Anh nhìn một lúc sau đó mới bước tiếp, không nhanh không chậm đi về phía cái xe.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, để lộ ra gò má lãnh đạm của Cố Yến, mặc dù trong xe có lò sưởi nhưng cũng không đủ để che bớt đi cái nhiệt độ của hắn.
“Đang đợi ai đấy?” Yên Tuy Chi xách túi giấy đứng yên bên cạnh xe.
Xung quanh cũng không thấy có bóng người quen nào cả, thật ra thì anh biết Cố Yến đỗ ở đây có tám chín phần mười là đợi mình, nhưng vẫn tuân theo lễ phép hỏi một câu.
Cố Yến liếc anh một cái, nghiêng đầu nói: “Lên xe.”
Yên Tuy Chi cũng không lập tức mở cửa xe, mà khom người nhìn xuyên qua cửa sổ xe rộng mở, quơ quơ ngón tay với Cố Yến, máy thông minh hình nhẫn trên ngón tay hiện ra một chút ánh sáng nhẹ nhàng dưới đèn đường, “Tôi vừa — “
Đang nói chuyện, một chiếc màu đen cho thuê chậm rãi ngừng ở sau xe Cố Yến, tài xế riêng cúi đầu nhìn vị trí định vị, cũng hạ cửa kính xe xuống, ra dấu tay với Yên Tuy Chi, “Ngài gọi xe?”
Yên Tuy Chi: “…Đúng.”
Đến đúng lúc ghê.
Cố Yến nhìn xe kia trong kính chiếu hậu một cái, khuôn mặt vốn lạnh trực tiếp giảm thêm mười mấy độ, hình như là không cao hứng lắm, chắc cảm thấy mình vừa làm một chuyện dư thừa.
Nhưng có thể thấy rằng mỗi ngày hắn đều mất hứng, nhất thời rất khó phán được hắn chẳng qua là căng mặt theo thói quen, hay là thật sự không thoải mái.
Yên Tuy Chi vỗ nhẹ nhẹ cánh cửa xe vừa hạ xuống, giống như vỗ vai người ta: “Đợi tôi một chút.”
Nói xong, anh đi tới bên cạnh chiếc xe thuê kia, cười một tiếng với tài xế: “Xin lỗi, chắc phải hủy chuYên rồi, tôi tạm thời có chút việc.”
“Được, không sao.” May là tài xế còn không làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, rất chuyên nghiệp dặn dò: “Làm phiền ngài đổi trạng thái đặt xe, có thể phải đóng một chút tiền bồi thường.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, lại nói một tiếng xin lỗi, tài xế kia nhấn điều khiển rồi quay đầu lái xe đi.
Anh nộp tiền bồi thường trên máy thông minh, rồi mở cửa xe của Cố Yến ra.
Ngồi ở ghế cạnh tài xế, anh còn có chút dở khóc dở cười, nhưng rất nhanh đã bỏ sự lúng túng “trùng xe” sang một bên, anh vẫn rất cảm động.
“Tôi không nghĩ anh vẫn chờ ở bên này.” Yên đại giáo sư liếc nhìn cái bản mặt lạnh của bạn học Cố lúc xe chạy, mở miệng định làm hòa hoãn một chút bầu không khí.
Cố Yến giật giật môi, lành lạnh nói: “Tôi cũng không nghĩ tới.”
Yên Tuy Chi: “…”
Cái này thì phải nói tiếp như thế nào đây?
Có lẽ là ý thức được mình phá hỏng câu chuyện, qua một lúc lâu sau, Cố Yến hỏi: “Cậu còn thừa tiền gọi xe?”
Yên Tuy Chi: “Trừ đi phí khách sạn thì còn lại một chút, không nhiều lắm, cho nên tôi chỉ đặt xe người lái rẻ nhất, không phải là xe thông minh.”
Tiết kiệm biết bao.
Cố Yến gác cùi chỏ lên cửa kính xe, ánh mắt bình tĩnh nhìn mặt đường phía trước, cho ra một tiếng cười nhạt.
Yên Tuy Chi: “…”
“Cho nên — anh định chở tôi về khách sạn?” Yên Tuy Chi hỏi.
Cố Yến không lên tiếng đáp lại, không nhìn ra là lười trả lời vấn đề này hay là cái gì khác, chỉ hơi cau mày một chút, có vẻ mất tập trung.
Lại qua một lúc lâu, hắn mới lên tiếng hỏi: “Cậu đặt khách sạn gì?”
Xe cũng đi được hơn hai cây số mới hỏi…
Yên Tuy Chi: “Khách sạn Mountain Pine.”
“Chính là nhà ở quảng trường Clock Tower kia?” Cố Yến hỏi vị trí đại khái.
Yên Tuy Chi gật đầu một cái: “Đúng, chính là bên đó.”
“Nộp tiền đặt cọc chưa?”
“Vẫn chưa.” Yên Tuy Chi trả lời mà không nghĩ quá nhiều.
Hai mươi phút sau, phi xe vút qua quảng trường Clock Tower, chạy thẳng về hướng mà quăng tám cái sào cũng không liên quan, không hề có ý định chậm lại một chút nào.
“…” Yên Tuy Chi tựa vào chỗ cạnh tài xế, nghiêm mặt nhắc nhở: “Khách sạn Mountain Pine bị anh bỏ rớt ở phía sau rồi.”
Cố Yến liếc nhìn kính chiếu hậu, “Khách sạn đó bốn tháng trước có xảy ra một án giết người.”
Yên Tuy Chi gật đầu một cái nói, “Hơi có nghe đồn.”
Trên thực tế lúc anh đặt khách sạn mới biết, nhưng tạm thời ghi chép thân phận của anh quá ít, lịch sử đi lại còn trống không, phần lớn cách khách sạn bình thường đều không đặt được. Quá xa thì không có cách, chỉ có nơi đây là ngoại lệ thôi.
Bản thân Mountain Pine cũng được coi như một khách sạn cao cấp, nhưng lại xui xẻo vướng phải vụ án như vậy. Án giết người kia không liên quan đến hệ thống an ninh, chính là bạn bè ở chung một phòng, một người trong số đó đã sớm chuẩn bị ý đồ mưu sát.
Hiện trường làm có chút thảm thiết, nên trong vòng mấy tháng việc làm ăn của khách sạn Mountain Pine gặp khó khăn, khách hàng giảm sút.
Bằng không ngay cả chỗ này Yên Tuy Chi cũng không đặt được.
“Tại sao không bảo tôi giúp?” Lúc xe chạy vào khu Fawang, Cố Yến đột nhiên hỏi một câu.
Bên trong xe chỉ có hai người, lúc nói chuyện không cần phí sức gì, cho nên giọng nói của hắn rất thấp cũng rất nặng. Khi đó Yên Tuy Chi đang xuất thần nhìn những ánh đèn đường vút qua rất nhanh bên ngoài cửa xe, nhất thời không có phản ứng kịp, “Cái gì?”
“Tôi nói…” Cố Yến nói xong hai chữ này liền ngừng một chút, giống như đang suy nghĩ gì đó. Lại qua một lúc lâu mới tiếp tục mở miệng, “Số tiền còn lại của cậu quá ít, ảnh hưởng đến chữ tín, rất nhiều khách sạn không thể đặt được, tại sao không tìm tôi giúp?”
Hắn vẫn ở trong trạng thái lười phí sức, nhưng bởi vì trong xe quá mức yên tĩnh nên cực kì rõ ràng.
Yên Tuy Chi sửng sốt một chút, anh có thói quen tự chủ, luôn muốn tự giải quyết mọi việc, không có thói quen để người khác nhúng tay và cũng không có thói quen nhờ người ta giúp đỡ, cho nên căn bản không nghĩ tới việc này. Nhưng nếu anh thật sự trả lời như vậy, cái mặt kia của Cố Yến chắc phải tụt xuống mười mấy độ nữa quá.
Anh muốn đùa một chút nói “Đừng quên lúc ban đầu anh hò hét đuổi tôi về nhà, tôi nào dám tìm anh giúp đỡ”, nhưng lời đến khóe miệng xoay một vòng, lúc ra liền biến dạng: “Quên mất, lần sau gặp phải tình huống này tôi sẽ nhớ tìm phiền toái cho anh.”
Vừa nói, anh còn liếc mắt cười một tiếng với Cố Yến để bày tỏ chân thành.
Thật ra thì… Yên đại giáo sư cũng đã từng nói mấy lời tương tự, tuy không tới mấy trăm thì cũng tới mấy chục lần rồi, nhưng cho tới bây giờ không có cái gọi là “lần sau”, về cơ bản đều là một câu khách sáo, nói xong cũng quên, nghe thì thành khẩn nhưng thực chất căn bản không để ở trong lòng.
Thật sự đến khi gặp phải phiền toái, anh vẫn không tìm bất kỳ ai nhúng tay giúp đỡ.
Cố Yến biết rõ đức hạnh này của anh, cho nên nghe anh nói vậy thì cũng chẳng thèm nhấc mí mắt.
“Vậy bây giờ đi đâu?” Yên Tuy Chi liếc nhìn ngoài xe, nghi vấn hỏi, “Khách sạn mới? Chỗ này khá nhiều công viên, không có khách sạn nào cả.”
Huống chi đến giờ này rồi mà muốn tìm một khách sạn ngủ tạm một đêm ở Decama, nằm mơ còn nhanh hơn.
Cố Yến không mặn không nhạt trả lời một câu: “Đi khách sạn gì chứ, tìm một cái ghế dài ở công viên cho cậu ngủ một đêm thôi.”
Yên Tuy Chi: “…”
Mười phút sau, phi xe của Cố Yến đúng là lái vào một hoa viên trong khu Fawang.
Dĩ nhiên, nơi này không đơn giản là một hoa viên, xuyên qua cành lá là có thể nhìn thấy một khu biệt thự an tĩnh, những ngôi nhà nhỏ được xây dựng khá đẹp mắt. Đương nhiên… giá cả cũng cực kì đẹp mắt.
Khu này cách trung tâm mua sắm thành phố rất gần, luật sở Nam Thập Tự cũng ở kế bên, lái xe không tới năm phút, cho nên rất được nam nữ xuất sắc xem trọng.
“Chỗ anh ở?” Yên Tuy Chi hỏi.
Cố Yến “ừ” một tiếng, lúc này cuối cùng nói một câu câu tiếng người: “Cho cậu mượn gác xép ngây ngốc hai ngày.”
“Tiền thuê — “
“Theo giá cả cậu thuê khách sạn là được.”
Yên Tuy Chi yên tâm.
Nếu như nói hoàn toàn không thu tiền, chắc khoảng sáng mai là anh sẽ nghĩ cách để dọn ra ngoài thôi. Nếu Cố Yến đồng ý thu tiền thuê, vậy anh có thể yên tâm thoải mái ở thêm hai ngày, dẫu sao muốn tìm được một nơi ở hợp khẩu vị của anh, không phải nửa ngày là có thể làm được.
Xét về điểm này, anh đột nhiên cảm thấy rất hợp tính với bạn học Cố Yến.
Yên Tuy Chi xách mấy cái túi giấy xuống xe, nhìn Cố Yến đỗ xe trong gara trước một hàng những ngôi nhà nhỏ.
Lúc anh chờ Cố Yến đi ra, lại có một cái xe màu đỏ rực rỡ lái vào hoa viên, dưới ánh đèn được có thể nói là rất chói mắt.
Yên Tuy Chi híp mắt nhìn sang bên kia, bởi vì đèn xe nên không thấy rõ người ngồi chỗ lái. Anh nhường ra phía sau mấy bước, đứng ở bên cạnh vườn hoa của Cố Yến, nhìn chiếc xe đỏ kia lướt qua anh rồi rẽ vào khu biệt thự.
Sau đó…
Quay ngược trở lại.
Yên Tuy Chi: “???”
Đang buồn bực, chiếc xe kia thắng gấp một cái dừng ở trước mặt anh, tiếp đó cửa xe chậm rãi hạ xuống, một khuôn mặt còn lơ mơ hơn Yên Tuy Chi thò ra: “Tôi còn tưởng rằng nhìn nhầm, Nguyễn, tại sao cậu lại ở chỗ này?”
“Cô Fizz? Cô cũng ở đây?”
“Đúng vậy, rất nghèo, chỉ ở nửa căn thôi.” Fizz thuận miệng trả lời một câu, “Không biết có phải cậu đến tìm Cố không? Có nói trước với anh ta chưa? Mong rằng cậu hẹn rồi, nếu không sẽ rất thảm… Đến bây giờ Cố chưa hề tiếp ai ở nhà riêng cả, có mấy lần có khách lỗ mãng tìm đến đây, lại bị anh ta hẹn ở chỗ khác mới chịu gặp. Hơn nữa chỗ này á…”
Yên Tuy Chi suy nghĩ một chút, trước tiên tránh đề tài này, hỏi một chuyện khác. Bởi vì từ lúc hạ cửa kính xuống, Fizz vẫn dùng một ánh mắt vô cùng kỳ quái quan sát anh từ trên xuống dưới.
“Trên mặt tôi có dính gì bẩn sao, cứ nhìn tôi như vậy.” Anh cười hỏi, thuận tiện mượn kính chiếu hậu của Fizz nhìn một cái.
“Cũng không phải.” Fizz nói, “Tôi chỉ cảm thấy cậu đi Tửu Thành một chút, cũng chưa tới mấy ngày mà hình như đẹp trai hẳn lên, đẹp hơn cả lúc trước nữa. Chỗ Tửu Thành kia còn có tác dụng này sao? Sao mỗi lần tôi đi lại toàn mọc đầy mụn vậy?”
Yên Tuy Chi sửng sốt, hơi nhíu mày một cái. Nhưng rất nhanh anh đã đưa tay lên che, làm bộ xoa xoa mi tâm, cười nói: “Chỉ sợ là đèn đường này có khả năng làm người đẹp lên, bây giờ cô cũng có vẻ càng xinh đẹp hơn.”
Xinh đẹp hơn đã nói lên rằng bình thường đã rất đẹp rồi, Fizz đặc biệt hài lòng, chống cửa kính xe cười lên.
Kết quả cô vừa cười không đến hai tiếng liền mắc nghẹn.
Bởi vì cô nhìn thấy cửa gara nhà Cố Yến mở ra rồi khép lại, Cố luật sư gọi là “không tiếp khách ở nhà riêng” kia đi tới, mặt đầy bình tĩnh gật đầu với cô một cái, rồi nói với Yên Tuy Chi: “Mai tôi có việc không đến luật sở, cậu có thể hỏi xem Fizz có đồng ý cho đi nhờ xe một lần không.”
Fizz: “???”
Nửa người trên của cô gần như muốn nhô ra khỏi cửa xe, giống như một mỹ nhân rắn vừa bò ra khỏi hang: “Tôi cảm thấy lỗ tai mình bị hư, anh nói gì cơ???”