Yên Tuy Chi nhìn toàn bộ cuộc trò chuyện, trong lòng nói bạn trẻ này chẳng biết gì về sự thật hết. Nếu như ngay cả loại mô phỏng tranh biện này của thực tập sinh mà tôi còn phải lo lắng, vậy thì tôi nên dọn dẹp chuẩn bị về hưu sớm đi còn hơn. Ngoài ra…
Anh cũng không phải thật sự muốn đến cái luật sở xui xẻo này làm cu li đâu.
Một khi tài liệu án nổ đến tay, anh liền có thể để đơn xin nghỉ việc trên bàn bạn học Cố rồi phủi mông đi, lo lắng làm gì.
Thấy anh nửa ngày không trả lời, Henri lại không nhịn nổi.
Henri: Có phải cậu ngại không muốn hỏi thăm quá nhiều không? Không sao, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ sợ cậu không chuẩn bị tâm lí thôi.
Nguyễn Dã: Cảm ơn.
Henri: Tôi nghe từ chỗ mấy đàn anh đàn chị, họ nói Cố luật sư chấm điểm rất kinh khủng, không nể tình cảm chút nào, hơn nữa càng có quan hệ gần gũi với hắn ta, yêu cầu lại càng cao, cao đến mức có thể khiến cậu nghi ngờ vào đời người. Nghe nói đã từng có một sinh viên có chút quan hệ họ hàng với hắn ta, vốn tưởng rằng đến đây sẽ có người bao bọc, ai ngờ luật sư Cố không nhận thực tập sinh, điều này đã bị đả kích rồi. Sau đó người nọ có lơ là việc chuẩn bị kiểm tra, trong lúc mô phỏng tranh biện đã được cảm nhận một lần giáo huấn, lúc đi ngẩng đầu mà luc về lại khóc. Thử tưởng tượng mà xem, nếu như là sinh viên của hắn ta thì…
Mọi người: Sợ quá.
Locke: Cái này làm tôi nhớ đến một người.
Anna: Tôi cũng…
Henri: Viện trưởng…
Henri: Tiền viện trường.
Anna: Cố luật sư không phải do viện trưởng dạy dỗ sao?
Yên Tuy Chi chưa nói tiếng nào mà đã bị đả kích cảm thấy thật oan uổng – tính khí luật sư Cố của các cậu tuyệt đối là trời sinh, đừng có đổ lên người tôi. Hắn còn dám làm vậy với tôi cơ, tôi sẽ dạy hắn cái này sao?
Anna: Vẫn có chút khác, ít nhất là lúc kiểm tra viện trưởng sẽ cười, hơn nữa còn luôn cười, thoạt nhìn là một người vô cùng thân thiết ôn hòa. Cố luật sư đã cười bao giờ chưa?
Anna: Không có.
Henri: Cậu xem thành tích kiểm tra hai năm trước chưa, bình tĩnh rồi nói xem viện trưởng có thân thiết hay không? Thật ra thì tôi vẫn rất phiền lòng, tại sao mỗi lần chấm điểm quý viện trưởng đều có thể được điểm cao như vậy chứ.
Anna: Làm sao? Trước đây cậu cho hắn bao nhiêu điểm?
Henri: …100
Anna: Ha ha.
Feilida: Tốt, một học viên bị cuồng ngược.
Yên Tuy Chi: “…”
Locke: Sao cậu không nói chuyện thế Nguyễn Dã?
Henri: Sợ quá khóc?
Yên Tuy Chi: “…” Đúng là hai tên ngốc một xướng một họa thật ăn ý.
Nhưng mà nói chuyện phiếm theo nhóm thế này đối với Yên Tuy Chi cũng rất mới mẻ, kiểu nói chuyện thuần túy của học sinh này đã nhiều năm anh không được gặp, lần lộn xộn trước đây là lúc anh vừa mới tốt nghiệp cơ.
Anh không tham gia, chỉ mang ý định xem kịch vui bàng quan đứng xem một lát rồi tắt toàn bộ giao diện ảo.
“Vị tiên sinh này, ngài có cần gì không?” Nhân viên trang điểm xinh đẹp căn đúng thời gian đến bên cạnh hắn.
Yên Tuy Chi quen cửa quen nẻo chọn hai cái áo sơ mi, đang muốn xoay người, liền nghe thấy một giọng nói trầm ổn không có cảm xúc gì vang lên sau lưng: “Sao cậu lại ở đây?”
Anh vừa quay đầu lại nhìn đã thấy khuôn mặt của Cố Yến, tức giận nói: “Anh lén lút ở phía sau làm cái gì? Làm tôi giật cả mình!”
Cố đại luật sư quang minh chính đạo bước vào trong cửa hàng: “…Cậu ở đây làm việc xấu?”
“…” Thả rắm của cậu đê.
“Không làm kẻ xấu vậy thì sợ cái gì?” Cố Yến nhàn nhạt nói.
Yên Tuy Chi thiếu chút nữa muốn trợn trắng mắt, anh nâng cằm lên một chút, “Tôi còn chưa cho anh vị trí, sao anh tìm được tôi?”
“Xuống xe ở đối diện thì đúng lúc nhìn thấy.” Cố Yến liếc mắt nhìn hai cái áo sơ mi trong tay anh, giọng kì quái nói: “Cậu chắc chắn là không đi nhầm cửa hàng đấy chứ?”
“Tất nhiên là không.” Yên Tuy Chi nói trong lòng, hơn nửa đống áo sơ mi của tôi đều gán mác này, sao có thể đi nhầm được.
“Có phải cậu không biết giá của cái áo này không?” Cố Yến không mặn không nhạt nói, “Tôi đề nghị cậu nhìn lại thẻ tài sản của mình một chút.”
Toàn thân Yên Tuy Chi cứng đờ.
Cố Yến không khách khí thọt cho anh một dao, “5022 xi, nhớ không?”
Yên Tuy Chi: “…”
Quên.
“Cần phải nhắc nhở một câu, tiền thanh toán cho việc đi công tác không bao gồm khoản này.” Cố Yến lại nói, “Cậu sẽ không đến nỗi có suy nghĩ hão huyền chứ?”
Yên Tuy Chi lúng túng để tay lên chóp mũi, đỉnh trả hai cái áo kia về. Kết quả còn chưa đưa ra, đã bị Cố Yến cướp đồ giữa đường.
Hắn lật lật cái áo trong tay nhìn một chút, lại nâng mắt lên nhìn về phía Yên Tuy Chi: “Tôi nhớ không nhầm là lúc thông báo đã cho cậu thời gian sắp xếp hành lí, nhưng hai tay cậu lại trống trơn. Có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cậu nghĩ thế nào không?”
Yên Tuy Chi cười khan một tiếng, “Nghĩ như thế nào á? Nghèo quá không có quần áo, tôi đi đâu sắp xếp hành lý bây giờ?”
Cố Yến: “…”
“Lúc trước quá xui xẻo, chỗ ở bị trộm.” Yên Tuy Chi bắt đầu phét lác, “Tên trộm thất đức kia đến nhà, chỉ còn thiếu việc trộm luôn cả tôi đi bán lấy tiền thôi, bằng không sao tôi lại nghèo như vậy được chứ? 5022 xi, trời ơi!”
Anh nói xong cười một tiếng tự giễu, cái khác không nói nhưng cảm xúc thì rất đúng. Dù sao lúc anh dậy đã nghèo rớt mùng tơi rồi, có khác gì bị trộm đâu.
Cố Yến cau mày quan sát anh từ trên xuống dưới một lát, như không thể tìm được sơ hở nào trên nét mặt anh, cuối cùng mới thu mắt lại, không biết đang nghĩ gì.
Yên Tuy Chi chủ động đề nghị: “Đi thôi, đổi một chỗ khác. Muốn tìm một cửa hàng áo sơ mi thoải mái ở Tửu Thành cũng không khó lắm, vừa rồi tôi có thấy một chỗ, ngay ở phố đối diện thôi.”
“Nếu như tôi không nói sai, cửa hàng ở khúc quanh mà cậu chỉ cũng sắp dẹp tiệm rồi.” Cố Yến nói, “Cậu có chắc mặc áo sơ mi của nhà kia thì sẽ có dũng khí đứng trên tòa án không?”
Thật sự là có. Yên Tuy Chi nói trong lòng, đã lăn lộn nhiều năm như vậy rồi cần gì phải dựa vào quần áo để tăng khí thế nữa?
Nhưng hiển nhiên câu trả lời này không phù hợp với thực tập sinh bình thường lắm.
Anh có chút không biết làm sao: “Cái gì cũng không được, làm sao giờ?”
Cố Yến nhấc mí mắt nhìn anh một cái, không nói tiếng nào cầm hai cái áo sơ mi kia đi.
Yên Tuy Chi trợn mắt nhìn bóng lưng hắn, lòng nói cậu cầm áo sơ mi đi là muốn làm gì? Chắc không đến nỗi uống lộn thuốc trả tiền cho tôi chứ?
Hai giây sau, vẻ mặt của anh như gặp quỷ…
Vởi vì Cố Yến thật sự uống lộn thuốc đi trả tiền…
Lại một cái giờ sau lúc về khách sạn, Yên Tuy Chi đứng trong phòng Cố Yến, nhìn cái vali ở mép giường, hơi cất cao giọng: “Anh nói gì cơ?”
“Đừng nhìn hai cái áo sơ mi kia nữa, không có liên quan gì với cậu đâu.” Cố Yến nói.
Yên Tuy Chi: “…”
Cố Yến chỉ một cái áo khoác dài màu đen trong vali: “Mai cậu mặc cái này vào.”
Cái áo màu đen đó quá mức quen thuộc với Yên Tuy Chi, đó là áo khoác luật sư được làm từ cửa hàng may mặc thủ công cao cấp, vạt áo và ống tay áo đều được thêu hoa văn khiêm tốn chững chạc, là hoa văn của liên minh thống nhất, đại diện cho địa vị pháp luật chí cao vô thượng.
Loại áo khoác luật sư này không phải là ai cũng có thể dễ dàng mua được, phải cầm giấy có dấu của liên minh mới có tư cách đặt trước.
Dĩ nhiên, vẫn phải có tiền…
Hơn nữa còn vô cùng đắt tiền.
Yên Tuy Chi cũng có ba cái áo luật sư như thế, mỗi lần lên cấp lại đổi một cái, cái cuối cùng còn có chút khác với của Cố Yến, có thêm một cái huy chương màu vàng – chuyên dùng cho luật sư hạng nhất.
Nhưng mà đây không phải điểm chính. Điểm chính là…
“Ngài mai? Anh đang nói đến phán xét bảo lãnh đấy à? Sao tôi lại phải mặc cái này?” Mặt Yên Tuy Chi đầy vẻ không giải thích được, “Tôi lại không được bào chữa.”
Anh chỉ là một thực tập sinh, chẳng lẽ không phải là chỉ cần ngồi ở sau nghe thôi sao?
Ai ngờ Cố Yến nhìn chằm chằm anh một lát, rồi lại dời mắt đi chỗ khác, vừa cất áo sơ mi mới mua đi, vừa hời hợt nói: “Sai rồi. Cậu trước, tôi ngồi sau.”
Trong một cái chớp mắt như vậy, Yên Tuy Chi cả kinh giật mình. Anh nhìn gò má Cố Yến, hỏi: “Anh có ý gì?”