• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chém? Chẳng nhẽ đầu của nàng phải chuyển nhà sao?

Bạch Tiểu Thố sợ đến nỗi mặt trắng bệch, mắt to sợ hãi nhìn Vũ Văn Tinh chằm chằm, mếu máo cầu xin, “Vương Gia, ta…………. Không mượn tiền ngài nữa được không?”

Mượn có một trăm lượng bạc cũng bị chém đầu, đây là đạo lý gì vậy?

“Bạch Tiểu Thố, ngươi nói đã muộn!” Vũ Văn Tinhttp://h hừ lạnh, không thèm để ý đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố, lạnh lùng nhếch môi, “Người đâu, kéo Bạch Tiểu Thố ra ngoài, róc xương lóc thịt!”

Róc xương lóc thịt? Cái tên Vương Gia biến thái này lại biến thái rồi!

“Khoan…… Khoan đã………. Vương Gia, ta có lời muốn nói với ngài!” Bạch Tiểu Thố sợ toát mồ hôi lạnh, sắp bị người ta kéo ra ngoài, đột nhiên trong cái khó ló cái khôn tránh được sự kìm hãm của mấy người làm, vội vàng chạy đến trước mặt Vũ Văn Tinh, bụp một tiếng quỳ xuống đất, trên khuôn mặt trắng bệch chảy ra hai hàng lệ.

“Vương Gia, van cầu ngài cho ta mượn một trăm lượng bạc đi!” Bạch Tiểu Thố kéo kéo ống tay áo Vũ Văn Tinh, lớn tiếng khóc, “Ta nhất định sẽ khuyên sư phụ ta nhanh trị bệnh cho ngài!”

Nàng đúng là xui xẻo, vô cùng xui xẻo. Nàng số khổ bị kẹp ở giữa một sư phụ không dở hơi và một tên Vương Gia biến thái.

“Buông ra!” Vũ Văn Tinh chán ghét cau mày, giọng nói làm cho người ta chết cóng, “Chỉ bằng ngươi, có thể sao?”

Cái tên Phi Hoa ngọc kia chưa chắc đã nghe lời Bạch Tiểu Thố, nàng ta lại mơ mộng hão huyền rồi!

“Có thể, nhất định có thể!” Bạch Tiểu Thố nghe thấy Vhttp://ũ Văn Tinh châm chọc, nhưng nàng vẫn cố gắng bỏ qua cảm giác bị người ta xem thường, rất chân chó (Chân chó: nịnh hót, nịnh bợ) nhìn gật đầu với Vũ Văn Tinh, “Vương Gia ngài yên tâm, nhất định ta sẽ làm được!”

Đánh cược cái chết với sư phụ, tất cả đều dễ nói chuyện.

“Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cho ngươi ba ngày, nếu ngươi không làm được thì sư phụ ngươi chờ nhặt xác đi!” Vũ Văn Tinh híp mắt nguy hiểm lạnh giọng cảnh cáo.

Hắn không có nhiều thời gian để cho mình tàn phế, bởi vì hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.

“Được, Vương Gia!” Bạch Tiểu Thố nhanh chóng lau khô nước mắt, cười cười lấy lòng Vũ Văn Tinh, “Vương Gia, vậy tiền của ta đâu?”

Ba ngày, nàng sẽ thuyết phục được sư phụ chứ?

Bạch Tiểu Thố cũng không tin vào bản thân lắm, nhưng phóng lao thì phải theo lao, không theo không được nha.

“Đi theo Mạc Thanh lấy tiền, ngươi cút ra ngoài ngahttp://y cho Bổn vương!” Vũ Văn Tinh rất ghét vẻ mặt nịnh hót của Bạch Tiểu Thố, kéo căng môi mỏng, gầm thét.

Nữ nhân đáng chết, hắn ghét chết đi được!

Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh gầm thét, lại thấy sắc mặt hắn không tốt. nàng không phải là người không biết nhìn sắc mặt người khác, thôi thì đi tìm Mạc Thanh vậy, Mạc Thanh có vẻ dễ nói chuyện hơn.

Vậy nên, Bạch Tiểu Thố vội vàng buông tay áo Vũ Văn tinh ra, hấp tấp chạy khỏi thư phòng.

“Mạc Thanh, đưa cho ta một trăm lượng bạc, Vương Gia nhà ngươi đồng ý rồi!” Bạch Tiểu Thố ra khỏi thư phòng, không khách khí xòe tay ra trước mặt Mạc Thanh đòi tiền.

“Tiểu Thố, ngươi nói nhầm rồi, là một ngàn lượng chứ không phải một trăm lượng!” Phi Hoa Ngọc đính chính đi đến trước mặt Mạc Thanh, ống tay áo có hương thơm mập mờ lướt qua khuôn mặt lịch sự của Mạc Thanh, cười tà, “Mạc quản gia, đưa tiền đi chứ!”

Đồ đệ của hắn sao mà một chút bản lĩnh của hắn cũng không có, đần chết đi được!

Có cơ hội chiếm tiện nghi, đương nhiên phải chiếm càng nhiều càng tốt.

“Sư phụ, người đừng quậy. Bên trong đã nói là một trăm lượng, người lại nói một ngàn lượng, không phải là muốn giết ta sao? Hắn nhất định sẽ đem đồ đệ của người róc xương lóc thịt đấy!” Bạch Tiểu Thố nghe vậy liền kéo Phi Hoa Ngọc qua, nhỏ giọng dạy dỗ, “Hơn nữa, một trăm lượng bạc này cũng là dùng mạng nhỏ của ta đổi lấy, người đừng khiến ta phải mất mạng a!”

Một ngàn lượng bạc thì đúng là một đao giết nàng rồi.

“Tiểu Thố, đừng nóng giận!” Hai tay Phi Hoa Ngọc ôm mặt Bạch Tiểu Thố, đôi mắt đào hoa chớp chớp, nịnh hót nói, “Một trăm lượng thì một trăm lượng, sư phụ sao có thể để cho đồ nhi ngoan vì ta mà mất mạng đây?”

Cửu vương gia thật nhỏ mọn, một trăm lượng, ngay cả qhttp://uần áo hắn đang mặc trên người cũng mua không nổi. Nhìn mặt Bạch Tiểu Thố thì hắn không thể tính toán chi li với Vũ Văn Tinh rồi!

“Mạc quản gia, đưa cho ta một trăm lượng bạc, ta dẫn đồ nhi đi mua quần áo!” Đôi mắt đào hoa gian xảo đảo đảo, Phi Hoa Ngọc nghiêng, đầu lộ vai xòe tay ra trước mặt Mạc Thanh đòi bạc, bộ dạng này khiến cho Mạc Thanh phải đỏ mặt không thôi.

Bạch Tiểu Thố cũng xấu hổ bịt mặt lại, tấm tắc khen ngợi.

Người đàn ông này đúng là yêu nghiệt a yêu nghiệt, nàng cảm thấy mình rất mất mặt!

Mạc Thanh là người nhận mệnh làm việc, nếu Vũ Văn Tinh đã cho phép thì hắn cũng không gây khó dễ cho Phi Hoa Ngọc. Đến phòng thu chi lấy một trăm lượng bạc đưa cho Phi Hoa Ngọc.

Phi Hoa Ngọc lấy được tiền, ngay lập tức vui vẻ kéo Bạch Tiểu Thố r khỏi vương phủ, một đường đi đến Vũ Y phường nổi danh.

Trên đường đi hai thầy trò thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, có rất nhiều ánh mắt của các cô gái đặt trên người Phi Hoa Ngọc, đôi mắt như lang sói nhìn vào phần da thịt đang lộ ra ngoài của hắn.

Vị công tử này không những thanh tú, lại còn rất phong lưu a!

Đối với ánh mắt ái mộ của các nữ tử Phi Hhttp://oa Ngọc đã sớm quen, cũng rất giảo hoạt lộ ra nụ cười câu hồn đáp lễ, khiến cho mấy cô gái hưng phấn hét chói tai.

Bạch Tiểu Thố cảm thấy rất xấu hổ, vô cùng xấu hổ, thể diện coi như ném xuống nhà bà ngoại hết rồi!

Nàng đã thấy người ta tự kỷ, nhưng chưa thấy ai huênh hoang, tự kỷ đến thế này!

“Sư phụ, làm phiền người ăn mặc cho cẩn thận, ban ngày ban mặt ăn mặc thế này đi trên đường, rất có thể làm ‘xói mòn’ phong tục a!” Bạch Tiểu Thố xấu hổ lấy tay che mặt, xem như không biết gì.

Aizz, nàng muốn về vương phủ ngay lập tức, nhìn cái tên Vương Gia biến thái kia còn tốt hơn đi với sư phụ mà mất mặt thế này.

“Tiểu Thố, ngươi không thấy bộ dáng sư phụ như thế này rất đẹp sao?” Phi Hoa Ngọc vừa liếc mắt đưa tình với chúng nữ tử, vừa dùng sức kéo bàn tay đang che mặt của Bạch Tiểu Thố xuống, cười càng lúc càng thêm phong lưu, tà tứ, “Tiểu Thố nhi, trước kia ngươi rất thích sư phụ mặc thế này mà, buổi tối còn ôm lấy sư phụ sờ ngực nữa a!”

Phốc, Bạch Tiểu Thố nghe vậy liền bị sặc.

Thì ra Bạch tiểu thư chân chính léng phéng với sư phụ, ở trên giưhttp://ờng làm chuyện mập mờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK