỉ ngơi, ở lại nhà tôi ngủ chút đi, tỉnh dậy rồi tôi chở cô về nhà."
Lâm Thương Từ mệt đến độ hai mắt díp lại không mở ra được, nên đồng ý thuận theo tự nhiên.
Từ Đồ Chi sau khi đi làm được vài tiếng mới nhận được thông báo từ Diệp Tây Nhã, nói hai người Cố Trọng và Lâm Thương Từ bay suốt đêm từ Kiều Lâm về Nam Minh. Ngay sau đó lại nhận được điện thoại từ thư ký của thị trưởng thành phố Kiều Lâm, nói lần hợp tác này đã thất bại, bọn họ quyết định sẽ đổi người khác.
Đầu Từ Đồ Chi to ra gấp đôi, rõ ràng Diệp Tây Nhã hiển nhiên cũng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, cho nên sau khi cô gọi điện cho Cố Trọng rất nhiều lần nhưng không được, cô đã hủy bỏ cuộc họp hàng tháng của công ty vào buổi chiều, trực tiếp đến nhà Cố Trọng tìm người.
Từ Đồ Chi biết mật khẩu nhà Cố Trọng, nên cô không gõ cửa mà chọn bấm mật khẩu rồi vào thẳng nhà, trong nhà yên tĩnh như không có người, chỉ có Sếp Tổng dùng tư thế mèo nhảy xuống khỏi sofa, rồi đi vòng quanh cô kêu meo meo. Cô khom lưng xoa đầu nó vài cái, chỉ tiện tay thôi, rồi mặc kệ "vị sếp" này.
Sếp Tổng cũng đã quen với việc Từ Đồ Chi không hứng thú gì với mình, xưa nay vốn thế, trước giờ chỉ lịch sự xoa nó vài cái chiếu lệ.
Biết Từ Đồ Chi đến tìm Cố Trọng nên nó lắc người dẫn cô đến trước cửa phòng Cố Trọng, sau đó lại meo meo vài tiếng ý bảo Cố Trọng ở bên trong.
Thấy Sếp Tổng vô cùng hiểu chuyện chạy đi, Từ Đồ Chi gõ cửa rồi vào phòng. Cố Trọng vẫn đang ngủ, tấm rèm ở cửa sổ sát đất được kéo lại, trong phòng rất tối. Như cảm giác người vào phòng, Cố Trọng mở mắt, thấy người đến bèn ngồi dậy mở đèn ngủ lên.
"Sao chị lại đến đây?" Cố Trọng ấn giữa mày, lại nhìn đồng hồ, mới 2 giờ chiều.
"Đến xem chuyện tốt của em đó." Từ Đồ Chi tức giận vung túi ném vào cuối giường Cố Trọng, sau đó kéo ghế ngồi cạnh giường cô.
Cố Trọng nhìn cửa vẫn đang mở, nói: "Chị đóng cửa lại đi."
"Sếp Tổng không vào đâu." Từ Đồ Chi cho rằng Cố Trọng sợ Sếp Tổng vào phòng.
Cố Trọng không hay cho Sếp Tổng vào phòng, cô không muốn nó rụng lông.
"Không phải, Thương Từ đang ngủ nên em sợ chị đánh thức cô ấy." Lâm Thương Từ ngủ phòng ngủ phụ đối diện phòng Cố Trọng.
Từ Đồ Chi đi đóng cửa lại, ngay khi cô ấy ngồi xuống lần nữa lập tức lộ ra khí thế thường ngày luôn "hỏi trách" nhân viên.
"Giải thích gấp đi, vừa rồi thư ký của Vương Hoa gọi điện nói bên họ muốn đổi người, xảy ra chuyện gì rồi?"
Cố Trọng vừa nghe đã cười lạnh: "Cũng đoán trước được."
Ngay sau đó cô liếm môi theo thói quen nói: "Hôm qua sau bữa tối lão muốn em đến phòng lão."
"Hừ! Già dê chết tiệt." Từ Đồ Chi chửi mắng ngay tại chỗ.
Đã có ý quấy rối nghệ sĩ của mình lại còn dám gọi điện chỉ trích qua điện thoại, mặt mũi ở đâu thế!?
"Rồi sao nữa, em trốn à? Chuyện này trước đây cũng không phải chưa từng gặp, em vẫn luôn nghĩ ra cách tốt hơn để giải quyết mà, không phải sao?" Đều đã kiếm ăn trong showbiz mười năm, đây không phải lần đầu tiên Cố Trọng gặp phải loại tình huống này, bỏ chạy tại chỗ là phương án tệ nhất.
"Bởi vì Lâm Thương Từ nói muốn chạy."
Từ Đồ Chi ngẩn ra, cô ấy thấy khi Cố Trọng nói lời này khóe miệng ẩn chứa ý cười.
"Cô ấy không phải là trợ lý chuyên nghiệp nên chị có thể hiểu được trong tình huống này cô ấy chỉ có thể lập tức muốn bỏ trốn, nhưng chị không hiểu tại sao em lại chọn nghe cô ấy." Từ Đồ Chi nhớ lại những gì Diệp Tây Nhã đã với cô ấy từ lâu, rằng Cố Trọng có vẻ không hứng thú với nam giới.
"Không có gì khó hiểu, bởi vì khi em gặp phải khó khăn, việc đầu tiên cô ấy nghĩ đến là ưu tiên đến em thay vì những thứ khác." Cố Trọng liếc nhìn phòng ngủ phụ, ngay sau đó cô quay lại nhìn Từ Đồ Chi, "Chị biết không? Khi cô ấy nói muốn chạy trốn, ánh mắt và giọng nói của cô ấy khiến em có cảm giác như có thể vứt bỏ cả thế giới và chỉ có hai chúng em chạy trốn. Nó thực sự rất kích thích và lãng mạn. Ngay cả ánh mắt của cô ấy cũng đang quyến rũ em, nên em đương nhiên bỏ trốn cùng cô ấy."
Từ Đồ Chi hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh lại cơn sốc này, "Em thích cô ấy?"
Đôi mắt Cố Trọng trong vắt, không hề có chút giấu giếm cô ấy, "Em thích cô ấy."
"Vậy em...... Muốn ở bên cô ấy à?"
Lần này trái lại Cố Trọng lại lắc đầu, nói: "Cô ấy là gái thẳng, thầm yêu gái thẳng gần như không kết quả tốt."
Cô chưa từng yêu đương nhưng lại rất thích lên mạng xem người khác yêu đương, đã có quá nhiều vết xe đổ từ những bài gửi nặc danh cho nên cô biết rõ.
Từ Đồ Chi không hiểu các thuật ngữ trong giới này lắm, "Sao em biết cô ấy thẳng?"
"Em thử rồi......"
Cô đã thử rồi! Lâm Thương Từ có thể giúp cô kéo khóa kéo không chút ngại ngùng, cũng có thể xoa bóp vết bầm tím ở phần đùi trong của cô mà không hề kiêng dè, thì chỉ có gái thẳng mới không thèm quan tâm thế thôi! Phàm chỉ cần hơi cong thôi là cô ấy đã xấu hổ rồi.
Kết quả cô ấy không hề =.=
"Vậy nên em sẽ không ở bên cô ấy, trừ phi có một ngày cô ấy đột nhiên nói với em là cô ấy thích em."
Nếu thật sự có ngày đó, vậy dù có thế nào đi chăng nữa cô cũng sẽ phải ở bên Lâm Thương Từ.
"Cố Trọng, chị là chủ nhân của Truyền Thông Phiếm Hành, em biết chị sẽ không đồng ý." Bất kể đó là Lâm Thương Từ hay là một ai khác, cô cũng đều không cho phép.
Yêu đương khi sự nghiệp đang lên là một đòn trí mạng đối với cả nghệ sĩ nam lẫn nghệ sĩ nữ. Điều này không liên quan đến tuổi tác, vì người hâm mộ sẽ không quan tâm nghệ sĩ đã đủ tuổi yêu đương hay chưa, đặc biệt là đối với những nghệ sĩ có lượng lớn "fans bạn gái" hoặc "fans bạn trai".
Thật đúng lúc khi Cố Trọng chính là loại nghệ sĩ này.
"Em và cô ấy có thể ở bên nhau hay không là một chuyện, còn chị có đồng ý hay không lại là một chuyện khác."
"Đồ Chi, chị biết đấy, em là một kẻ tham lam."
Cô là một người tham lam, vậy nên cô muốn có tất cả.
- ----
Lâm Thương Từ: Trong thời gian mình còn ngây ngô tưởng người ta nhờ mình giúp thật, thì vợ mình thử mình rồi! Thật là đáng sợ!