• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi đấu với Lý thị, ta từng hỏi Yên Nhi rằng:

 

“Thông ca nhi bắt nạt Hựu ca nhi lâu như vậy, con là tỷ tỷ, tại sao không giúp đệ mình?”

 

Hai tỷ đệ nếu đoàn kết thì đâu đến mức bị ức h.i.ế.p thảm hại như thế.

 

Yên Nhi ấp úng, không trả lời được.

 

Lúc đó ta đã hiểu, chắc chắn là có kẻ cố ý xúi giục con bé.

 

Kẻ đó, không ngờ lại chính là Trích thị – người mà Yên Nhi dựa dẫm nhất!

 

Trích thị sững người, nhưng phản ứng rất nhanh, lập tức trở lại bình thường, giả vờ uất ức nói:

 

“Phu nhân nói vậy, nô tỳ không hiểu. Tất cả những gì nô tỳ làm đều vì muốn tốt cho tiểu thư!”

 

Ta hít một hơi thật sâu. Có người, quả thật là không thấy quan tài không đổ lệ.

 

Hồng Yến cười lạnh:

 

“Trích thị, có phải bà đã nói với tiểu thư rằng, tiền phu nhân qua đời là vì sinh Hựu ca nhi? Nếu không có Hựu ca nhi, phu nhân sẽ không chết?”

 

Những lời nhẫn tâm như vậy, nếu không phải ta sai người bí mật theo dõi trong phòng Yên Nhi suốt mấy ngày, căn bản không thể nào biết được!

 

Trích thị bị ta nói trúng tim đen, lập tức hoảng hốt lắc đầu:

 

“Không có! Nô tỳ chưa bao giờ nói những lời đó! Nô tỳ thề, nô tỳ chưa hề nói như vậy!”

 

Ta nhìn chằm chằm vào bà ta, chậm rãi nói:

 

“Những suy nghĩ nhỏ nhen của bà, ta đã nắm rõ. Sau khi tỷ tỷ ta qua đời, bà không hòa hợp với Tống thị – nhũ mẫu của Hựu ca nhi – nên cố tình chia rẽ hai đứa trẻ, để Yên Nhi chỉ nhận bà, chỉ nghe lời bà!”

 

Ngoài những lời độc ác kia, bà ta còn nói rất nhiều điều, kiểu như: “Người khác đối xử với tiểu thư không thật lòng, chỉ có nô tỳ mới thật sự chân thành.”

 

Ta cười lạnh:

 

“Còn lý do đằng sau là gì? Phải chăng là vì đứa đệ đệ không ra gì của bà? Bà đã lấy trộm trang sức của Yên Nhi mang đi cầm, bị Tống thị phát hiện, nên mới làm chuyện ngu xuẩn này!”

 

Ta dứt lời, nói lớn:

 

“Đưa lên đây!”

 

Vừa nói xong, một gã nam nhân với khuôn mặt bầm dập, dáng vẻ đê tiện bị Lục Kỳ lôi ra ngoài.



 

Trích thị vừa thấy người nam nhân kia, lập tức thốt lên:

 

“Bảo Căn, sao đệ lại thế này!”

 

Ánh mắt bà ta lóe lên vẻ oán hận, nói với ta:

 

“Phu nhân, người bắt đệ đệ nô tỳ làm gì? Nó vô tội!”

 

Hồng Yến quát lớn:

 

“To gan! Dám nói chuyện với phu nhân như vậy!”

 

Ta khoát tay, lạnh nhạt nói:

 

“Đệ đệ của bà ăn chơi trác táng, việc xấu không thiếu, dựa vào thế lực của Bá phủ, bên ngoài cậy mạnh ức h.i.ế.p người, hành vi độc ác lan xa. Nếu không phải bà vẫn còn chút giá trị, ta đã lột da hắn từ lâu.”

 

Gã nam nhân tên Bảo Căn lớn tiếng kêu cứu:

 

“Tỷ… cứu… cứu đệ…”

 

Ta sai Lục Kỳ lôi hắn đi, nhìn Trích thị từng lời nói rõ:

 

“Nếu bà chỉ là kẻ trộm vặt, ta còn có thể dung thứ. Nhưng bà chia rẽ tình cảm giữa Yên Nhi và Hựu ca nhi, tâm thuật bất chính, ta không thể giữ bà lại.”

 

Trích thị lau nước mắt, ngẩng đầu nói:

 

“Phu nhân, nô tỳ là người tiền phu nhân sắp xếp cho tiểu thư. Nếu người đuổi nô tỳ, phu nhân Việt gia chắc chắn sẽ không đồng ý!”

 

Lại còn dám đem mẫu thân ta ra nói chuyện?

 

Quả nhiên gan không nhỏ!

 

Ta cười lạnh:

 

“Mẫu thân ta sớm đã nói, mọi việc trong phủ đều nghe theo ta. Khế ước bán thân của bà bà ấy đã giao cho ta từ lâu. Ta muốn xử lý bà thế nào, bà không có quyền nói.”

 

Nếu không có lời của mẫu thân từ trước, ta cũng chẳng muốn nhúng tay vào chuyện này.

 

Trích thị vẫn không cam lòng, vội vàng nói:

 

“Phu nhân, tiểu thư từ nhỏ đã theo nô tỳ, không thể rời xa nô tỳ được. Nếu người đuổi nô tỳ, chẳng lẽ không sợ tiểu thư oán hận người sao?”

 



Hồng Yến tức giận nói:

 

“Một nhũ mẫu mà tự nâng cao bản thân đến mức này sao?”

 

Ta biết Trích thị đang tính toán gì, chẳng qua là lấy Yên Nhi ra làm cớ.

 

Trẻ con còn nhỏ, không hiểu chuyện.

 

Ta, suy cho cùng, không phải mẫu thân ruột của con bé. Nếu mạnh tay đuổi Trích thị đi, rất có thể Yên Nhi sẽ sinh lòng oán hận.

 

19

 

Nhưng càng như vậy, ta càng không thể giữ bà ta lại!

 

Ta lạnh lùng nhìn Trích thị, nói:

 

“Hôm nay, đợi Yên Nhi tan học, bà sẽ nói với con bé rằng đệ đệ bà đã thành thân, muốn đón bà về hưởng phúc. Vì vậy, ta đặc biệt mở lòng, cho bà rời phủ.

 

Tương lai, chỉ cần có thời gian, bà có thể quay lại thăm con bé. Còn những chuyện sau này, bà không cần bận tâm.”

 

Trích thị trừng mắt nhìn ta, không nói một lời.

 

Ta nhàn nhạt nói tiếp:

 

“Trích thị, ta nói thẳng, bà không có lựa chọn nào khác. Một lát nữa, chỉ cần bà nói sai một chữ, trên người đệ đệ bà sẽ thiếu đi một thứ. Bà tự nghĩ xem, với loại người như hắn, liệu chịu được bao nhiêu nhát dao?”

 

Trích thị gào lên một tiếng, giãy giụa muốn lao về phía ta.

 

Hồng Yến chỉ dùng một tay đã dễ dàng khống chế bà ta, quát lớn:

 

“Đúng là không thấy quan tài không rơi lệ!”

 

Ta lạnh lùng nói:

 

“Thả bà ta ra. Để bà tự suy nghĩ cho rõ.”

 

Chuyện này, nhất định phải có sự phối hợp của Trích thị mới xử lý được ổn thỏa.

 

Trích thị toàn thân run rẩy, trên mặt hiện rõ vẻ bất lực của kẻ cùng đường.

 

Ta không thúc giục, chỉ lặng lẽ nhìn bà ta.

 

Qua khoảng một tuần hương, bà ta cuối cùng như chiếc đèn lồng xì hơi, ngồi phịch xuống đất, thần sắc suy sụp, tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK