Editor: Lăng
Lâm Thương Từ bừng tỉnh, không hề nằm mơ, như thể giây trước vừa té xỉu thì giây sau đã tỉnh lại.
Cô ngạc nhiên khi thấy mình đang nằm trên giường, như mọi khi, cô nhanh chóng chộp lấy chiếc điện thoại trên bàn cạnh giường và nhìn ngày, ngày 24 tháng 7.
Vì sao lại quay về rồi?
Là Cố Trọng!
Cô nhảy xuống giường, vội vã chạy đến chung cư Thanh Hòa, trước khi người bảo vệ ở trong phòng kịp phản ứng, Lâm Thương Từ đã nhảy qua hàng rào điện và chạy vào. Thật đúng lúc khi có người ra ngoài, cô vội chặn cửa thang máy sắp đóng lại, lách người chui vào, nhanh chóng ấn số 13, cửa thang máy đóng lại ngay trước mặt người bảo vệ.
Mãi đến khi thang máy dừng lại, Lâm Thương Từ mới có cơ hội thở dốc, cô nhìn màn hình điện thoại nhưng vẫn không có ai trả lời, trong lòng không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Thang máy phát ra tiếng "Đing đong", cô rảo bước đến cửa nhà Cố Trọng, ấn vang chuông cửa. Khi Cố Trọng mở cửa ra cũng thấy choáng váng, Lâm Thương Từ nghe thấy tiếng thang máy hoạt động gần đó, hẳn là bảo vệ đã đuổi đến, vì thế cô nghiêng người vào nhà, trở tay đóng cửa lại.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Trọng nhìn Lâm Thương Từ, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh và âm thanh, cô ấy dựa lưng vào cánh cửa, chống gối để không ngã xuống đất. Cố Trọng nhắm chặt mắt, nhíu mày, qua hồi lâu mới nói bằng vẻ bất lực: "Không biết."
Cô không biết gì cả, không biết gì cho đến giây cuối cùng, cô chỉ vừa mới nhận ra mình đã quay lại lần nữa.
"Hôm qua cô về nhà đã gặp phải chuyện gì?" Lâm Thương Từ ngồi xuống bậc thềm ở lối vào.
Bên ngoài có người bấm chuông cửa, Cố Trọng đứng dậy mở cửa, bảo vệ đứng bên ngoài hỏi: "Chào cô Cố, xin hỏi cô có thấy một người phụ nữ lạ mặt xâm nhập không?"
Cố Trọng nghiêng người, để bảo vệ thấy Lâm Thương Từ ở sau lưng mình, nói: "Cô ấy là bạn tôi, sau này không cần cản cô ấy lại."
Bảo vệ nhìn Lâm Thương Từ rồi lại nhìn Cố Trọng, lúc này mới nói: "Vậy làm phiền bạn cô đi đăng ký làm khách ghé thăm, nếu không chúng tôi rất khó ăn nói."
"Được, cảm ơn anh, làm phiền anh quá."
Sau khi bảo vệ rời khỏi, Cố Trọng ngồi xuống cạnh Lâm Thương Từ, bắt đầu nhớ lại mọi chuyện hôm qua.
Thế nhưng mặc dù cô cố nghĩ như thế nào, trí nhớ cũng chỉ dừng lại ở thời điểm đóng cửa, sau đó cô không thể nhớ gì nữa
"Tôi đã nói rồi, cơ hội quay lại ngày hôm nay chỉ xuất hiện khi một trong hai chúng ta có một người chết đi, tôi biết rất rõ là hôm qua mình không có chết." Lâm Thương Từ bắt đầu lục soát xem có những chi tiết nào mà cô ấy không chú ý ở vòng lặp trước.
Tuy nhiên cô ấy phát hiện mình không thể phân biệt được, chuyện tương tự đã xảy ra quá nhiều lần đến mức cô ấy không thể sắp xếp thứ tự. Ký ức của cô ấy bắt đầu đan xen như dây leo mọc bừa bãi, quấn quanh những cây cột, thật khó để phân biệt đâu là gốc đâu là ngọn.
"Cô đã chết, Cố Trọng."
Là do Cố Trọng muốn quay lại nên lựa chọn tự sát, hay là vì lý do khác mà bị giết hoặc tử vong ngoài ý muốn, cô ấy cũng không thể đoán được.
"Lâm Thương Từ, tôi không nhớ rõ." Cố Trọng ảo não ôm đầu.
Không chỉ lần này, cô thậm chí còn quên đi một số chuyện quan trọng hơn trong quá khứ. Khi ký ức mới xuất hiện trong đầu, cô càng tin chắc ký ức của mình có một khoảng trống.
"Hôm qua trên đường về nhà, tôi đã đi đến nơi xảy ra tai nạn giao thông, vụ tai nạn vẫn xảy ra." Lâm Thương Từ sắp xếp lại các manh mối, "Cho dù trải qua bao nhiêu vòng lặp thì cô luôn chết trong vụ tai nạn đó, nên tôi đương nhiên cho rằng chỉ cần né tránh tai nạn là có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như vậy."
"Cố Trọng, nếu cô buộc phải chết vào ngày 26 tháng 8, nhưng tai nạn giao thông chỉ là nguyên nhân B khiến cô không thể chết vì nguyên nhân A thì sao? Nói cách khác, lẽ ra cô phải chết bởi vì nguyên nhân A, nhưng trước đó lại xảy ra tai nạn giao thông hay nói cách khác là nguyên nhân B, nên chúng ta cũng chỉ nhìn thấy nguyên nhân B. Chỉ có tránh khỏi nguyên nhân B, mới có thể thực sự nhìn thấy nguyên nhân A."
"Vụ tai nạn ô tô không phải là nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của cô."
Cố Trọng bỗng nhiên nhớ lại chuyện ngày hôm qua cô không phát hiện, nhưng hôm nay lại cảm thấy có gì đó không đúng.
"Trước kia mỗi lần về nhà, hễ tôi huýt sáo thì dù Sếp Tổng có làm gì nó cũng sẽ chạy ra ngay."
Nhưng hôm qua nó không chạy ra.
"Có thể có ai đó trong nhà tôi."
Vừa nghe thế, Lâm Thương Từ lập tức hối hận, lẽ ra hôm qua cô ấy nên ở cạnh Cố Trọng mới phải.
"Thực xin lỗi, là tôi không suy nghĩ chu đáo......" Lâm Thương Từ có phần tự trách.
Cố Trọng đưa tay vỗ nhẹ vào người cô ấy, như thể người chết không phải là mình, an ủi Lâm Thương Từ: "Biết đâu khi tôi chết không hề thấy khó chịu chút nào thì sao?"
Lâm Thương Từ thở dài, "Bây giờ chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ xem nguyên nhân thật sự khiến cô chết là gì?"
Đây là một việc rất khó khăn, đứng ở góc nhìn của Lâm Thương Từ, cô không cách nào biết được Cố Trọng đã làm gì, hơn nữa Cố Trọng cũng không có ký ức ở các vòng lặp trước, nên tất nhiên cũng sẽ không biết mình có làm gì dẫn đến tử vong hay không. Hai cô chỉ có thể suy ra từ kinh nghiệm của những vòng lặp trước, chuyện này có phần rủi ro.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, suy luận suốt vài tiếng bọn họ rút ra được những điểm sau.
Thứ nhất, có lẽ cái chết của Kỳ Thất không liên quan trực tiếp đến cái chết của mẹ Lâm Thương Từ.
Thứ hai, việc giành lấy thẻ nhớ từ tay gã paparazzi có thể là điểm mấu chốt.
Thứ ba, đó chính là thị trưởng Vương Hoa của thành phố Kiều Lâm, mặc dù khả năng này không cao nhưng vẫn phải đề phòng nhiều hơn.
Thứ tư, cả hai nguyên nhân dẫn đến cái chết là A và B có thể xuất hiện cùng lúc khi một điều kiện tất yếu nào đó được kích hoạt, chẳng hạn như đã đắc tội ai đó.
Về điểm thứ tư, dưới tình huống đắc tội với ai đó, có thể là do Vương Hoa, mà cũng có thể là chuyện Cố Trọng có thẻ nhớ trong tay đã bị nhóm người đó biết được.
"Có hai bên bị hiềm nghi, tốt nhất là tránh cả hai. Nếu lần này Vương Hoa vẫn đến mời cô thì chỉ cần từ chối, còn phía tay săn ảnh chúng ta không cướp thẻ nhớ nữa, tốt nhất là không nên tiếp xúc với gã ta, miễn cho người khác hiểu lầm là chúng ta đã xem những tấm ảnh đó." Lâm Thương Từ nói bây giờ chỉ có thể loại trừ những nguyên nhân có khả năng dẫn đến cái chết của Cố Trọng nhất.
Bất kể thành công hay thất bại, cũng đều có thể chứng minh liệu hai nhóm người này có vấn đề hay không.
"Rột rột...... Ục ục......"
Cố Trọng ngẩng đầu nhìn Lâm Thương Từ chằm chằm, chỉ thấy đối phương xấu hổ quay mặt đi.
"Tôi đói rồi, nhân tiện làm cho cô luôn nhé." Cố Trọng đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Lâm Thương Từ nhìn bóng lưng cô ấy, có chút xấu hổ và giận dữ nhéo nhéo cái bụng của mình.
Đang nói chuyện nghiêm túc, kêu cái gì mà kêu!
*****
Cứ mỗi lần lặp lại ngày 24 tháng 7, là tủ lạnh trong nhà Cố Trọng chẳng còn gì, nên cô chỉ chiên một ít thịt xông khói, làm vài chiếc bánh sandwich và pha cà phê đen
"Cô có thêm đường vào cà phê không?" Cố Trọng vừa rót cà phê vào hai chiếc cốc sứ, vừa hỏi.
"Thêm hai thìa." Lâm Thương Từ không uống đắng.
Cố Trọng lấy lọ đường úc hai thìa bỏ vào cốc cà phê của Lâm Thương Từ, khuấy tan đường rồi mới đưa cho cô ấy.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Cố Trọng nhìn đồng hồ, suýt chút nữa cô đã quên hôm nay phải làm gì rồi!
Lần thứ N tham gia lễ ra mắt phim [Núi rừng].
Diệp Tây Nhã biết mật khẩu nhà cô, nhưng lần nào đến cũng đều để tự cô mở cửa, trừ khi cô ấy nhấn chuông hai lần mà không ai ra mở, thì cô ấy mới tự mình nhập mật khẩu vào nhà. Cố Trọng chỉ mãi suy nghĩ nên ăn gì, đã khiến Diệp Tây Nhã tự nhấn chuông hai lần.
Diệp Tây Nhã mở cửa vào nhà, miệng vẫn đang càm ràm chắc chắn Cố Trọng còn ngủ nướng, kết quả vừa quay người đã thấy hai người đang ngồi ăn.
"Em dậy rồi mà cũng không mở cửa cho chị!" Diệp Tây Nhã phàn nàn với Cố Trọng trước tiên, ngay sau đó mới nhìn Lâm Thương Từ chằm chằm, trong ánh mắt lộ ra vẻ đề phòng.
Cô gái này ở đâu ra? Có quan hệ gì với Cố Trọng? Sao lại ăn sáng chung? Thế này là mới vừa thức dậy cùng nhau đúng không?
Lâm Thương Từ nuốt thức ăn trong miệng, lần thứ N tự giới thiệu với Diệp Tây Nhã, người vốn đã không thể quen thuộc hơn: "Chào cô, tôi là Lâm Thương Từ, biên kịch của [Phong hoa]."
Diệp Tây Nhã ngước cằm, trả lời rất chuyên nghiệp: "Chào cô, tôi là người đại diện của Cố Trọng, tên là Diệp Tây Nhã."
Sau đó cô ấy nhìn Cố Trọng, nói: "Em lại đây, chị có một số vấn đề muốn nói với em."
Cố Trọng bối rối đi theo Diệp Tây Nhã ra ngoài ban công, kết quả vấn đề đầu tiên mà Diệp Tây Nhã hỏi là: "Bắt đầu lâu chưa?"
"Bắt đầu cái gì?" Cố Trọng nghiêng đầu, đang hỏi gì vậy?
"Ý là hai người quen nhau lâu chưa?" Diệp Tây Nhã đã nghĩ ra vài phương án trong đầu.
Khi chia tay, nếu thật sự yêu nhau không thể tách rời thì nên giữ bí mật, còn lén lút yêu đương ở trong hoàn cảnh đang bán hủ bán cơ này cũng có thể, nhưng không thể tự ý công khai.
*Bán hủ bán cơ: Thuật ngữ mạng "Bán hủ" dùng để chỉ chỉ hành vi thu hút sự chú ý bằng cách dựa vào các chủ đề hấp dẫn như nam giới ưa nhìn và các mối quan hệ lãng mạn giữa những người đàn ông với nhau mà không liên quan đến tình dục. Thường hay xuất hiện trong đam mỹ và bách hợp.
"Chị nghĩ gì vậy? Em là cô ấy là bạn bè đàng hoàng, cô ấy thẳng." Cố Trọng rất sốc, mặc dù chính cô cũng rất hy vọng mình có thể trả lời được một con số chính xác cho câu hỏi "Bên nhau bao lâu?" này lắm!
"Thẳng à, vậy thì tốt." Diệp Tây Nhã thở phào nhẹ nhõm.
"Chị bị bệnh à? Nếu chị thấy Từ tổng, thế chị có hỏi vậy không?" Thỉnh thoảng Từ Đồ Chi cũng sẽ ở lại nhà Cố Trọng ăn cơm tối, hoặc có khi trực tiếp ngủ lại, vì chắc chắn cô ấy sẽ uống rượu.
"Không, Từ tổng quá thẳng."
Không chỉ có thẳng, mà còn là một người phụ nữ chuyên tâm vì sự nghiệp, không gì có thể ngăn cản cô ấy kiếm tiền. Nếu đặt đàn ông và tiền bạc ở cạnh nhau, Từ Đồ Chi là người tuyệt đối sẽ lựa chọn tiền bạc.
Bởi vì cô ấy sẽ nói: "Đàn ông sẽ phản bội bạn, nhưng tiền thì không. Một khi mình kiếm được thì nó là của mình."
Câu nói này như thể cô ấy đã tung hoành tình trường vài chục năm, nhưng theo như Diệp Tây Nhã biết, hình như Từ Đồ Chi chưa bao giờ yêu đương, cùng lắm cô ấy chỉ học theo người khác chơi trò tình một đêm khi đi học. Bởi vì tình một đêm vừa khiến cô ấy khoái lạc, vừa không làm phiền cô ấy kiếm tiền, niềm vui nhân đôi.
"Từ tổng trông rất thẳng, thế cô ấy trông không thẳng à?" Cố Trọng nheo mắt nhìn Lâm Thương Từ, người đang bị hai người thảo luận mà không hề hay biết, cô ấy đang nhâm nhi cà phê và chơi điện thoại.
"Khó mà nói được." Diệp Tây Nhã cau mày.
Cố Trọng lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, tuy là Diệp Tây Nhã rất thẳng nhưng radar của cô ấy lại khá thần kỳ, trước kia cô bị buộc come out với cô ấy cũng là vì geidar của cô ấy phát huy tác dụng.
Vậy nên Lâm Thương Từ có thể là thuộc loại thước dẻo bán thẳng.
"Này nhé, chị nói cho cô biết là đừng có tính toán gì hết, sự nghiệp đang lên đấy!" Diệp Tây Nhã nghiêm khắc chỉ ra chỗ sai, người này còn dám lợi dụng cô để dò xét xu hướng tính dục của người khác.
"Em có nói gì đâu, bạn bè nghiêm túc thôi mà, là tự chị suy nghĩ nhiều." Cố Trọng chê bai bước vào nhà, ngồi xuống đối diện Lâm Thương Từ tiếp tục ăn miếng sandwich đang ăn dở.
Chờ cho Diệp Tây Nhã đi vào, Cố Trọng đột nhiên nói: "Đúng rồi, tiếp theo Thương Từ phải làm trợ lý của em đó, bởi vì công việc của cô ấy yêu cầu."
Lần nào cũng phải tìm lý do, Cố Trọng cũng quá lười để giải thích nhiều lần, cũng không cần để Từ Đồ Chi đi tìm Phòng Giai Nhuế bàn việc sáng tác kịch bản riêng. Ngày nào chuyện vòng tuần hoàn chưa giải quyết được, vậy có nói cũng vô ích.
"Thế là chị bị đuổi việc hả?" Sao Cố Trọng vừa tỉnh dậy thì không cần cô nữa rồi, "Cô ấy làm được chứ?"
Mặt Cố Trọng không cảm xúc: "Cô ấy làm được, chỉ mấy tháng thôi, kế tiếp chị còn phải quản lý Lâm Tố nên không cần lo thất nghiệp đâu."
Lâm Thương Từ cả kinh, vừa rồi Cố Trọng đã tiết lộ gì rồi? Ngay khi cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai vết máu trên mũi Cố Trọng, máu mũi nhỏ xuống chiếc sandwich trên đĩa, từ từ bị bánh mì trắng hút vào.
- ----
Cố Trọng: Hảo tỷ muội, chị đã giúp em một chuyện lớn đó
Diệp Tây Nhã: Gì? Ai biết gì đâu.