Dáng vẻ nghi ngờ của Trịnh Thư Nam rất đáng yêu, Lạc An cũng không hề giấu diếm, cậu giải thích: “Em chính là An Lạc, không phải anh đã hẹn em để bàn về tác phẩm sao?”
“…….” Trịnh Thư Nam nhìn Lạc An hồi lâu mới nói nên lời: “Em còn có acc clone nào có liên hệ với tôi nữa, mau nói hết ra.”
Lạc An lắc đầu: “Hết rồi.” Cậu nhất thời không nhớ ra nick Đường Phèn Dâu tây, vì acc clone quá nhiều, thật sự không nhớ nổi.
Trịnh Thư Nam không hề thấy phiền phức, ngược lại anh bắt đầu nghĩ giống Lạc An, hai người họ thật sự có duyên với nhau, An Lạc, Lạc An chỉ là hai cái tên đảo người, sao anh không nghĩ đến cơ chứ.
Trịnh Ngọc Hạm bên này bấy giờ mới kịp phản ứng: “Lúc trước con nói muốn quay một bộ phim truyền hình, đã chọn được một quyển sách, thì ra là sách do An An viết sao? Giỏi quá.”
Lạc An được khen ngợi nên hơi xấu hổ, cậu cúi đầu: “Cảm ơn dì đã khen.”
“Cảm ơn dì cái gì, An An vốn dĩ đã rất ưu tú.” Trịnh Ngọc Hạm càng ngày càng thấy Lạc An rất tốt, bà thúc giục Trịnh Thư Nam: “Đã vậy, các con mau đi bàn việc đi, đừng lãng phí thời gian.”
“Vâng, vậy dì Liễu, mẹ, con và Tiểu An đi trước đây.” Trịnh Thư Nam chào hai bà mẹ xong thì dẫ Lạc An rời đi.
Trên đường đến bãi đỗ xe, Trịnh Thư Nam đột nhiên nhớ ra một chuyện, anh nhìn Lạc An, cười nói đầy vẻ bí hiểm: “Em muốn sinh khỉ con cho tôi?” Câu nói này chính là sau khi Lâm Uyên add An Lạc, An Lạc đã nói đùa với anh.
Lạc An (⊙_⊙), mặt cậu lập tức chuyển hồng, cúi thấp đầu nhỏ nhẹ nói: “Cái này, em đùa đấy, em không sinh được.”
“Ừm, không sao.” Không biết làm sao mà trọng điểm của Trịnh Thư Nam lại đặt ở câu ‘em không sinh được’ kia, “Tôi không để ý đâu.”
Lạc An nghe hiểu ý của Trịnh Thư Nam, mặt càng đỏ hơn, đến mức cứ như có thể rán trứng trên mặt cậu vậy.
Trịnh Thư Nam nhìn Lạc Ann, cuối cùng cũng không nhẫn nổi phải giơ tay xoa lên gương mặt đỏ bừng của cậu.
Lạc An được xoa mặt thì cực kỳ vui vẻ, có phải đã có tiếp xúc cơ thể với nam thần hay không đay, được một lúc thì cậu nhớ ra cậu còn một nick clone nữa, cậu vui mừng nói: “Em vẫn còn một acc tên là Đường Phèn Dâu Tây, là acc weibo.” Nhưng vừa nói ra khỏi miệng thì cậu đã hối hận rồi, vì cậu nhớ đến cậu gửi không biết bao tin nhắn muốn sinh khỉ con cho anh.
Bây giờ cậu chạy về xóa bình luận có còn kịp hay không QAQ
Trịnh Thư Nam quả nhiên không có ấn tượng gì với Đường Phèn Dâu Tây, anh quyết định đợi về nhà sẽ tìm thử xem.
Hai người đi bộ đến trước xe của Trịnh Thư Nam.
Anh mở cửa xe cho cậu rồi mới vòng về cửa bên kia để lên xe.
Đợi Lạc An thắt dây an toàn xong, anh mới khởi động xe.
Anh cười nói: “Tiểu An rất có tài năng, tôi đã học “Minh tương” vài lần, viết rất hay, nên mới nuôi ý định chuyển thể thành phim truyền hình.
Nhưng tôi hơi hiếu kỳ, sao Tiểu An sáng tác được như vậy, người ta thường nói văn như người, “Minh tương” hoành tráng nghiêm cẩn, lại tràn đầy hào khí tráng sĩ, không ngờ Tiểu An trông an tĩnh nho nhã thế mà có thể viết ra những lời văn như vậy.”
“Em cũng rất dũng mãnh mà, có thể viết ra mấy chữ đó chắc cũng không quá kỳ quái chứ.” Lạc An hơi băn khoăn, tuy cậu không thích nói chuyện, vẻ ngoài cũng không phải loại cường tráng, nhưng cậu cũng là con trai, lẽ nào nam thần cảm thấy cậu rất yếu đuối sao? Cậu có nên thể hiện mặt rất men lì kia của mình không?
“Ừm, đương nhiên không kỳ quái.” Trịnh Thư Nam không ngờ sẽ nhận phải kháng nghị, ngữ khí đầy ý cười, lời nói ra cũng trầm thấp mê hoặc: “Ừm, Tiểu An rất dũng mãnh.”
Lạc An cố gắng ưỡn cao ngực hơn, cậu giải thích: “Nhắc đến cái này, cảm hứng để em viết quyển sách đó đều bắt nguồn từ anh, lúc đó nghe kịch mới của anh, chính là bộ “Giang sơn vì người” đó, anh phối tướng quân công, đúng đoạn xông pha trận mạc cực kỳ hùng tráng thì em cũng đang đọc về lịch sử nhà Minh, nên nảy sinh ra cảm hứng viết bộ này.”
“Thế sao?” Trịnh Thư Nam càng nhìn càng thấy Lạc An thật dễ thương, có một người vô cùng vô cùng thích mình như vậy, cảm giác rất tốt, nên anh lại bắt đầu trêu chọc cậu: “Xem ra Tiểu An thật sự rất thích tôi.”
“Vâng.” Lạc An trực tiếp gật đầu thừa nhân, “Em thực sự rất thích anh.”
Trịnh Thư Nam á khẩu rồi, vốn tưởng cậu sẽ xấu hổ không dám thừa nhận cơ.
Anh vật cười, Lạc An dũng cảm thẳng thắn như vậy mới khiến anh có hảo cảm với cậu, vậy cũng rất tốt.
Cả quãng đường đi hai người đều nói chuyện về tiểu thuyết, chớp mắt đã đến Tẩm Trúc Viên.
Trịnh Thư Nam hỏi thăm các món ăn mà Lạc An thích, xong anh liền gọi theo sở thích của cậu, anh không có món ưa thích đặc biệt nào nên chỉ gọi cho mình một món canh dưỡng dạ dày, gần đây anh tăng ca hơi nhiều, dạ dày khó chịu.
“Tiểu An, tuy chúng ta đã quen thuộc hơn nhưng chuyện bản quyền tôi vẫn phải giải thích với em.” Gương mặt của Trịnh Thư Nam mang theo nụ cười dịu dàng, anh nói rõ ràng với Lạc An: “Đây là lần đầu tiên tôi đảm nhận sản xuất, nhưng trước đó đã có khá nhiều kinh nghiệm, nên vấn đề này em có thể yên tâm, tôi sẽ tôn trọng nguyên tác, cố gắng không đổi quá nhiều, nhưng cải biên là chắc chắn phải làm, nên Tiểu An, em có ý kiến gì không, em muốn tham gia cải biên kịch bản không?”
Vốn Lạc An chỉ muốn nói anh thích quay thế nào cũng được, dù sao giao cho Trịnh Thư Nam, cậu rất yên tâm nhưng anh khiến cậu nghĩ lại, nếu tham gia cải biên kịch bản, cậu thường xuyên sẽ có cơ hội gặp gỡ Trịnh Thư Nam, vừa hay đến kỳ nghỉ hè, cậu có thời gian rảnh.
Theo đuổi đương nhiên phải gặp mặt mới gọi là theo đuổi, nên Lạc An kiên định gật đầu: “Em muốn tham gia cải biên kịch bản, nhưng em không hiểu về mảng kịch bản lắm, nên Thư Nam có thể mời ai đó dạy em không? Em đảm bảo em tiếp thu rất nhanh.” Cậu cố gắng ra vẻ tự nhiên nhất khi gọi anh là Thư Nam, nhưng thực ra nội tâm cậu đã xấu hổ đến chết.
nói xong còn thử thăm dò nét mặt của anh, xác định anh không để ý mới âm thầm thở ra.
Trịnh Thư Nam bị Lạc An gọi một tiếng Thư Nam cũng thấy thích thích, nên anh mặc nhiên thừa nhận cách gọi này: “Tôi đương nhiên sẽ tìm người dạy em.
Cho dù chuyện này đã thương lượng xong nhưng vẫn phải bàn về giá bản quyền chuyển thể phim.”
Riêng cái này thì Lạc An không quan tâm, cậu chỉ nói: “Thư Nam tự quyết đi, anh trả bao nhiêu cũng được!”
“Một trăm tệ cũng được?” Trịnh Thư Nam nói đùa.
“Một trăm tệ cũng được!” Lạc An gật đầu không chút do dự.
Lần này Trịnh Thư Nam đảm nhận vai trò sản xuất, tất cả chi phí trong việc quay bộ phim này đều do anh tính toán, công ty chỉ đầu tư một phần, trước mắt anh vẫn chưa lôi kéo đầu tư, nên cũng cần tiết kiệm, nhưng anh sẽ không bạc đãi Lạc An.
Tuy nói về tiền thì rất tục nhưng anh muốn đối diện được với tình cảm và tin tưởng mà Lạc An trao cho anh.
Sau đó Trịnh Thư Nam dựa theo giá cả thị trường của tác phẩm để trả cho Lạc An mức giá cao nhất, ban đầu Lạc An không muốn nhận nhiều tiền như vậy, lúc sau cậu nghĩ lại: “Thư Nam, em có thể đầu tư không?”
“Em muốn làm nhà đầu tư cho “Minh tương”?” Trịnh Thư Nam thật sự rất bất ngờ.
“Vâng.” Trước đó Lạc An đã từng tra baidu xem nhà sản xuất là gì, biết được để làm một bộ phim điện ảnh hoặc phim truyền hình, người trả giá nhiều nhất chính là nhà sản xuất, để giảm bớt áp lực cho Trịnh Thư Nam, cậu quyết định đầu tư vào đây, “Giờ em không có gì cần tiêu đến tiền, không bằng đầu tư cho anh, Thư Nam nhất định cần đến.
Em sáng tác cũng có tích được một ít, sau này em đều đầu tư vào đó cho anh.”
Cậu sợ Trịnh Thư Nam không nhận, đành bồi thêm một câu: “Em tin tưởng vào năng lực của Thư Nam, nhất định có thể kiếm thêm gấp bội cho em.”
Nói xong, Lạc An chớp mắt nhìn Trịnh Thư Nam, chỉ sợ anh từ chối.
Trịnh Thư Nam cực kỳ mẫn cảm, từ lời nói của cậu có thể nghe ra tâm ý của cậu.
Nương theo ánh mắt cậu, anh chỉ cảm thấy chỗ nào đó trong trái tim anh dần dần mềm mại, sắp được lấp đầy bởi hình bóng một ai đó..
Danh Sách Chương: