Cô ta sợ sệt, bối rối vài giây rồi ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, thản nhiên hỏi lại anh:
“Ông đang muốn biết điều gì? Tôi không hiểu.”
“Không hiểu?”
Thanh Lâm nhìn thẳng vào mắt cô ta, lặp lại câu hỏi cũ, anh cố gắng sử dụng chiêu đòn tâm lí để quan sát thái độ của cô nàng thêm một lần nữa.
“Tôi nhắc lại câu hỏi. Cô có quan hệ như thế nào với Phương Ngân.”
“Tôi chưa nghe qua cái tên đó bao giờ.”
Cô ả mỉm cười. Thái độ vẫn tỉnh bơ.
“Tôi nghĩ cô nên hợp tác với chúng tôi bằng thái độ tích cực hơn. Đêm nay, vừa mới có kẻ định giết chết cô.”
“Tôi không có liên quan gì đến người mà ông vừa nói. Vì vậy, hãy để cho tôi về nhà.”
“Cô không sợ khi trở về nhà, sẽ lại có người đến tìm để giết cô sao?”
Cô gái cúi đầu im lặng hồi lâu. Không khí trong căn phòng cũng nóng dần lên, tràn đầy căng thẳng.
Thanh Lâm thấy cô ta bấu tay xuống gấu váy, nét mặt lúc này tái xanh, nhợt nhạt. Rõ ràng là trong nội tâm đang có một cuộc đấu tranh quyết liệt. Anh yên lặng, khẽ nhíu đôi lông mày đen nháy, chờ đợi một tia hi vọng hợp tác từ phía đối phương.
“Phương Ngân là chị em song sinh với tôi.”
Cô gái ngẩng mặt lên nhìn đội trưởng Lâm, hai hàng nước mắt khẽ chảy xuống đôi gò má.
Thanh Lâm sững sờ trong giây lát, trong ánh mắt của anh ẩn chứa vài phần đắn đo, suy nghĩ.
“Trong hồ sơ của chúng tôi, Phương Ngân là con một. Cô ta không có anh chị em.”
“Không, tôi thật sự là chị em với cô ấy. Tôi bị thất lạc từ lúc mới sinh ra.”
Cô gái vẫn quả quyết, gương mặt lúc này có phần hoang mang, lo sợ. Cô ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nói thêm:
“Ông có thể không tin tôi. Nhưng xin hãy bảo vệ tôi. Vì tôi vẫn chưa muốn chết.”
“Bây giờ cô có thể về nhà được rồi. Chúng tôi sẽ xác minh lại những lời khai của cô. Chúng tôi cũng sẽ cử người âm thầm theo sát bảo vệ cô. Cô hãy chú ý, nếu có bất kỳ điều gì khả nghi, hãy báo lại cho sở cảnh sát.”
Đội trưởng Lâm dặn dò cô gái cẩn thận, trước khi cử người đưa cô ta về nhà.
Đêm nay, đối với anh, sẽ lại là một đêm mất ngủ.
Anh trằn trọc, vắt tay lên trán suy nghĩ với biết bao mối nghi vấn vẫn chưa được làm sáng tỏ.
Càng ngày, vụ án này càng trở nên rắc rối và phức tạp, thân phận và danh tính của cô gái kì lạ kia, cho đến bây giờ vẫn là một dấu hỏi lớn.
Rốt cuộc, liệu cô ta có thật sự là em gái của nạn nhân như lời cô ta nói? Tại sao trong lần chạm mặt trước, cô ta lại xuất hiện cùng với một người đàn ông có bộ dạng khả nghi? Kẻ muốn giết cô ta thật sự là ai, và vì lý do gì? Đó là những mối trăn trở trong lòng Thanh Lâm mà vẫn chưa tìm ra được lời giải đáp.
Anh cứ nằm suy nghĩ như vậy cho đến khi miên man chìm vào trong giấc ngủ. Đến khi anh giật mình tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng. Tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên từng hồi.
“Alo, có chuyện gì không Quang Huy?”
“Anh Lâm. Đã có manh mối về vụ án của Phương Ngân.”
Thanh Lâm bật dậy vôi vã thay quần áo, nhanh chóng đến sở cảnh sát.
“Đã xác định được nghi can trong vụ án của Phương Ngân. Anh ta tên là Minh Hải – giảng viên trường đại học X, đang dạy Phương Ngân môn Anh văn. Theo một số nguồn thông tin được cung cấp, anh ta với Phương Ngân có mối quan hệ trên mức bình thường. Cách đây 3 tháng, Phương Ngân đột nhiên nghỉ học không rõ lý do, tinh thần anh ta cũng suy sụp theo, thường xuyên bỏ tiết, lảng vảng xuất hiện xung quanh khu nhà trọ của Phương Ngân. ”
Quang Huy dừng lại vài giây rồi nói tiếp.
“Anh Lâm, còn có một chi tiết nữa đáng lưu ý.”
“Cậu nói đi.”
“Phương Ngân không ở một mình mà sống chung với một cô gái nữa. Theo như những người hàng xóm xung quanh cho biết, cô gái này rất ít khi ra khỏi nhà. Mọi người cũng không ai biết rõ tên thật của cô ta, chỉ nghe Phương Ngân nói: cô ta bị mất trí nhớ. Một tuần trước khi Phương Ngân mất tích, cô ta đã đi khỏi khu nhà. ”
“Cậu đến khu nhà này, điều tra thông tin về một người nữa giúp tôi.”
Thanh Lâm giở cuốn sổ ghi chép, cầm bút ghi lại tên một địa chỉ vào giấy rồi xé ra đưa cho Quang Huy. Quang Huy xem xong, không khỏi tò mò, anh hỏi lại đội trưởng Lâm:
“Anh Lâm, địa chỉ này là…”
Thanh Lâm thuật lại câu chuyện tối hôm qua cho Quang Huy nghe, dặn dò anh kĩ lưỡng rồi trở lại bàn làm việc. Chồng thiếp mời chưa viết hết tên vẫn còn đặt ngay ngắn trên bàn. Anh bất giác nhìn lên cuốn lịch, trong lòng trăm mối lo âu.