Anh từng cảm thấy mấy người vây quanh phòng bệnh rồi hỏi bác sĩ này nọ chẳng ra gì, bởi vì bác sĩ đang bận như thế, sao có thể nói gì cho bạn được?
Hỏi người ta là tự mình rước lấy phiền phức.
Nhưng anh không nhịn được nữa rồi.
Mãi tới khi anh đứng cạnh Hòa Quân mới nhận ra bản thân không chịu được nữa.
Lần phẫu thuật này kéo dài hơn 10 tiếng.
Anh luôn đứng trong hành lang chờ thời gian trôi đi, không cảm thấy đói bụng hay uể oải gì cả. Anh nhìn kim giờ trên đồng hồ đeo tay chuyển động, đáy lòng cũng trở nên hoảng hốt.
"Em ấy thế nào?"
Anh đuổi theo giường phẫu thuật, vừa định tới xem Hòa Quân một lát nhưng lại không dám chạm vào cậu. Anh thấy Hòa Quân nằm trên giường, khuôn mặt trở nên tái nhợt, miệng được lắp ống thở oxi, tim anh bắt đầu đau đớn.
Nhưng mà, còn sống là tốt rồi.
Hòa Quân còn sống.
Anh không đuổi theo giường phẫu thuật nữa, xoay người lại nhìn bác sĩ. Anh còn nhớ lời thề son sắt của anh ta nhưng bây giờ khẩu trang được tháo xuống, hiện ra khuôn mặt thất bại.
Lòng Đường Uyển chùng xuống.
Anh có dự cảm đây chẳng phải là chuyện tốt lành gì nhưng vẫn muốn hỏi. "Phẫu thuật thế nào?"
Có lẽ bởi vì thời gian làm việc quá dài nên sắc mặt bác sĩ mới khó coi như thế, lát nữa bác sĩ sẽ gật đầu nói "Phẫu thuật thành công" với anh phải không?
Bị Đường Uyển hỏi, bác sĩ nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của anh.
Anh ta không còn bộ dáng kiêu ngạo như lúc trước, chần chừ nói. "Không quá tốt..."
Không quá tốt?!
"Bùm —— "
Đường Uyển cảm thấy căng thẳng trong đầu anh đang đứt đoạn, anh mất đi lý trí, xông lên nắm cổ áo bác sĩ chất vấn. "Anh có ý gì? Không phải anh nói cuộc phẫu thuật này sẽ thành công sao?"
Dáng vẻ tự tin kia đi đâu mất rồi? Khuôn mặt chắc như đinh đóng cột đó đâu rồi?
"Phương án phẫu thuật rất tốt, điều kiện phẫu thuật cũng không có vấn đề nhưng trên thực tế vẫn xảy ra một chút sai xót. Ai biết thân thể cậu ấy lại yếu như vậy? Chờ chút! Tôi không nói phẫu thuật không thành công, chỉ là phải làm một lần phẫu thuật nữa. Không phải cậu ấy chưa chết sao? Chúng ta vẫn còn cơ hội."
Bác sĩ liên tục nói.
Lúc này anh ta sắp lấy lại tự tin rồi.
Đường Uyển bị một đám người kéo lại, anh không giãy dựa nữa. Lý trí quay trở về, anh biết có làm lớn lên cũng chẳng có tác dụng gì.
Anh chỉ có thể nhân nhượng.
Đường Uyển nắm chặt bàn tay thành quyền, trong lòng tràn đầy tức giận cùng không cam lòng.
Ngày hôm sau, Đường Uyển vào phòng quan sát để nhìn cậu
Anh thấy Hòa Quân cắm đầy ống trên người, đôi lông mày anh cau lại.
Đường Uyển đau lòng.
Đây không phải lần đầu tiên anh đau lòng như vậy nhưng lần này lại không thể chịu đựng được nữa. Anh chăm chú nhìn sắc mặt của Hòa Quân, nhìn thân hình gầy gò của cậu.
Giống như là một loại tự ngược, sau khi quan sát xong, Đường Uyển lại cảm thấy được đau đớn đang lan tràn toàn thân.
Hết thời gian thăm, anh mới ra khỏi phòng bệnh, sau đó đi tới phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính.
Lần này anh muốn có một đáp án chuẩn xác.
Bên trong phòng làm việc của bác sĩ có một người khác.
Anh thấy tên tài xế cà lơ phất phơ lần trước, bản thân cũng thấy hợp tình hợp lý. Tài xế cũng là một người phụ trách chăm nom Hòa Quân, sau khi cậu làm phẫu thuật xong, tới đây hỏi một câu cũng là lẽ thường.
Sau một đêm nghỉ ngơi, bác sĩ đã áo mũ chỉnh tề. Lần này anh ta không dám thề son sắt như lần trước nữa.
Lúc Đường Uyển đầy cửa vào, bác sĩ đầu đầy mồ hôi giải thích. "Lần này là do tôi không suy nghĩ kỹ càng... Trạng thái tinh thần của bệnh nhân cũng không được tốt cho lắm."
Đường Uyển híp mắt.
Tài xế nhìn về phía Đường Uyển, không nhanh không chậm nói. "Trạng thái tinh thần?"
"Ừm, chúng tôi mới biết, trong phòng bệnh đó có một bệnh nhân mới qua đời, chắc là đã kích thích cậu ấy."
"Sau này tính sao?"
"Chúng ta có thể làm một lần phẫu thuật nữa, nhưng thân thể bệnh nhân suy yếu quá, đây là cơ hội cuối cùng rồi, phải đảm bảo không có sơ hở nào." Bác sĩ nói. Sau đó ánh mắt sáng quắc của anh ta nhìn về phía Đường Uyển."Nghe nói cậu là anh trai bệnh nhân?"
Đường Uyển lắc đầu. Ánh mắt của anh đã lạnh xuống từ lâu.
Bác sĩ đối diện với Đường Uyển, không có thái đổ nể trọng như tài xế kia, nói. "Không biết cậu là ai, nhưng muốn bệnh nhân sống sót thì phải chăm sóc cậu ấy thật tốt, để ý trạng thái tinh thần của cậu ấy. Lần sau chúng tôi phẫu thuật, bất kể là tinh thần hay cơ thể của cậu ấy đều phải tốt thì mới thành công được."
Bác sĩ giải quyết dứt khoát.
Tuy rằng Đường Uyển không cam tâm nhưng nghĩ tới đây là bác sĩ chữa trị cho Hòa Quân, anh vẫn gật đầu đồng ý.
Hơn nữa, trong lòng anh cảm giác được bản thân không mấy để ý tới Hòa Quân.
Gần đây Đường Uyển làm việc nên hao tâm tổn sức, khó tránh khỏi chuyện quên mất Hòa Quân. Hòa Quân rất mẫn cảm, hơn nữa hôm đó là ngày cụ già kia rời đi, chắc Hòa Quân suy nghĩ rất nhiều.
Đường Uyển ra khỏi bệnh viện, nhìn lên bầu trời xanh xán lạn nhưng lòng anh lại mù mịt không biết đi về đâu.
Một tháng sau cuộc phẫu thuật của Hòa Quân.
Một tháng này anh vẫn chịu đựng được.
"Cậu xác định xin nghỉ sao?"
"Đúng thế."
"Con mẹ nó, tôi ghét nhất là những người như thế, làm việc chưa tới ba tháng đã muốn nghỉ, làm tôi lại phải dán thông báo tuyển nhân viên."
"Quá phiền."
"Này, tiền lương của cậu."
Đường Uyển đi từ quán rượu về tới căn phòng dưới tầng hầm của anh.
Nghỉ ngơi một chút, anh tới bệnh viện chăm Hòa Quân.
Mấy ngày sau, Hòa Quân được chuyển xuống phòng bệnh thường, Đường Uyển rốt cục cũng có thể ngày ngày tới thăm cậu rồi.
Hòa Quân vừa mở mắt đã thấy Đường Uyển, anh ngồi bên cậu, nghiêm túc gọt táo cho cậu ăn.
Cậu lẳng lặng nhìn anh, hưởng thụ bầu không khí ấm áp.
"Đường Uyển..." Thiếu niên trẻ măng gọi anh. Cậu mặc quần áo bệnh viện, nằm trên giường. Bên cạnh cậu là một chậu cây xanh biếc nhưng cũng không thể che giấu đi sắc mặc trắng bệch của cậu.
"Sao thế?"
"Anh có thể yêu em được không?" Thiếu niên hỏi anh, đôi mắt trong veo nhìn anh.
"..." Đường Uyển cảm giác được tình yêu này không giống tình yêu của anh và Hòa Quân thường ngày, nếu không cậu cũng chẳng hỏi anh.
"Đường Uyển, em sắp chết rồi nhưng vẫn chưa có ai yêu em, thế nên, anh có thể yêu em được không?"
Cậu nghe người ta nói, chết đi mà chưa có một mối tình là cảm giác bi thương tột độ nhất thế gian.
Thế nên, Đường Uyển, anh có thể yêu em không?
Cậu không phải bé ngoan, biết rõ đây là vực sâu nhưng vẫn cứ kéo Đường Uyển vào.
Cậu cho là bản thân sẽ nhẫn nhịn không nói ra, nhưng bây giờ không nhịn được nữa rồi.
Tha thứ cho cậu lần này thôi.