Thôi… Tùy cậu đi.
Đường Uyển vừa cõng cậu vừa nói.
Có thể do mệt mỏi nên Đường Uyển không suy nghĩ nhiều nữa, mãi tới khi về nhà anh mới nhớ ra, nên thả con gà con này ở đâu?
Đường Uyển câm lặng nhìn vào cái lồng nhỏ, cảm thấy đây là vấn đề nan giải.
Nhưng thật ra cũng rất dễ giải quyết. Hành Vu Uyển thẳng tiến. Nơi đó bây giờ là một nơi hoang vu, hơn nữa cũng có nhiều sâu, cỏ cũng có, nếu con gà này ở đó, vậy thì lo gì nữa.
Vì vậy, anh vui vẻ thả con gà con tới đó, để cho nó tự do với thiên nhiên.
Hôm sau Hòa Quân lại muốn đi tìm gà.
Cậu ăn sáng xong đã hỏi gà con ở đâu, Đường Uyển trực tiếp nói. "Ở Hành Vu Uyển."
Vì vậy Hoà Quân lôi anh đến Hành Vu Uyển. Vì sao cậu không tự đi chứ? Bởi vì cậu làm gì có chìa khóa.
Sau khi Đường Uyển mở cửa mới nhận ra nơi này chẳng có gì thay đổi, chỉ có hai con gà hình như lớn lên một chút rồi. Ừm, hòa hợp với thiên nhiên đấy. Hòa Quân ngồi xổm ở cửa nhìn vào. Lần này sâu không còn nhiều như lần trước, nhưng vẫn chưa diệt hết. Hai con gà kia đói bụng bắt đầu vội vã đi tìm thức ăn, đương nhiên là ăn sâu rồi...
Đường Uyển thấy vậy nhíu mày, đây xem như là niềm vui bất ngờ sao?
Anh nhìn về phía Hòa Quân, muốn thấy phản ứng của cậu. Cậu mua con gà này, nhưng sao nó lại ăn mấy bé sâu?
Hòa Quân nhìn đến xuất thần, còn có một tí bất mãn nho nhỏ trên khuôn mặt.
Nhưng trong mắt cậu đều là hai con gà con kia.
Đợi đến khi Đường Uyển đóng cửa, Hòa Quân mới giương ánh mắt tiếc nuối với Hành Vu Uyển nhìn anh.
"Anh, em không vào được sao?"
"Không được."
Hòa Quân không thể làm gì khác là diễn sâu, thở dài một hơi. "Vậy cũng được. Có gà con thay em thám hiểm trong đó rồi"
Đường Uyển: "…"
Bởi vì Hòa Quân nói cậu không hiểu mấy chuyện về Khổng Tử, thế nên Đường Uyển phải đổi một quyển sách khác, có rất nhiều chuyện cổ tích và truyện truyền thuyết. Anh cũng thực hiện nguyện vọng của Hòa Ngôn Chi, đọc sách cho cậu nghe mỗi ngày.
Hòa Ngôn Chi yêu cầu sách anh đọc phải có mục đích. Ông nói, mấy câu chuyện dài viết cũng hay lắm, anh đọc cho cậu nghe, đến lúc Hòa Quân ngủ cũng chưa hết truyện, làm vậy để khơi gợi hứng thú cho Hòa Quân, ngày mai cậu sẽ tự tìm sách đọc nốt phần còn lại.
Nhưng...
Thật bất hạnh, điều quan trọng nhất là Hòa Quân không thích sách.
Thế nhưng nếu anh đọc xong, cậu sẽ nhớ vô cùng kỹ. Gần đây anh đọc một câu chuyện thám hiểm cho cậu nghe, cậu cũng nhớ thật kỹ.
Không biết hôm đó Hòa Quân bị bệnh gì, đòi anh đưa cậu đi thăm gà con tổng cộng 7 lần.
Không biết tự cậu tưởng tượng ra cái gì, bảo không phải đi xem gà con mà là đi diện kiến "Sứ thần".
Đường Uyển. "..." Được rồi, gần đây lại xem phim cổ trang rồi.
Sau khi xem gà con xong, mấy yêu cầu khác của Hòa Quân, Đường Uyển đều không đồng ý.
Buổi tối, anh đọc một ít nhật ký do Hòa Quân viết, đứa nhỏ bây giờ vẫn chưa biết quyền riêng tư là gì, anh quang minh chính đại xem nhật ký, còn sửa lỗi chính tả cho cậu.
Sau đó, câu chuyện do đứa ngốc này viết làm anh đơ cả buổi.
【 Rất lâu rất lâu trước đây, có một Hoàng tử vô cùng đẹp trai, thông minh. Hoàng tử bị Đại ma vương giam giữ trong một căn phòng, chàng rất muốn đi ra xem thế giới bên ngoài như thế nào. Vì vậy, chàng có hai sứ thần mặc áo vàng bên cạnh, giúp chàng thám hiểm bên ngoài. Sứ thần vâng lệnh Hoàng tử, bắt đầu đi thám hiểm】 Đường Uyển nhìn câu chuyện trong nhật ký, bỏ qua nét chữ như gà bới của Hòa Ngôn, bình tĩnh hỏi. "Tại sao lại như vậy?"
Hòa Quân trừng mắt nhìn, giấu tay ra sau lưng.
"Hơn nữa...viết sai chính tả nữa này. Thôi, không quan tâm chuyện này, nếu em là Hoàng tử, vậy anh phải là Quốc vương chứ!" Tại sao lại cho anh làm nhân vật phản diện???
Hòa Quân nhìn anh, mỉm cười.
Vì vậy Đường Uyển tức giận, bắt đầu sửa lỗi chính tả cho đứa ngốc này.
Có cái gì mà bán manh không thể giải quyết sao?
Nếu có, vậy thì bán manh lần nữa là xong.
Trong nhật ký của Hòa Quân còn một đoạn nữa, cậu viết...
【 Hai sứ thần, có một người gọi là gà con, một người gọi là JJ. Gà con vừa mới bước vào thế giới mới đã thấy một tảng đá *xóa đi, đổi thành núi cao*, núi cao rất cao rất cao, con gà con cũng không sợ, nó đưa chân bước qua, đá luôn cái núi ấy đi. Quả nhiên là sứ thần của Hoàng tử. 】 Đường Uyển giúp cậu sửa lỗi, sau đó do dự hỏi. "Núi cao là gì?" Đừng bảo là cục đá.
Hòa Quân cho anh một cái khinh bỉ ánh mắt, nói: "Cục đá đấy."
Đường Uyển: "…" Vậy sao em lại muốn đá nó đi?
Câu chuyện này vô cùng mệt mỏi, Đường Uyển từ bỏ, không đọc nữa. Anh nghĩ... Dựa theo tốc độ này của Hòa Quân thì đến khi nào mới lật đổ ma vương?
Kết quả là trang sau đại ma vương đã biến mất không một dấu vết, lại xuất hiện một vị quốc vương, vị quốc vương rất yêu hoàng tử.
Đường Uyển cảm thấy thụ sủng nhược khinh, không biết người này có phải anh không nhỉ? Bởi vì lâu rồi anh không nói chuyện với Hòa Quân, cho nên đang do dự có nên hỏi cậu hay không. Kết quả hôm sau, Quốc vương lại già hơn trăm tuổi, mái đầu bạc trắng.
* thụ sủng nhược khinh: được sủng mà sợ.
Được rồi, anh biết rồi, đó là Hòa Ngôn Chi.
Đường Uyển trong mắt cậu là một tên ma vương.
- -
Đường Uyển cứ nghĩ thả hai con gà ra là chúng nó có thể sống. Kết quả...
Hai con gà nhà anh mãi không lớn lên, có một ngày, Hòa Quân nói với anh. "Anh, chúng ta cho con gà ăn đi. Nó không thấy sâu nữa" Hòa Quân lo lắng.
Hoàng tử vẫn rất quan tâm tới hai vị sử thần này.
Còn Đường Uyển vẫn đang chờ uống canh gà, thế nên không thể để hai con gà kia chết như vậy được. Vì vậy, bọn họ bắt đầu cho hai con gà ăn cơm thừa.
Chờ sau khi Đường Uyển dọn xong, Hòa Quân có thể ra vào Hành Vu Uyển tự do. Đứa nhỏ vui vẻ chạy nhảy khắp nơi nhưng trên đất chẳng có thứ gì. Vì vậy, Đường Uyển bắt đầu ý định trồng cây.
Nhưng đợi tới khi hai con gà lớn hơn một chút, Đường Uyển lại nổi giận.
Anh không cho chúng nó ăn chúng nó liền vặt rau của anh ăn.
Đường Uyển đã xới đất thì sẽ trồng rau, trồng rau không dễ như vậy, hơn nữa anh lại còn là người mới. Thế nên, để rèn luyện năng lực, anh bắt đầu trồng một ít cải xanh. Dù sao cải xanh thích nghi tốt hơn những loại khác.
Đường Uyển nhìn bản thân mình trồng ra một luống rau xanh tốt, cảm thấy vô cùng tự hào. Không chỉ có mình anh, Hòa Quân cũng cảm thấy rất vui. Sau đó...
Sau đó đám rau đó bị hai con gà kia phá hoại.
Đường Uyển nổi giận. Lần này ngay cả Hòa Quân cũng đồng ý nuôi hai con gà trong lồng.
Thời gian trôi qua, hai con gà dần dần lớn lên.
Gà trống có dáng của gà trống, gà mái có đáng của gà mái. Thật ra, gà mái còn nói được, nhưng gà trống lại vô cùng hung dữ, bởi vì con gà người kia bán cho anh là gà chưa thiến, vậy nên con gà trống này vô cùng ngáo, vỗ cánh một cái là đã bay lên ngang người bình thường.
Vì vậy…
Năm thứ hai, gà trống liền thành món ăn trên bàn cơm đêm giao thừa.
Nhưng nghĩ tới đám lông của con gà, anh lại cảm thấy đau đầu.
Sau này để bồi thường cho Hòa Quân, anh mua ba, bốn con gà con khác, tất cả đều là gà mái.