Do mải nghĩ chuyện Tô Tử nên cả buổi sáng Lạc An chẳng nghe lọt được chữ nào.
Đến tiết cuối cùng Lạc An đã dần bình tĩnh lại.
Cậu nghĩ Trịnh Thư Nam ưu tú như thế, nhất định là có rất nhiều người thích anh, cho dù cậu có khó chịu đến mấy thì cũng không làm gì được, thay vì lãng phí tinh lực ghen tị, chẳng thà cậu cố gắng theo đuổi Trịnh Thư Nam, bồi dưỡng tình cảm đôi bên, khiến Trịnh Thư Nam càng yêu cậu hơn, thế sẽ chẳng còn gì để sợ nữa rồi.
Vậy nên lẽ ra Lạc An đang định gọi điện thoại cho Trịnh Thư Nam, nhưng cậu đổi ý rồi.
Cậu mở QQ, phát hiện icon hôm qua Trịnh Thư Nam gửi lại, chỉ thế thôi đã khiến Lạc An vui hơn rồi.
Từ sau khi bị tự kỷ, Lạc An rất giỏi điều chỉnh tâm trạng của mình.
Lạc An và Đường Long Phi lại đến căn tin kiếm ăn, nhìn bộ dạng hưng phấn vô cùng của Đường Long Phi, cuối cùng Lạc An cũng phải cất lời hỏi: “Cậu sao thế?”
“Không sao, tớ đang vui thôi.” Đường Long Phi cười hề hề, ánh mắt nhìn Lạc An càng thêm thân thiết.
Lạc An cạn lời, chỉ đành liếc mắt nhìn cậu ta, thầm quyết định sẽ không nói chuyện với cậu ta nữa.
“Ôi Lạc An, hahahahaha.” Đường Long Phi thấy Lạc An không để ý mình nên lại đến trêu cậu, “Lạc An, tớ thật sự rất may mắn mới có được một đứa bạn cùng phòng như cậu, cậu là tia nắng, cậu là hạt mưa, cậu chiếu sáng dẫn đường cho tớ, cậu tưới nước cho tớ, giúp cuộc sống của tớ không còn khô cằn ảm đạm, khiến cuộc đời tớ ngập tràn tình yêu.”
Đường Long Phi nói to rõ ràng, kết quả là khiến mấy người xung quanh đều quay đầu lại nhìn bạn gay nhỏ đang “comeout” này.
Do đó Lạc An không chịu nổi phải bỏ chạy.
Nhưng lúc về đến ký túc xá, Đường Long Phi lại nhào qua, mỉm cười gian manh,, khoác vai Lạc An, thì thầm: “Lạc An, cậu cũng là gay phải không?” Nói xong còn nháy mắt một cái, ra vẻ tớ biết hết rồi nhé.
Lạc An ngơ ngác, mặt trắng bệnh.
Tuy cậu đã dần chấp nhận xu hướng tính dục của mình, nhưng không hề hi vọng người khác biết được, cậu sợ sẽ lại nhận được ánh mắt thương hại đồng cảm hoặc kỳ thị của người khác.
Thế nên Lạc An không để ý đến Đường Long Phi nói “cũng”, cả người cậu rơi vào nỗi sợ hãi tột cùng.
“Ê ê Lạc An cậu sao thế?” Đường Long Phi thấy sắc mặt cậu hơi sai sai, lúng ta lúng túng an ủi cậu, “Lạc An, cậu không sau chứ? Ôi ôi ôi cậu sao thế?”
Mặt Lạc An tái dại, cậu run rẩy hỏi: “Sao cậu biết?”
Nghe được câu hỏi này, Đường Long Phi mới nhận ra, thì ra Lạc An sợ người khác biết được xu hướng tính dục của mình, ân hận trả lời ngay: “Lạc An cậu nghe tớ nói này, cậu đừng sợ, vì tớ cũng thế mà.
Tớ yêu một người đàn ông, đã rất nhiều năm rồi, nhưng ngày nào cũng được nhìn mà không được ăn, anh ấy là anh trai trên danh nghĩa của tớ.
Thực ra tớ với anh ấy không có quan hệ huyết thống.
Nhưng bố mẹ tớ rất cổ hủ, chắc chắn không bao giờ chấp nhận, mà tớ cũng sợ tớ mà come out, bố mẹ tớ sẽ trách anh tớ, nên tớ đã phải kìm nén rất lâu rồi, sắp thành biến thái rồi.
Khi biết cậu cũng thế, tớ không nhịn được phải xác nhận thử, một mình thật sự quá mệt mỏi.”
Càng nói, Đường Long Phi càng nghẹn ngào.
Lạc An từ từ bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, giọng nói cũng có vẻ thả lỏng: “Cậu doạ tớ sợ chết khiếp.
Khổ thân cậu.” Lạc An nghe xong câu chuyện của Đường Long Phi, thấy khá đồng cảm với cậu ta, cảm giác thầm mến một người, cậu là người hiểu rõ nhất.
“Thực ra tớ cũng quen rồi, chỉ cần nhìn thấy anh ấy cũng được.” Đường Long Phi thở dài, “Nhưng cứ nghĩ đến việc anh ấy kết hôn sinh con để cái là tớ lại không cam tâm.
Ôi chuyện chúng tớ là không thể xảy ra cái gì, đúng rồi, cậu còn chưa biết anh tớ là ai phải không, anh tớ là Đường Long Vũ, minh tinh đang rất nổi tiếng gần đây ấy, cậu có xem “XXXX” không, nam chính trong phim đó chính là anh tớ, hahahahahaha, cực đẹp trai phải không? Chỉ có điều nữ chính quá phiền phức, cứ suốt ngày bám lấy anh ấy, nhưng anh tớ đã nói rồi, anh ấy không thích con gái trong giới giải trí, muốn tìm người yêu ngoài giới.”
Cuối cùng thì Đường Long Phi cũng có thể kể về anh trai với người khác, dường như bị cậu ta lây nhiễm, Lạc An cũng bắt đầu nói về nam thần nhà mình, dẫu sao đây cũng là lần đầu Lạc An gặp gay, cũng thấy khá là thân thiết.
Hai tiểu thụ không ngủ cả trưa mà cũng không buồn ngủ tí nào, tinh thần phấn khởi bắt đầu bắt sang chuyện làm sao để theo đuổi nam thần.
“An bảo bối, người đàn ông của cậu cũng tuyệt quá ha, nghe cậu nói, anh ta cũng có tình cảm với cậu, vậy mau tranh thủ thời gian, nhất định phải hẹn nhiều vào, chúng mình sắp được nghỉ hè rồi, hẹn người ta đi du lịch nè, cùng tham gia mấy cái event này, tặng quà này, đều được hết, đàn ông phụ nữ đều như nhau, để anh ta quen với sự tồn tại của cậu, áp dụng lạt mềm buộc chặt, đợi khi anh ta chuyển sang theo đuổi cậu, cẩn thận một chút, sau đó mãnh liệt lăn một vòng, rồi dùng thêm mấy cái đạo cụ tình thú, lăn tiếp lăn tiếp là HE rồi!” Đường Long Phi thoải mái chia sẻ lý thuyết của bản thân.
Lạc An nghe xong mặt mũi đỏ bừng, cậu còn chưa nghĩ đến bước đó, trước mắt chỉ cần có thể xác định quan hệ với Trịnh Thư Nam là tốt lắm rồi.
“Haizz, đấy đều là tớ nghĩ linh tinh thôi, chưa thực hiện lần nào, cũng chả dám thực hiện, nên có tác dụng hay không tớ cũng không biết đâu.”
“Ừa, tớ cũng thấy không được đâu.” Lạc An biết Trịnh Thư Nam rất thông minh, EQ cũng rất cao, mấy phương pháp bình thường sẽ không có hiệu quả.
Cậu hơi buồn bực, bản thân không biết cầu xin người khác, phải làm sao bây giờ.
Lạc An theo thói quen cầm điện thoại đổi sang acc weibo Dâu tây đường phèn, gửi lời muốn sinh khỉ con cho Lâm Uyên.
Chưa được mấy phút lại nhận được một chữ “Được” của Lâm Uyên.
Lạc An ôm mặt, rốt cuộc là nên theo đuổi Trịnh Thư Nam như thế nào đây.
Nhưng chưa cần Lạc An nghĩ thông, Trịnh Thư Nam đã gọi đến, giọng nói vẫn quyến rũ dịu dàng như trước, như gió xuân tháng tư lướt qua mặt ve vuốt: “An bảo bối, sao thế?”
Lạc An ngơ ngác: “Hử? Cái gì sao thế?”
“Anh cảm thấy em có tâm sự.” Trịnh Thư Nam nói, “Em dùng cái acc này để bình luận không theo quy luật, nên anh đoán có lẽ là khi em có tâm sự gì thì mới đến đòi sinh khỉ con.”
Lạc An phải cảm thán thêm lần nữa.
Trịnh Thư Nam quả thật rất thông minh, chỉ cần dựa vào cái này đã đoán được hết.
“Ưm, cũng không có gì, chuyện nhỏ thôi.” Lạc An không muốn nói chuyện này với Trịnh Thư Nam chút nào, chỉ đành hỏi, “Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn, đang sắp xếp tư liệu.” Trịnh Thư Nam không bị cậu đánh trống lảng, “Nếu cần anh thì cứ nói với anh nhé.”
“Ừa, em biết rồi.
Anh mau đi ăn cơm đi, phải ăn cơm đúng giờ chứ.” Lạc An được Trịnh Thư Nam quan tâm, trong lòng vui ơi là vui, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, “Em phải lên lớp đây, tối nói tiếp.”
“Được”
Đường Long Phi hỏi rõ mọi chuyện xong, lập tức hướng dẫn cậu: “Cậu dư sức tóm được nam thần nhà cậu mà, trời ơi, sao ông trời cho con gặp dược đồng loại mà lại là loại không còn độc thân hả trời?”
Nếu Lạc An đứng ở lập trường của Đường Long Phi đương nhiên cậu mong cậu chàng được hạnh phúc, nhưng với thân phận đặc thù của Đường Long Vũ, Lạc An khó nói nên lời, chỉ đành ôm lấy bạn mình.
Sau lần đó, Tô Tử lại hỏi Lạc An mấy lần nữa, Lạc An đều nói vài câu lấy lệ cho qu chuyện, chắc Tô Tử cũng nhận ra Lạc An không muốn giúp cô, nên cũng không đến hỏi cậu nữa.
Cuối cùng Lạc An cũng có thể nhẹ nhõm thở phào để chuẩn bị cuộc gặp gỡ ngày mai.
Vì phải gặp nam thần và biên kịch nổi tiếng, nên tuần này Lạc An lôi Đường Long Phi đi mua một loạt quần áo mới, trước đây cậu không thích bày vẽ bản thân, nhưng từ sau khi gặp Trịnh Thư Nam, cậu bắt đầu chú ý nhiều hơn về vẻ ngoài.
Tối thứ sau cậu về nhà, sáng sớm thứ bảy đã dậy, Liễu Vân biết cậu đi bàn công chuyện với người ta, kéo theo Lạc Văn Xương dặn dò cậu vài chuyện lễ nghi cần chú ý khi bàn công việc, Lạc An cẩn thận ghi nhớ từng điều.
Thực ra Lạc An muốn hỏi Liễu Vân chuyện về Trịnh Thư Nam, nhưng cứ thấy không ổn lắm.
Vì từ chuyện họ tên của Trịnh Thư Nam và việc anh không bao giờ nhắc về bố mình, Lạc An biết có lẽ anh có nỗi khổ nào đó, nên cậu không muốn tìm hiểu từ người khác, chỉ muốn chờ lúc Trịnh Thư Nam bằng lòng nói ra thì cậu sẽ lắng nghe.
Đến chín giờ, Trịnh Thư Nam gọi điện cho Lạc An, nói đã đến bên dưới nhà cậu rồi.
Lạc An nói một tiếng với Liễu Vân rồi chạy nhanh xuống nhà, thậm chí không muốn chờ thang máy, chưa đến hai phút đã phi từ tầng năm xuống trước mặt Trịnh Thư Nam.
Lên xe rồi Lạc An mới chào anh: “Thư Nam, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Trịnh Thư Nam chờ cậu thắt xong dây an toàn mới khởi động xe, “Tư Đồ Bạch cực kỳ thích sách của em, nói chỉ có tác giả mới có thể sửa được nên anh ta sẽ đích thân dạy em cách cải biên kịch bản.”
Lạc An biết Tư Đồ Bạch, người này rất nổi tiếng, tuy mới ba mươi hai tuổi, nhưng đã giật được rất nhiều giải thưởng về biên kịch, kịch bản của anh ta rất hay, phim nào quay xong cũng nổi, Trịnh Thư Nam có thể mời được anh ta, cũng quá giỏi rồi.
“Anh ta thích thì tốt, nhưng em nên nói chuyện với anh ta kiểu gì đây?”
“Không cần cố thay đổi bản thân, em thế này là rất tốt rồi.” Nhân lúc đèn đỏ phải dừng xe, anh quay đầu mỉm cười với cậu, “An bảo bối rất đáng yêu.”
“Thật, thật sao?” Lạc An rất dễ đỏ mặt, giờ nghe được lời khen của Trịnh Thư Nam, mặt càng đỏ.
Nơi Trịnh Thư Nam đặt bàn là một quán trà, rất nổi tiếng với trà Ô Long, mà Tư Đồ Bạch thích trà Ô long nhất.
Hai người vào phòng riêng, chưa đầy mấy phút, Tư Đồ Bạch cũng đến.
Lạc An bối rồi đứng lên, cậu không biết cách giao tiếp với người khác, vừa thấy người lạ là lại vô thức lo lắng.
Cậu ngẩng đầu nhìn Trịnh Thư Nam, phát hiện anh cũng đang nhìn mình, trong mắt đầy ý cổ vũ cậu cố lên.
Chính ánh mắt này đã giúp Lạc An từ từ bình tĩnh lại, khẽ cười chào hỏi Tư Đồ Bạch, còn đưa tay phải đến trước mặt anh ta: “Thầy Tư Đồ, chào thầy, tôi là Lạc An, bút danh An Lạc.
“
Tư Đồ Bạch là một người đàn ông cực kỳ trẻ trung anh tuấn, hoàn toàn không giống như đã 32 tuổi, anh ta mặc áo sơ mi thủ công đắt tiền phối cùng quần tây trang màu xám nhạt, hiện dáng vẻ tinh anh lão luyện, đường nét tinh tế, không giống biên kịch chút nào mà giống luật sư hơn.
Anh ta còn đeo một cặp kính gọng đen mỏng, ánh mắt nhạy bén sắc sảo xuyên qua cặp kính hướng đến đối phương.
Anh ta bắt tay với Lạc An, cũng nở nụ cười: “Chào cậu Lạc An.”
Đợi tất cả ngồi xuống, Trịnh Thư Nam gọi người mang trà lên và đổi điểm tâm mới.
Tư Đồ Bạch mở lời trước: “Lạc An, tôi rất thích “Minh tương” của cậu, cũng càng muốn được nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của “Minh tương” trên màn ảnh, nhưng tác giả nguyên tác không phải là tôi, hình ảnh hoàn mỹ nhất vẫn cần có cậu, vậy nên kịch bản này cần cậu tham dự.”
“Cảm ơn lời khen ngợi của thầy.” Lạc An hơi bất ngờ khi được khen ngợi đến thế, “Tôi không hiểu gì về biên kịch, trước đây chưa từng tiếp xúc, nên vẫn mong thầy có thể giúp đỡ tôi.”
“Cái này là đương nhiên, hiện nay biên kịch tuy nhiều nhưng biên kịch giỏi thì ít, tôi thấy câu chữ của cậu rất hấp dẫn, không biết thiên phú biên kịch thế nào thôi.” Tư Đồ Bạch nói thẳng, “Cứ chốt vậy đi, nếu cậu không đạt được yêu cầu của tôi, tôi sẽ không nương tay với cậu đâu.”
“Tôi sẽ cố gắng.” Lạc An vừa nói, ánh mắt kiên định nhìn thẳng.
“Được, tôi thích những đứa trẻ như cậu.” Xem có vẻ Tư Đồ Bạch rất thích Lạc An, anh ta quay sang nói với Trịnh Thư Nam, “Lão Trịnh à, mắt cậu cũng tốt đấy.” Không biết ý anh ta muốn nói về cuốn sách này, hay nói Lạc An, hay đang nói cả hai.
“Đương nhiên rồi, tôi đã theo dõi cuốn sách này từ lâu rồi, vẫn luôn đợi nó được lên kế hoạch quay, đến nay cũng coi như thoả lòng mong ước.” Trịnh Thư Nam dùng thủ pháp nhã nhặn lưu loát rót trà cho ba người, nói: “Lạc An là bạn tôi, ông đừng có mà quá nghiêm khắc đấy.
“
Có vẻ hai người có quan hệ rất tốt, Tư Đồ Bạch chỉ cười: “Còn chưa có gì mà ông đã bảo vệ thế rồi, không thì tôi không dạy nữa, ông tìm người khác dạy đi?”
Lạc An không nghe hiểu Tư Đồ Bạch chỉ đang đùa, còn tưởng anh ta thật sự không chịu dạy nữa, vội vã nháy mắt với Trịnh Thư Nam, chỉ sợ vì mình mà khiến Tư Đồ Bạch giận dữ.
Trinh Thư Nam và Tư Đồ Bạch đều nhìn thấy ánh mắt của Lac An, trong lòng cười lên cười xuống, đứa trẻ này sao lại thành thật thế cơ chứ, nhưng nghĩ đến mặt mũi của Lạc An, nên không cười nhạo cậu.
Sau đó Tư Đồ Bạch bắt đầu bàn chuyện với Trịnh Thư Nam, Lạc An dần dần nhanaj ra quan hệ của hai người họ rất tốt, nhưng các vấn đề mà họ nói kia, Lạc An chỉ hiểu được một nửa.
Đây cũng là một cơ hội tốt để bổ sung thêm kiến thức, nên Lạc An dựng thẳng hai tai, nghiêm túc lắng nghe.
Mỗi lần Trịnh Thư Nam liếc mắt nhìn cậu đều sẽ mỉm cười.
Đợi nói xong mọi chuyện cũng đến giờ ăn trưa, Tư Đồ Bạch đã có hẹn, nên không ăn cùng hai người.
Lac An nói chuyện với Trịnh Thư Nm, hỏi về tiến độ quay phim: “Thư Nam, quay phim truyền hình cần chuẩn bị những gì?”
“Cần xác định hạng mục quay, làm kịch bản, đàm phán đầu tư, tìm đạo diễn, diễn viên, quay phim, tuyên truyền, lên hình vân vân … rất nhiều việc.” Trịnh Thư Nam từ từ chỉ cho Lạc An, “Ví dụ với quyển “Minh tương” này của em, anh đã nộp hạng mục quay lên cấp trên, đợi sau khi sửa xong kịch bản, là có thể xin được một phần đầu tư, phần còn lại đã phần phải tự đi đàm phán.”
“Thật vất vả.” Lạc An nghe thôi cũng thấy vất vả, “Thế em có thể giúp gì cho anh không?”
Ánh mắt Lạc An nhìn Trịnh Thư Nam rất nghiêm túc, một mảnh chân thành, khiến trái tim Trịnh Thư Nam rung động.
Cậu không chỉ nói mà thật tâm muốn biết cậu có thể giúp được gì.
“Em đã giúp anh rất nhiều rồi.
Mua được tiểu thuyết với giá thấp, không cần tốn sức cũng kéo được em đầu tư, em còn có thể giúp sửa kịch bản, An bảo bối rất giỏi rồi.”
“Vậy nếu anh cần em giúp gì nữa, nhất định phải nói với em.” Lạc An nói lại y như những câu trước đây Trịnh Thư Nam đã nói với vậu.
“Được.” Trịnh Thư Nam nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của Lạc An..
Danh Sách Chương: