Phi Bạch không im lặng quá lâu, đợi khi fan spam hết một lượt mới mở lời: “Tôi là bạn bè ngoài đời với Trường Không, thời gian gần đây mới nhận ra nhau.
May mắn được mời đến phối kịch nhưng tôi và Trường Không chỉ là anh em tốt thôi.
Nói đến đối tượng lý tưởng thì có một CV mà tôi cực kỳ ngưỡng mộ, trước đây cũng đã hợp tác với anh ấy mấy lần.”
Tim Hoa Anh đập thình thịch, lúc chiều hai bên tổng duyệt, Phi Bạch không nhắc đến chuyện này, bây giờ các fan spam ầm ĩ dưới bình luận tên Lâm Uyên, rõ ràng là đã có sắp đặt từ trước, điều này khiến cô không hài lòng lắm.
Cô biết nội tình việc Phi Bạch thích Lâm Uyên, ai CP với ai cô đều không phản đối, nhưng hôm nay là lễ chúc mừng, tỏ tình với người ta ở đây giống như lợi dụng mọi người vậy.
“Ồ, người mà Phi Bạch sama ưng ý chắc hẳn rất ưu tú.” Hoa Anh bình thản chuyển chủ đề, giả vờ nói đùa: “Trạch Hiên đừng ghen đấy nhé, nhóc nghịch ngợm nhà anh lại muốn trèo tường rồi, còn không mau bắt về đánh mông.” Nội dung mà Hoa Anh nói cũng chính là vai diễn của hai người trong kịch ngắn lần này.
Đèn xanh trước ID của Trường Không sáng lên, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của anh ta truyền qua mic: “Ừ, lần này phải bắt về dạy dỗ lại.”
Trường Không đã nói như vậy, cũng coi như là giải vây cho Phi Bạch.
Quản lý nhìn chằm chằm bình luận, quả nhiên có fan rất bất mãn với kết quả này, bắt đầu nháo nhào lên, quản lý lập tức chặn không cho bình luận, mà Hoa Anh bắt đầu mời bọn họ biểu diễn bài hát.
Do vậy chuyện này tạm thời bị lướt qua, nhưng vì quá nhẹ nhàng nên càng khiến người ta hoài nghi chuyện này sẽ kết thúc như vậy sao.
Lạc An vẫn luôn ngồi trước màn hình, cậu đương nhiên không vui vẻ gì với lời tỏ tình ngầm của Phi Bạch.
Nhưng cậu gia nhập giới cũng được một thời gian rồi, cậu biết những tình huống này Lâm Uyên không có lỗi, Phi Bạch thích anh là chuyện của cậu ta, không liên quan gì đến anh.
Đang nghĩ thì có tin nhắn YY của Lâm Uyên gửi đến, anh gửi icon ghét bỏ, rồi viết, Trước đây anh đã nói rõ ràng với Phi Bạch, cậu ta cũng đã đồng ý, hôm nay ra đòn này, hơi quá đáng, Tiểu An, em đừng để ý, anh không có tình cảm gì với cậu ta hết.
Lạc An nhếch miệng cười, cảm xúc khó chịu nháy mắt biến mất, cậu trả lời: Không sao, em biết mà.
Lâm Uyên lại gửi đến icon moah moah, Lạc An hơi xấu hổ, từ khi hai người có tiếp xúc thân thể, Trịnh Thư Nam càng ngày càng …..
nhiệt tình.
Lạc An cũng gửi lại một cái (づ ̄3 ̄)づ
Hai người chuyển sang nói chuyện, Trịnh Thư Nam nói về chuyện công việc với cậu, Tư Đồ Bạch đã viết đến phần kết của kịch bản, tốc độ vô cùng nhanh, vài ngày là lấy được bản thảo đầu tiên, rồi anh đến công ty đàm phán đầu tư, sau đó sẽ bắt đầu lên kế hoạch quay.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, khoảng lúc Lạc An nghỉ hè là sẽ bắt đầu tuyển diễn viên.
Thú thực, Lạc An cực kỳ mong đợi tác phẩm của mình được lên màn ảnh, lúc update chương mới hoặc trên weibo, Lạc An đều sẽ nhắc một câu mong đợi, công khai share một cái weibo khác của Trịnh Thư Nam.
Cuốn sách này giống như đứa con của hai người, cậu viết ra nó, mà Trịnh Thư Nam thì giúp nó càng xinh đẹp hơn.
Mãi đến khi bên tai vang đột nhiên vang lên giọng nói của Hoa Anh, Lạc An mới phát hiện, bất giác Phi Bạch và Trường Không đã hát xong rồi.
“Được rồi, cảm ơn Phi Bạch sama và Trường Không sama mang đến cho chúng ta một bài hát hay như vậy.” Âm thanh của Hoa Anh vẫn bình thản như trước, “Tiếp theo, xin mời CP đáng yêu nhất của chúng ta, nam thần Lâm Uyên và Tiểu An bảo bối.
Xin mời quản lý ôm Lâm Uyên và An bảo bối lên mic.”
Lạc An vội vã tắt khung chat với Lâm Uyên đi, điều chỉnh vị trí của mic, nghe lời giới thiệu của Hoa Anh: “……Trong giới võng phối, người đến người đi, có cầu vồng ngắn ngủi, cũng có cổ thụ ngàn năm, trong diễn đàn, không cần nghi ngờ, nam thần chính là Lâm Uyên sama, thanh âm của anh hoa lệ tinh tế, dịu dàng khiến người nghe không chịu nổi.
Mà An bảo bối tuy mới gia nhập giới không lâu, nhưng biểu hiện đáng yêu vô cùng, thanh âm trong sáng uyển chuyển, khiến người nghe có xúc động vừa muốn nâng niu vừa muốn hành hạ.
Dưới đây tôi sẽ thay mọi người làm một cuộc phỏng vấn ngắn.
Xin hỏi An bảo bối, phối kịch với nam thần được cả diễn đàn công nhận có cảm giác gì?”
Lạc An nghe mà ngây người, giọng của cậu khiến người khác muốn hành hạ cậu? Nhưng nghe lời này lại cứ thấy xấu hổ, không biết có phải là ảo giác hay không.
Bình luận lại spam ầm ĩ “Cảm giác của tụi tui là ngưỡng mộ, ghen tị, hận.”, “Không sai, An bảo bối vừa khiến người khác muốn nâng niu trong lòng bàn tay, vừa muốn SM be ha ha”, “Nam thần vẫn công như ngày nào, tui chỉ muón chết trong âm thanh của anh ấy huhuhu”.
Lạc An không xem bình luận, cậu nghiêm túc nghĩ rồi nói: “Kích động, còn sợ hãi nữa.”
“Là vì sợ bị âm thanh ôn nhu của nam thần đánh bại hay sao?” Hoa Anh cười hỏi, “Tôi biết An bảo bối là lo bản thân mới gia nhập giới không lâu, có lẽ kinh nghiệm phối kịch không nhiều như nam thần, nhưng cậu có muốn nghe nhận xét của nam thần với mình không?”
Còn có cái này nữa? Lạc An hơi bất ngờ, lúc tổng duyệt không nói đến cái này, nhưng cậu vẫn đồng ý nghe, nên vội vàng nói: “Muốn nghe, muốn nghe.”
“Không chờ nổi thế à, thế xin mời đại thần bình luận một chút về An bảo bối của anh đi.”
“Ừm, Hoa Anh cô đừng trêu chọc An bảo bối, cậu ấy hơi xấu hổ.” Thanh âm của Lâm Uyên vừa vang lê, bình luận lại spam như bay, một nhóm lớn fan kêu áu áu nói lỗ tai lại mang thai rồi, thai động rồi, sắp sinh rồi, muốn sinh khỉ con cho nam thần, vốn Lạc An cũng muốn tham gia, nhưng cậu cũng muốn chuyên tâm nghe Lâm Uyên nhận xét về mình, vì thế quyết định đợi lát nữa khi Lâm Uyên hát lại spam sau.
“Tôi gia nhập giới đã bảy năm, đã hợp tác với rất nhiều CV, nhưng An bảo bối rất đặc biệt.
Đầu tiên, cậu ấy có đầy đủ tố chất cần có của một CV, không bao giờ kéo âm, phản âm rất nghiêm túc, tiếp thu rất nhanh, lúc đối diễn cũng dễ dàng nhập vai, là một CV rất có tiềm năng.” Trước tiên, Lâm Uyên nói một loạt mời khen khách sáo lịch sự, cuối cùng thêm một câu ngữ khí khác hẳn, “Quan trọng nhất là, cậu ấy rất ngoan, âm thanh khiến người ta muốn nâng niu trong tay, cũng muốn hành hạ một hồi.”
Lạc An nghe mà hai tai đều tê dại, vội vã tháo tai nghe xuống, xoa xoa lỗ tai đỏ rực, fan trong bình luận điên hết rồi, fan riêng của Lâm Uyên lấy khí thế kinh người đè bép mấy fan không cam lòng còn đang spam của Phi Bạch.
CP Lâm An bị họ đẩy lên đỉnh, nhưng vì đây là nội dung đã bàn sẵn, nên quản lý vui vẻ đứng nhìn, không ngăn cản.
Lâm Uyên gia nhập giới bảy năm, fan cũng theo anh bảy năm, đa phần đều đã từ thiếu nữ biến thành người trưởng thành thành thục có lý trí, biết trong bảy năm qua, Lâm Uyên chưa từng có CP, tuy có rất nhiều tin đồn nhưng toàn là giả hết, các cô luốn muốn tìm một “phu nhân” cho Lâm Uyên.
Bây giờ cuối cùng cũng có một CV được anh khen đến vậy, fan Lâm Uyên khóc đầy mặt, hận không thể mọc thêm hai tay để chúc mừng nam thần có CP.
Dưới sự dẫn dắt của nhóm fan này, nội dung spam trên bình luận trở thành “Chào phu nhân.”, “Chào phu nhân, tui là fan của Lâm Uyên, tui đã có chồng, nên chỉ có thể gia nam thần cho phu nhân rồi, xin phu nhân chăm sóc nam thần thật tốt.”, “Phu nhân, nam thần là trạch nam già lâu năm, tuyệt không trêu hoa động cỏ, giữ thân mình trong sạch, xin cứ yên tâm thưởng thức 2333.”
Lạc An cười ầm lên, đến cả cậu có tính cách hướng nội mà cũng bị các fan đáng yêu trêu phải cười thành tiếng, đến lúc này, tất cả mọi lo âu của cậu đã biến mất dạng, vì cậu cảm nhận được sự tốt bụng của những người này, cậu muốn hồi đáp bọn họ.
Ám ảnh tuổi thơ dần dần nhạt đi, thậm chí cậu còn trở nên hoạt bát hơn, còn biết giả vờ đáng yêu, để đáp lại niềm yêu thích của fan.
“Nghe nói hai người có một ca khúc hát chung là ED của bộ kịch truyền thành đang phối bây giờ, các kiểu cưng chiều dịu dàng, vậy thì mời mọi người chào đón nam thần và An bảo bối mang đến cho chúng ta bài hát “Bảo bối”.”
Đúng lúc Lâm Uyên gửi tin nhắn đến cho cậu: An bảo bối, cố lên, em rất giỏi.
Quả nhiên là nam thần ôn nhu, Lạc An đỏ hết cả mặt, nhớ lại quá trình hai người quen biết, cảm xúc ngọt ngào lật đổ mọi thứ.
Do vậy, không hề bất ngờ, hai người hát bài này hoàn hảo vô cùng, tình cảm nồng đậm như có thể xuyển qua màn hình, tạo ra cả thế giới màu hồng.
Các fan lúc bắt đầu thì kinh ngạc gào thét, chờ đến lúc bình tĩnh thì cũng hết bài hát, đồng loạt biểu thị bị rút cạn máu rồi, hôm nay đến xem thật không lãng phí, chịu ảnh hưởng này, số người trong kênh ngày một tăng cao, đợi đến khi hát hết bài thứ nhất, số lượng người nghe đã đột phá hai vạn, sắp lên đến ba vạn.
“Giờ nói gì cũng hơi phá mood, nhưng MC vẫn phải dũng cảm.” Hoa Anh cười nói, “Hai người phối hợp quá là ăn ý, cảm ơn hai sama về màn song ca tuyệt vời.
…..
Tiếp theo xin mời nam thần Lâm Uyên mang đến cho chúng ta ca khúc “Trường An”.”
Trái tim của Lạc An bị bài hát này thúc đẩy đến mức cực kỳ muốn gặp mặt Trịnh Thư Nam, cho dù chỉ nhìn một cái thôi cũng được.
Bây giờ vẫn còn sớm, đợi đến khi kết thúc đã sắp mười giờ, lúc đó bố mẹ có lẽ đã ngủ hết rồi, cậu thầm tính trong lòng, gọi xe qua đó chắc sẽ nhanh đến nơi thôi.
Mà bây giờ cuối cùng cũng có thời gian xếp hàng spam cho Lâm Uyên, do thời lượng một bài hát, Lạc An thành thạo xếp hàng spam, sau đó còn tặng một đống hoa hồng đã tích luỹ rất lâu.
Kết quả là bị fan mắt cú vọ nhìn thấy, lập tức cùng nhau gào, Lạc An mới ngừng tay giả chết.
Đợi đến khi Lạc An bắt đầu hát, đột nhiên nhận được một cái kẹo que, là do Lâm Uyên gửi.
Các fan get được hàm ý của kẹo que cực nhanh, “Anh có kẹo que nè, mau đến ăn~”, “Phu nhân, nam thần bảo cậu về nhà ăn kẹo que_(:3」∠)_”, “Phu nhân, kẹo que gì đó ăn ngon nhất, moah moah.”.
Lạc An cũng từng xem GV và truyên s.e.x, nhất thời cũng nghĩ lệch đi rồi, suýt nữa hát sai nhạc, không dám nhìn bình luận, cứ đỏ mặt, khó khăn lắm mới hát xong bài hát này để tắt mình, đến cả câu cảm ơn cũng quên không nói.
Hoa Anh không trêu bọn họ nữa, dẫu sao đây cũng là ca hội của diễn đàn, nhưng trình trình độ này có lẽ có thể đánh bay ý định của người nào đó, không ra đòn gì nữa nhỉ, Hoa Anh cau mày nghĩ.
Sau khi hai CP thứ tư và thứ năm giới thiệu và hát xong là đến vòng phần thưởng cho fan, gọi là cướp ghế.
Đầu tiên phải nói một vài lời chúc cho diễn đàn, rồi có thể đưa ra một yê cầu trong giới hạn cho phép với CV mà mình thích, ví dụ như hôn mic, ví dụ như chuông báo thức riêng, hay là hỏi một vài vấn đề mà mình tò mò, đương nhiên không được đề cập đế vấn đề nhạy cảm.
Lạc An không hề muốn cướp ghế, vì cậu có vấn đề gì thì sẽ trực tiếp hỏi Trịnh Thư Nam, đây cũng là phần thưởng dành cho phu nhân của nam thần?
Nhưng sau khi lần lượt có fan lên hỏi, vấn đề mà Hoa Anh lo lắng cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
‘Nghe kịch truyền thanh đã rất lâu rồi, hi vọng diễn đàn sẽ càng ngày càng tốt hơn, hi vọng CV Phi Bạch đại đại mà tôi thích năm nay có thể có được tình yêu.” Fan này là một cô gái, nghe giọng có vẻ không lớn lắm, nhưng lời nói thì rất khéo léo, “Tôi chọn ra yêu cầu, tôi hi vọng Phi Bạch đại đại có thể có được một cơ hội tỏ tình với nam thần.”
*Chú thích:
(1) Có thể bạn thừa biết: Tất cả hoa hồng, kẹo que đều là quà tặng trên YY..
Danh Sách Chương: