Hai kẻ phạm tội là Đỗ Liên và Vinh Cọp cuối cùng cũng phải ra đứng trước vành móng ngựa nhận lấy sự trừng phạt thích đáng của pháp luật.
Chỉ có điều, bí mật về kẻ chủ mưu với cái danh xưng “Hùng Sói” vẫn còn là một ẩn số khiến cho đội trưởng Lâm có chút bất an. Hành tung của gã thật sự rất bí hiểm. Ngoài cái mật danh kia, chẳng ai biết gã là người như thế nào? Gã đã rút lui một cách êm thấm, xóa sạch mọi dấu vết, đổ tội lên đầu hai tên tay sai của mình một cách khôn ngoan rồi hoàn toàn biến mất không để lại một chút manh mối.
Về cái “Võ quán Á Đông”, mọi thông tin về nó trên giấy tờ chỉ có một người duy nhất đứng tên thành lập. Đó là một người phụ nữ 63 tuổi, nhưng bà ta đã đột ngột qua đời cách đây vài tháng. Còn lại, người ta không thể tìm ra thêm một chút tin tức gì khác nữa về nó.
Những nạn nhân của vụ mất tích sau đó đều sớm được trở về nhà, tâm lí cũng dần dần được ổn định.
Buổi sáng ngày hôm nay, sau một chuỗi ngày dài căng thẳng đối mặt với vụ án, Thanh Lâm mới có được một chút thời gian rảnh rỗi cùng với Hải Yến đi chọn áo cưới.
Anh ngắm nhìn gương mặt đẹp như hoa của cô trong bộ váy trắng tinh khôi, lòng muôn phần dễ chịu. Hải Yến cười dịu dàng, đến gần bên anh khẽ hỏi:
“Có được không?”
“Đẹp lắm!”
“Vậy chọn cái này nhé!”
“Ừ.”
Anh mỉm cười trìu mến, khẽ ôm lấy bờ vai trắng ngần của cô rồi nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn dịu ngọt.
“Lâu lắm rồi chúng ta mới được bên nhau thế này nhỉ? Anh xin lỗi.”
“Không sao đâu anh.”
Cô nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh, nở một nụ cười hạnh phúc:
“Lúc nào cũng được nhìn thấy anh thế này, với em là đủ rồi.”
Đôi tình nhân trẻ đắm chìm trong men say ngọt ngào của tình yêu và của hạnh phúc lứa đôi. Trải qua bao khó khăn, vất vả, cuối cùng họ cũng có được một khoảnh khắc chỉ để dành riêng cho nhau. Không ai biết được, chặng đường tiếp theo sẽ còn có những thử thách gì, nhưng sự thông cảm và bao dung sẽ mãi là ngọn đèn dầu thắp sáng cho tình yêu của họ.
Ở một công viên nho nhỏ gần đó, Quang Huy và Tường Lam cũng có những khoảnh khắc thú vị không kém.
“Nếu không có vụ án đó chắc mãi mãi anh không thể tìm ra được em.”
Anh đưa tay nắm lấy bàn tay của cô thật chặt. Cô khẽ lắc đầu nhìn anh.
“Nhưng mình gặp nhau trong tình cảnh chẳng thoải mái chút nào.”
“Cứ miễn gặp lại được em là tốt rồi. Những chuyện khác anh không quan tâm.”
Tường Lam cúi đầu im lặng. Quang Huy nhìn cô đầy lo lắng.
“Sao thế? Em vẫn buồn vì chuyện vụ án đó à? Cuốn băng đó chỉ là một cái bẫy để lừa em và mọi người thôi. Nó hoàn toàn không đúng sự thật. Chuyện ăn thịt người chỉ là dối trá. Còn liều thuốc chúng đã tiêm cho mọi người, cũng may chúng chỉ sử dụng có một lần. Nếu không, tác dụng gây nghiện của nó thật khó mà kiểm soát”
“Em không buồn vì chuyện đó.”
“Vậy tại sao…”
“Vì rõ ràng hôm đó, em có để lại thẻ học viên, mà anh không nhận ra em sớm hơn.”
Quang Huy bật cười. Anh gãi đầu, đỏ mặt.
“Thì hôm đó, khi kiểm tra túi xách của em, anh chỉ lướt qua một lượt chứ đâu có thời gian kịp nhìn ảnh của em chứ. Với cả, làm sao anh biết được tên thật của em là Tường Lam.”
“Em đùa anh vậy thôi.”
“Nhưng làm sao em điều tra được tới Võ quán.”
“Hải Hà là chị họ của em. Trước ngày chị ấy mất tích, chị ấy có rủ em tham gia vào khóa học. Sau đó, em tìm lại trong đống giấy tờ ghi chép của chị ấy có một dãy số lạ. Em tham gia thử vào khóa học thì mới biết đó là mật khẩu truy cập vào website của Võ quán.”
“Rồi sau đó thì sao?”
“Em dùng tài khoản của mình gửi tin nhắn đến website nói rằng, em đã phát hiện ra bí mật của chúng. Em hẹn gặp bọn chúng để trao đổi. Rồi những chuyện tiếp theo như anh đã thấy.”
“Em liều lĩnh thật đấy! Nếu ngộ nhỡ có bất trắc gì thì sao?”
“Có một ngày, em ra ngoài cùng bạn. Anh biết em nhìn thấy gì không?”
“Nói anh nghe đi.”
“Em thấy anh trong bộ cảnh phục.”
Quang Huy lặng người. Đến bây giờ anh mới thấu hiểu tất cả mọi chuyện mà Tường Lam đã làm. Thì ra, cô luôn nghĩ đến anh. Trong lòng anh lúc này, ngoài tình yêu thương dành cho cô, còn cả lòng cảm kích và trân trọng.
Trời đã về chiều, họ cùng nhau trở về nhà trong niềm vui của sự đoàn viên. Mỗi người đều cố gắng gác lại những bộn bề mệt mỏi của công việc để dành cho đối phương những khoảnh khắc ấm áp và ngọt ngào nhất.
Thanh Lâm dừng xe trước cổng nhà Hải Yến. Anh âu yếm đặt lên trán cô một nụ hôn trước khi tạm biệt. Đợi đến khi cô vào nhà, anh mới quay xe trở về. Anh bất ngờ gặp lại người mà cả anh và Quang Huy đều đang muốn tìm kiếm. Là cô ta. Cô gái có gương mặt giống Phương Ngân.
Vụ án “thiếu nữ mất tích” dù đã khép lại. Nhưng vụ án của Phương Ngân thì vẫn còn là một ẩn số.
Dù đã kết luận được, Phương Ngân không hề có liên quan đến vụ án bắt cóc, nhưng những điều bí mật về chân tướng của vụ án này, cho đến nay vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Sự xuất hiện của cô gái kia, rốt cuộc là thế nào? Cái chết của Phương Ngân là do đâu? Vụ án này vẫn còn nhiều điều đang bỏ ngỏ.