31
Ngày tháng thoi đưa, thoắt cái Yên Nhi đã tám tuổi, còn Hựu ca nhi năm tuổi.
Năm này, Hựu ca nhi cũng bắt đầu đi học.
Cậu bé học ở tộc học của Triệu gia, mà ai ai cũng biết ta, Việt Vô Cữu, nổi tiếng bênh vực kẻ yếu, nên ngay cả Thông ca nhi - kẻ đã hoành hành bá đạo suốt hai năm trong học đường - cũng không dám gây khó dễ cho Hựu ca nhi.
Mỗi ngày, Hựu ca nhi “vênh vang tự đắc” chạy tới học đường, rồi sau đó ríu rít chạy theo ta, kể lể đủ thứ chuyện vụn vặt xảy ra ở lớp học.
Còn Yên Nhi thì ngày càng ra dáng thiếu nữ. Con bé lớn lên càng giống tỷ tỷ ta, ngay cả tính tình cũng giống, dịu dàng rộng lượng, thùy mị hiểu chuyện.
Nhưng ta không muốn nó hiểu chuyện đến mức ấy.
Hiểu chuyện như thế chỉ tiện lợi cho nhà chồng, giống như ngày trước Triệu Ngọc Hoa đối xử với tỷ tỷ ta, muốn gì được nấy, tự coi mình là đại gia.
Niềm vui thật sự, là sống thuận theo lòng mình.
Vì vậy, ngoài việc dạy dỗ Yên Nhi, ta còn thường xuyên tạo cho nó vài “rắc rối nhỏ”, để quan sát xem nó xử lý thế nào.
Dù con bé làm gì, ta cũng sẽ cùng nó tổng kết lại, chỉ cho nó cách nào mang lại lợi ích lớn nhất.
Yên Nhi gần như xem ta như mẫu thân ruột, từng có lần cười nói:
“Mẫu thân, bản lĩnh của người, có phải là nhờ phụ thân rèn luyện nên không?”
Ta cũng không giận, chỉ cười đáp:
“Cha con như thế, chưa đáng để ta động tay động chân.”
Trải qua hai năm, hai đứa trẻ ngày càng tin tưởng và lệ thuộc vào ta.
Đặc biệt là Hựu ca nhi, dần dần cởi bỏ sự nhút nhát, thậm chí thỉnh thoảng còn nghịch ngợm.
Ta luôn cho rằng nhi tử có thể nghịch ngợm, miễn là chịu đựng được gia pháp của ta.
Nhưng gần đây đứa trẻ này học thói xấu, hễ ta dạy bảo, nhóc con liền chạy trốn khắp nơi, vừa chạy vừa la to:
“Phu tử nói rồi, roi nhỏ chịu, roi lớn chạy, con không phải bất hiếu, con là nghe lời Thánh nhân!”
Thánh nhân gì chứ, đúng là nhảm nhí!
32
Hai năm qua, Triệu Ngọc Hoa điềm tĩnh hơn rất nhiều, tình cảm của hắn dành cho ta ngày càng kín đáo.
Hắn không còn cầu xin ta ở lại, mà dùng hành động để chứng minh mình xứng đáng, có vẻ như đang âm thầm áp dụng chiến thuật “nước ấm luộc ếch”.
Hắn đối xử với ta rất tốt, đến mức trong kinh thành còn truyền tụng danh tiếng “cuồng sủng thê tử”.
Đáng tiếc, hắn vẫn không hiểu ta.
Trước kia, ta từng thích A Tắc, hắn hứa hẹn với ta vị trí Quốc mẫu tương lai, ta còn từ chối được.
Ta sẽ không vì một nam nhân mà lưu lại.
Nam nhân chỉ khiến ta chậm tay rút đao mà thôi!
Cứ thế, thoắt cái đã đến cuối năm. Ta sắp sửa trải qua năm mới thứ ba tại phủ Tấn Dương Bá.
Kinh thành vốn dĩ náo nhiệt, nhưng trong sự nhộn nhịp đó, ta lại ngửi thấy một mùi vị bất an lan tỏa trong lòng người.
Mẫu thân đặc biệt chạy đến nói với ta:
“Cha con nói rằng, gần đây thánh thượng sức khỏe không tốt, mấy vị hoàng tử đều nhấp nhổm không yên. Mấy ngày trước, tam hoàng tử do Lý Quý phi sinh bị quở trách một trận, nói rằng sau tết sẽ phải quay về phong địa.”
Ta đã hiểu. Cảm giác này là điềm báo trước khi âm mưu bùng nổ.
Trong bữa sáng, ta nói với Triệu Ngọc Hoa:
“Tam hoàng tử chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn quay về phong địa. Nếu là hắn, ta sẽ nhân dịp năm mới gây ra chút chuyện.”
Từ sớm, ngoại tổ phụ đã cùng ta phân tích về mấy vị hoàng tử.
A Tắc là thái tử, được thánh thượng hết mực sủng ái.
Chỉ là hắn mồ côi mẫu thân từ nhỏ, nên mấy vị hoàng tử khác luôn bất mãn.
Nghe ta nói vậy, Triệu Ngọc Hoa trầm ngâm đáp:
“Nàng yên tâm, ta ở bộ Hình, không liên quan gì nhiều đến họ. Nhà ta mấy ngày này cũng sẽ tăng cường người tuần tra, dù có chuyện gì xảy ra, cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.”
Ta âm thầm thở dài.
Bá phủ thì không sao, nhưng những thường dân ngoài kia thì sao?
Họ sẽ phải làm thế nào đây?
33
Đến đêm Giao thừa, cả nhà tụ họp lại thức đêm đón năm mới.
Bỗng nhiên bên ngoài trở nên hỗn loạn.
Khắp các con phố có lúc vang tiếng người ngựa qua lại, thậm chí còn có đám đạo tặc thừa cơ cướp bóc khắp nơi.
Vì đã có phòng bị từ trước, Triệu Ngọc Hoa cùng mấy huynh đệ đều trong phủ nghiêm chỉnh sẵn sàng, các nơi đều bố trí không ít người canh giữ.
Thái phu nhân vì sức khỏe không tốt, nghe thấy những chuyện này thì toàn thân run rẩy, vừa niệm “A Di Đà Phật” vừa nói:
“Tội nghiệt, thật là tội nghiệt!”
Ta an ủi:
“Người của tam hoàng tử chỉ nhắm vào hoàng cung, tạm thời không động đến nhà quan lại quyền quý. Còn những người bên ngoài đa phần là lũ ô hợp thừa cơ cướp bóc, thực ra không đáng ngại!”
Thái phu nhân gật đầu:
“Thế thì tốt, thế thì tốt.”
Lý thị ngày thường không dám cãi lời ta, nhưng giờ e là bị dọa sợ quá, liền lẩm bẩm:
“Nói cứ như thật vậy.”
Ta đặt chén trà trong tay xuống, đột nhiên đứng dậy.