10
Còn chưa đến tối, Nhị phu nhân Lý thị đã đến cáo trạng với Thái phu nhân.
“Đại tẩu vừa mới gả vào đã đánh Thông ca nhi và nhũ mẫu, thật không biết lấy đâu ra cái tính nóng nảy như vậy. Hai đứa trẻ vốn chơi với nhau rất vui, đây chẳng phải là ức h.i.ế.p người khác sao!”
Thái phu nhân tuổi cao, luôn mong gia đình hòa thuận, con cháu thân thiết, nên không thích những kẻ gây chuyện như ta.
Bà sai người gọi ta đến, trong chính đường đã tụ tập đông đủ các nữ quyến, ai nấy đều im lặng không dám thở mạnh, bầu không khí căng thẳng như thể đang ở Hồng Môn yến.
Ta nhướng mày, chỉ là chuyện vặt vãnh, mà làm ra như thế này.
“Đại tức phụ, ta muốn nghe con nói thế nào đây?” Thái phu nhân hiếm khi nghiêm khắc hỏi ta.
Nhị phu nhân đứng bên, làm ra vẻ tủi thân, thêm mắm thêm muối nói:
“Đại tẩu còn trẻ, nóng tính một chút cũng là chuyện thường. Nhưng Thông ca nhi nhà chúng ta mới năm tuổi, bị tẩu dọa đến phát sốt, nói cho cùng, là do ta làm mẫu thân không đủ tốt…”
Quả nhiên bà ta rất giỏi lật ngược trắng đen, chẳng trách tỷ tỷ ta trước kia luôn phải chịu thiệt thòi vì bà.
Ta còn chưa mở miệng, Triệu Ngọc Hoa cũng đã vội quay về, nói với Thái phu nhân:
“Vô Cữu nàng ấy còn trẻ, khó tránh khỏi vì quá thương con mà rối trí…”
Hắn chưa nói hết, Thái phu nhân đã không vui lắc đầu:
“Như vậy cũng không phải lý do để đánh mắng Thông ca nhi! Một nhà người thân hòa thuận mới là gốc rễ!”
Những năm qua, Lý thị thường dẫn theo Thông ca nhi đến lấy lòng Thái phu nhân.
Dẫu đều là cháu, nhưng bà hiển nhiên thiên vị hắn hơn.
Triệu Ngọc Hoa vốn coi trọng hiếu đạo, thấy mẫu thân nổi giận, liền nhanh chóng nói với ta:
“Vô Cữu, mau xin lỗi mẫu thân! Cũng nên nhận lỗi với đệ muội đi!”
Tại sao ta phải xin lỗi?
Ta cười lạnh, đẩy hắn ra rồi bước lên, thản nhiên nói:
“Chuyện hôm nay, thật sự là con dâu bất đắc dĩ mà phải làm!”
Thái phu nhân nhíu mày hỏi:
“Ý con là gì?”
Nhị phu nhân lập tức kêu lên:
“Đại tẩu thật cứng đầu, bắt nạt trẻ con mà cũng có lý! Ta không cầu tẩu tạ lỗi, chỉ mong sau này đừng dọa Thông ca nhi nhà chúng ta nữa. Nhị phòng chúng ta chỉ có mỗi một đứa nhi tử thôi!”
Lúc này, ngay cả Triệu Ngọc Hoa cũng lộ vẻ bất mãn, nói:
“Sao nàng lại bướng bỉnh thế…”
Một đám người vây quanh ta, như thể muốn ăn tươi nuốt sống!
Nhưng ta không phải loại dễ bị hù dọa!
Khi đối mặt với kẻ địch ở Gia Lăng Quan, ta còn không chau mày, huống hồ là một căn phòng toàn nữ tử và trẻ con vô dụng?
Ta từng lời từng chữ nói:
“Hôm nay, con dâu mới biết, suốt một năm trời Thông ca nhi đã bắt nạt Hựu ca nhi chỉ vì thằng bé mất mẫu thân. Đệ muội rõ ràng biết, nhưng lại không hề can ngăn? Nghĩ đến tỷ tỷ con dưới suối vàng, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.”
Nói xong, ta lấy ra một tờ danh sách.
Trên đó ghi lại toàn bộ những đồ vật mà Thông ca nhi đã giành lấy trong suốt một năm qua: từ cửu liên hoàn, chuồn chuồn tre, trống bỏi, đèn lưu ly… kể cả mấy món đồ cưới của tỷ tỷ ta, tổng cộng đầy một trang giấy!
“Tất cả mọi người nhìn xem,” ta lớn tiếng nói: “cái đèn lưu ly này là đồ cưới của tỷ tỷ ta, ngay cả cái này mà cũng không tha! Đây là trẻ con chơi đùa, hay là Nhị phòng các người muốn cướp bóc? Nếu muốn đồ, thì cứ nói thẳng! Việt gia chúng ta có thể cho, coi như bố thí cho kẻ ăn xin! Chỉ là đừng làm những chuyện hèn hạ, phá hoại tình cảm giữa các cháu với nhau!”
Lý thị nhận lấy tờ danh sách, sắc mặt lập tức biến đổi, nói:
“Làm gì có những thứ này? Đại tẩu cũng quá bịa đặt rồi!”
Ta cười lạnh:
“Có hay không, cứ đến viện của đệ muội mà tìm là biết. Đồ cưới của tỷ tỷ ta đều có khắc ký hiệu của Việt gia. Nếu không có, ta sẽ dâng trà xin lỗi! Nhưng nếu có, cũng không phiền phức, đệ muội cứ ăn hết những món đồ đó đi, coi như chúng ta không tính nữa!”
Lời ta nói chắc như đinh đóng cột, còn Lý thị thì sắc mặt tái mét!
Những món này tuy chỉ là đồ vặt, nhưng bà ta chắc chắn đã thấy không ít.
Ba món năm món thì không sao, nhưng số lượng nhiều, bà ta hoàn toàn không giải thích được!
Tình thế lập tức xoay chuyển!
11
Thái phu nhân nhíu mày nhìn Lý thị, hỏi:
“Chuyện này là thật sao?”
Lý thị khẽ cãi:
“Không nhiều như vậy, ngày thường chỉ là bọn trẻ đùa giỡn, giữa huynh đệ với nhau, việc trao đổi đồ chơi là chuyện thường tình.”
Ta bật cười lớn:
“Nếu là trao đổi, vậy sao bên chúng ta không thấy đồ của Nhị phòng các người? Thì ra đệ muội gọi đây là trao đổi? Đúng là trò cười thiên hạ!”