Mặc dù võ công của cháu Thái tử không lợi hại bằng Vương gia biến thái, nhưng hẳn là đủ dùng để đối phó với mấy người ngu ngốc này!
"Nha đầu thối, ngươi dám nghi ngờ võ công của bản thái tử à?" Vũ Văn Địch không để cho bất kỳ ai nghi ngờ võ công đáng kiêu ngạo của hắn cả mà hôm nay lại bị Bạch Tiểu Thố hỏi như thể không có chuyện gì nên hung hăng đứng phắt dậy, lập tức xách theo Liễu Diệp kiếm của mình nhảy xuống xe.
"Các ngươi dám chặn đường Thái tử tôn quý nhất Phượng Dực quốc để cướp sao?" Sau khi Vũ Văn Địch nhảy xuống xe ngựa, vô cùng ngạo mạn xông lên, quát những tên cường đạo kia, "Mắt chó của các ngươi bị mù sao? Bản Thái tử mà các ngươi cũng dám cướp, không muốn sống nữa à!"
"Ha ha...... đứa con nít tự xưng là Thái tử điện hạ của Phượng Dực quốc, vậy thì lão tử chính là đương kim hoàng thượng của Phượng Dực quốc rồi!" Tên thủ lĩnh cường đạo coi lời Vũ Văn Địch nói như trò đùa, hơn nữa còn rất ngông cuồng cười lớn tiếng, "Nhìn y phục trên người tiểu tử này chất vải không tệ, chúng ta mau cướp thôi!"
"Vũ Văn Địch, ngươi chính là tên đại ngốc!" Bạch Tiểu Thố ở trên xe ngựa không chịu nổi mắng thầm.
Làm gì có người nào khi xuất môn lại tự động thông báo thân phận tôn quý của mình ra chứ? Những vị Hoàng đế trong kịch cổ trang, người nào mà không vi phục xuất tuần, mà khiêm tốn là rất cần thiết, chỉ có tên Thái tử điện hạ không đầu óc này mới có thể đần như vậy thôi!
May mà những người này không phải gian tế của địch quốc, nếu không Vũ Văn Địch đã sớm bị bắt đi làm con tin rồi!
Bạch Tiểu Thố cũng không ngồi yên được nữa, nhanh chóng nhảy xuống xe, đứng ở phía sau Vũ Văn Địch, giận dữ dđlqđmắng những tên cường đạo không dễ chọc kia.
"Các ngươi muốn cướp tiền thì chúng ta không có đâu. Ta khuyên các ngươi mau rời khỏi đây, nếu không về sau các ngươi nhất định sẽ hối hận!" Bạch Tiểu Thố vẫn chưa hết cảm, vì vậy giọng nói mang theo cả giọng mũi, nghe vào thì thấy mềm mại nhẹ nhàng, hết sức ngây thơ, không hề có lực uy hiếp.
"Ồ, không ngờ trong xe còn cất giấu một tiểu mỹ nhân yểu điệu như vậy, không ngờ bọn lão tử lại có diễm này!" Sau khi đám cường đạo nhìn thấy Bạch Tiểu Thố xinh đẹp thanh tú, không chỉ có ý định cướp tiền mà còn có tâm cướp sắc.
"Vũ Văn Địch, bọn họ giao cho cháu!" Bạch Tiểu Thố thấy cường đạo không nghe lời khuyên của mình, cũng không còn cách nào khác, chỉ có để cho bọn họ chịu chút đau khổ, để họ hiểu rằng không phải ai họ cũng có thể cướp tiền cướp sắc được!
"Nha đầu thối, không cần ngươi nói nhiều, mau quay lại xe ngựa đi, bản thái tử chỉ cần một lát thôi là có thể giải quyết hết bọn chúng!" Vũ Văn Địch không nhịn được nghiêng đầu giận dữ mắng Bạch Tiểu Thố, Liễu Diệp kiếm bén nhọn trong tay cũng đã rút ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào thủ lĩnh đám cường đạo.
"Biết rồi!" Bạch Tiểu Thố bĩu môi, rất nghe lời trèo lên xe ngựa, "Cháu đừng giết bọn họ, trừng phạt một chút là đủ rồi!"
Dù sao cuộc sống ở hiện đại của nàng cũng cách xã hội pháp trị rất nhiều năm, cho nên nàng không thích cảnh chém giết trong thế giới cổ đại này.
"Nha đầu thối, bản thái tử tự có chừng mực, không cần phải ngươi dạy bản thái tử làm phải làm như thế nào!" Vũ Văn Địch múa Liễu Diệp kiếm một cách mạnh mẽ đầy uy lực, tung người nhảy lên đánh ngã từng tên cường đạo một. Mặc dù đả thương, nhưng không lấy tính mạng của đám người này.
Nếu đổi lại là Vũ Văn Địch của ngày thường thì đã sớm một kiếm giải quyết hết những kẻ đắc tội với hắn rồi. Nhưng hôm nay có Bạch Tiểu Thố ở đây, hắn nghĩ nàng là một nữ tử, nhất định không chịu nổi cảnh máu tanh, nên cố gắng không ra chiêu sát thủ, giữ lại mạng chó cho những tên cường đạo kia.
"Hảo hán tha mạng, hảo hán tha mạng, chúng ta có mắt như mù, hôm nay nếu ngài có thể tha cho mấy người anh em chúng ta thì chúng ta nguyện từ nay về sau sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài!" Cường đạo mà, hiển nhiên chỉ biết bắt nạt người hiền lành nhưng lại rất sợ những người hung tợn. Mắt thấy mười mấy người liên thủ cũng không phải là đối thủ của Vũ Văn Địch, vì mạng sống, đều ôm lấy vết thương của mình, đồng loạt quỳ rạp xuống dưới chân Vũ Văn Địch, cầu xin hắn, xin hắn tha cho họ một lần.
"Bản thái tử cần các ngươi làm trâu làm ngựa để làm gì?" Vũ Văn Địch khinh thường hừ một tiếng, xoay người nhảy lên xe ngựa, "Còn không mau cút đi, muốn bản thái tử phải tự mình động thủ tiễn các ngươi sao?"
"Không, không, không...... Chúng ta lập tức biến ngay, cút ngay......" Bọn cường đạo nghe vậy, hoảng hốt, ai nấy đều lăn một vòng trên đất, đang muốn nhanh chóng rời đi thì lại nghe thấy giọng Bạch Tiểu Thố khẽ vang lên.
"Lời các ngươi vừa nói đều thật chứ?"
"Thật, thật, đương nhiên là thật!" Thủ lĩnh cường đạo không dám có bất kỳ ý kiến phản bác nào, ở ngoài xe ngựa, đứng đối diện Bạch Tiểu Thố liều mạng gật đầu nói ‘vâng’, bởi vì họ biết vị thiếu niên bên cạnh Bạch Tiểu Thố là người không dễ chọc, ngộ nhỡ bọn họ mà đổi ý, thì có thể sẽ mất mạng ngay.
"Vậy được rồi!" Bạch Tiểu Thố híp mắt, cười giảo hoạt, "Nếu như các ngươi không tuân thủ lời hứa của mình, trong tương lai, vào thời điểm mà ta phải dùng tới các ngươi các ngươi không giúp ta...ta sẽ để người trong xe kia đạp bằng sơn trại của các ngươi, các ngươi nghe rõ chưa?"
Đây là để phòng ngừa ‘ngộ nhỡ’. Ở hang ổ của cường đạo, lương thực, vàng bạc châu báu cái gì cũng không thiếu, ngộ nhỡ Vương gia biến thái bị gian thần hãm hại, quân đội không được ăn không được uống, đây không phải là nguồn dự phòng sao?
"Chúng ta tuyệt không đổi ý, nếu như sau này chúng ta có chỗ hữu dụng cho tiểu thư, thì hãy dùng lệnh bài này, đến Hắc Phong trại của Trọng Khuyết Quan tìm chúng ta, chúng ta tất định sẽ nghe theo tiểu thư, chỉ đâu đánh đó!" Thủ lĩnh cường đạo rất sảng khoái ném một tấm lệnh bài đen như mực cho Bạch Tiểu Thố, sau đó mang theo huynh đệ bị thương ảo não chạy trốn.
"Nha đầu thối, ngươi làm như vậy là có ý gì?" Vũ Văn Địch thấy Bạch Tiểu Thố cầm tấm lệnh bài đi vào xe ngựa, không cho là đúng hừ lạnh nói, "Chỉ là một đám cường đạo vô dụng mà thôi, có thể làm chuyện gì cho ngươi được?"
"Cháu thái tử, cháu đừng xem thường cường đạo!" Bạch Tiểu Thố hung hăng liếc Vũ Văn Địch một cái, sau khi cất lệnh bài xong lại nói tiếp, "Rồng mạnh cũng không đè được bọn rắn độc, cháu sẽ vĩnh viễn không hiểu được!"
Giải thích với tên thái tử ngu ngốc này cũng chỉ uổng công mà thôi. Có một số việc không tới cuối cùng, thì sẽ không nhìn ra giá trị của nó nằm ở đâu.
.......
Mấy ngày hôm nay 12 vạn quân của nước láng giềng liên hiệp lại một mực ở bên ngoài Trọng Khuyết Quan kêu gào, muốn Vũ Văn Tinh xuất binh nghênh chiến, nhưng Vũ Văn Tinh lại vẫn ẩn nhẫn không có hành động gì*, cho dù đối phương có nói lời khó nghe như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không xuất binh. (trong bản tiếng Trung là “发-phát”, ta nghĩ là ‘phát binh= xuất binh’, nhưng sợ lặp từ với bên dưới nên thay = cụm từ trên)
Tài dùng binh thể hiện ở chỗ mưu lược và bố binh của chủ soái. Không thể vì người khác khiêu khích mà lỗ mãng xuất binh, như vậy tỷ lệ bị đánh bại là rất lớn.
Mặt khác ở bên này, Vũ Văn Tinh đã thấy lương thảo không đủ, mà lương thảo của Tướng gia lại chậm chạp không chịu lên đường. Có thể thấy được trận này nhất định sẽ đánh không được suôn sẻ.
Lần giằng co ba bốn ngày này, người của nước láng giềng đã bắt mấy con dân Phượng Dực quốc, sau đó ở trước mặt Vũ văn Tinh chôn sống mấy người đó.
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây chính là sự khiêu khích cực đại với cái ‘uy’ của Phượng Dực quốc. Vũ Văn Tinh là Vương gia Phượng Dực quốc, là thống soái của một đội quân, há có thể tiếp tục án binh bất động, cho nên lúc này đã tức đến sôi máu, mang binh ra khỏi thành nghênh chiến quân địch.
Binh sĩ của Phượng Dực quốc ai nấy đều kiêu dũng thiện chiến, nhưng binh lực của nước láng giềng lại rất đông, lần này giao chiến, ai cũng không chiếm được lợi thế, đánh tới nửa đêm canh ba, hai bên tổn thất nghiêm trọng, không thể không tạm thời phát lệnh thu binh, tùy thời tái chiến.
Vũ Văn Tinh dẫn theo đội ngũ tiến vào Trọng Khuyết Quan, có người trọng thương cần chữa trị, nên bảo Mạc Thanh đi mời Phi Hoa Ngọc đến. Mạc Thanh phụng mệnh đi một chuyến, lại phát hiện trong phòng Phi Hoa Ngọc vốn không có người.