Không phải tiểu Thanh rời nhà trốn đi không tìm thấy tung tích rồi sao? Làm sao lại chạy tới trong nhà nàng đây?
"Chủ nhân, tiểu Thanh rất nhớ người!" Tiểu Thanh ôm chặt lấy Bạch Tiểu Thố không buông. Một đôi mắt lục vô cùng ủy khuất nhìn nàng, "Chủ nhân, người không cần tiểu Thanh rồi sao?"
"Không phải đâu!" Bạch Tiểu Thố bị tiểu Thanh ôm có chút hít thở không thông, vội tránh ra khỏi ngực của hắn, chạy đến một bên thở dốc nói "Là ngươi tự mình rời nhà đi trước, tại sao có thể trách ta không nhớ ngươi!"
Tiểu Thanh này cũng thiệt là, tới vô ảnh đi vô tung, thật là thần bí!
"Tiểu Thanh biết sai rồi, tiểu Thanh không nên bốc đồng như vậy, chủ nhân tha thứ cho ta đi, có được không?" Tiểu Thanh ủy khuất chạy tới tựa đầu vào trước ngực Bạch Tiểu Thố, dùng sức liếm, nhìn dáng dấp hình như là đang làm nũng.
Bạch Tiểu Thố nhìn thấy tiểu Thanh như vậy, trong lúc lơ đãng nhớ lại lúc trước hắn còn là một con rắn, đã từng làm như vậy với nàng. Trong lòng không khỏi một trận buồn nôn, dùng sức đẩy tiểu Thanh ra.
"Tiểu Thanh, ngươi trở lại là tốt rồi. Sau này nhớ không được phép chạy loạn nữa, nếu không ta và vương gia phu quân cũng sẽ không không nhớ ngươi đâu!" Bạch Tiểu Thố đi tới bên cạnh giường hẹp, nhào mạnh vào đệm chăn mềm mại, tâm tình cũng không tệ lắm nên mở miệng, "Tiểu Thanh, ngươi thay ta giữ cửa đi. Ngàn vạn lần đừng để vương gia phu quân và sư phụ thối của ta đi vào đánh thức ta dậy đó, biết không?"
Có tiểu Thanh ở bên cạnh, thật ra thì vẫn là không tệ lắm.
"Chủ nhân, ta sẽ ở bên cạnh người!" Tiểu Thanh ngoan ngoãn nằm sấp bên cạnh giường, mở to mắt xanh nhìn Bạch Tiểu Thố ngủ.
Hai người đáng ghét đó tốt nhất đừng đến phiền chủ nhân của hắn, nếu không hắn sẽ làm cho bọn họ đẹp mặt!
Vũ Văn Tinh và Phi Hoa Ngọc ở trong sân Bạch phủ, đánh đến ngươi chết ta sống, nhưng vẫn không phân thắng bại.
Cuối cùng, ở dưới sự cố gắng thuyết phục của Bạch phu nhân, hai người mới miễn cưỡng ngừng tay.
"Bạch Tiểu Thố đâu?" Vũ Văn Tinh phẫn hận nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, quay đầu hỏi nhạc mẫu của mình.
"Thố nhi đi ngủ rồi, hai người các ngươi cũng đừng đánh nhau nữa!" Bạch phu nhân đi tới nhìn bọn họ một cái, nhàn nhạt mở miệng, "Hoa cỏ ở chỗ này của ta đều bị hai người các ngươi hủy hoại hết rồi, thật đáng tiếc!"
Vũ Văn Tinh không hề tự trách, ngược lại bỏ Bạch phu nhân và Phi Hoa Ngọc lại, đi thẳng tới khuê phòng của Bạch Tiểu Thố.
Phi Hoa Ngọc đáng chết, không ngờ công phu của hắn không phân cao thấp với mình, xem ra hắn đã đánh giá thấp thực lực của hắn ta!
"Sư tỷ, vậy ta cũng đi xem Tiểu Thố nhi một chút!" Bạch phu nhân thân thiết cười một tiếng. Phi Hoa Ngọc không muốn bị Vũ Văn Tinh bỏ rơi phía sau, nên bước nhanh đuổi theo hắn. Hai người cứ ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi mà đi tới trước phòng Bạch Tiểu Thố.
"Phi Hoa Ngọc, ngươi nhất định phải cản trở bổn vương sao?" Vũ Văn Tinh đen mặt nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, không muốn để cho hắn và bản thân cùng đi vào gặp Bạch Tiểu Thố.
"Vương gia, đây là phòng của đồ nhi tại hạ. Ta đây làm một sư phụ, thăm đồ nhi thì có cái gì không đúng?" Phi Hoa Ngọc cười tà, dùng sức chen từ trong khe cửa vào. Nhìn thấy Vũ Văn Tinh sau khi tiến vào, sắc mặt biến thành tối đen, hắn tự nhiên vô cùng vui vẻ.
Lúc này Tiểu Thanh làm rất tốt, Vũ Văn Tinh nhất định sẽ tức chết!
"Tiểu Thanh, làm sao ngươi lại ở chỗ này?" Vũ Văn Tinh trợn mắt trừng bàn tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố đang bị tiểu Thanh nắm chặt, trong lòng ghen tức đến lật chuyển.
Nữ nhân của hắn, vì sao phải có một người nam nhân canh giữ ở bên giường nhìn nàng ngủ chứ!
"Chủ nhân nhớ ta nên ta trở lại." Tiểu Thanh trả lời không hề xấu hổ, một đôi mắt xanh tràn đầy chán ghét nhìn Vũ Văn Tinh.
Vương gia đáng ghét, giọng nói lớn như vậy sẽ ầm ĩ làm chủ nhân tỉnh đấy!
"Vương gia cần gì phát hỏa lớn như vậy. Tiểu Thanh nhận thức Tiểu Thố nhi là chủ nhân, vậy hãy để cho hắn đi theo Tiểu Thố nhi đi, có gì không tốt đâu?" Phi Hoa Ngọc mừng rỡ ở một bên xem cuộc vui, vui sướng khi người gặp họa nên càng bỏ đá xuống giếng.
Vũ Văn Tinh ơi Vũ Văn Tinh, cho tới bây giờ bên người Tiểu Thố nhi cũng không thiếu người chăm sóc!
"Phi Hoa Ngọc, nơi này không có việc của ngươi, ngươi cút ra ngoài cho Bổn vương!" Vũ Văn Tinh cắn răng, vô cùng chán ghét Phi Hoa Ngọc đến bây giờ vẫn còn ở nơi này quấy rối.
Nếu hắn ta không phải sư phụ của Bạch Tiểu Thố, hắn cũng sẽ không dễ dàng tha thứ hắn ta đến hiện nay!
"Vương gia, không cần ngươi đuổi ta, tự ta sẽ đi!" Phi Hoa Ngọc châm chọc nheo mắt lại. Sau khi lỗ mãng cười một tiếng, xoay người nện những bước chân cực kỳ tao nhã đi ra ngoài.
Hừ, đuổi hắn đi, không phải vẫn còn một tiểu Thanh ở đây sao? Cũng đủ để hắn ta nếm mùi khổ sở rồi!
Chờ sau khi Phi Hoa Ngọc rời đi, Vũ Văn Tinh lại dùng ánh mắt tối tăm trừng mắt về phía tiểu Thanh, "Ngươi cũng đi ra ngoài cho Bổn vương, có nghe thấy không?"
Hai người cản trở này, không người nào có thể để cho hắn yên hết!
"Ta không ra, chủ nhân lệnh cho ta ở đây canh cửa cho nàng, không cho hai người đi vào đánh thức nàng dậy!" Tiểu Thanh nói xong lời nói chính nghĩa, không hề hoảng sợ trước sắc mặt xanh mét của Vũ Văn Tinh, vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại của Bạch Tiểu Thố không buông. Mắt xanh hết sức chăm chú nhìn chủ nhân của mình, quả thật đã xem Vũ Văn Tinh trở thành người vô hình.
Gân xanh trên trán Vũ Văn Tinh đập mạnh, rất muốn kéo tiểu Thanh ra ngoài đánh một trận, nhưng hắn không thể làm như vậy.
Chỉ vì Bạch Tiểu Thố sẽ giận hắn, hậu quả nghiêm trọng nhất chính là không để ý tới hắn.
Bọn họ thật vất vả mới thành thân được, hắn không thể để cho Phi Hoa Ngọc và tiểu Thanh tới phá hư quan hệ giữa bọn họ.
Vì vậy Vũ Văn Tinh chỉ có thể nhịn, sãi bước đi tới, dùng sức rút bàn tay nhỏ bé cùa Bạch Tiểu Thố từ trong tay tiểu Thanh ra. Vũ Văn Tinh quay đầu lại, quát chói tai với tiểu Thanh "Bổn vương muốn dẫn Bạch Tiểu Thố trở về vương phủ, ngươi cũng cùng nhau trở về!"
Trước đó chuyện tiểu Thanh rời nhà đi làm cho giữa Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố rất không vui vẻ, vì vậy dù Vũ Văn Tinh ghét tiểu Thanh đến thế nào, cũng phải mang hắn về vương phủ để Bạch Tiểu Thố nhìn thấy được.
"Ta cùng trở về với chủ nhân, không phải với ngươi đâu!" Tiểu Thanh do dự một chút, hung dữ đáp lại với Vũ Văn Tinh một câu.
Lần này, Vũ Văn Tinh chỉ là hừ lạnh một tiếng, xoay người ôm lấy Bạch Tiểu Thố đang ngủ say, không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Vợ chồng Bạch gia nhìn thấy Vũ Văn Tinh ôm nữ nhi mình ngủ đi ra ngoài cũng không dám cản trở. Nói mấy câu hình thức, rồi để Vũ Văn Tinh đi về.
Phi Hoa Ngọc ngược lại không lên tiếng, chỉ lấy một đôi mắt bí ẩn nhìn Bạch Tiểu Thố trong ngực Vũ Văn Tinh, cười tà không ngừng.
Tiểu Thanh dĩ nhiên là đi theo Vũ Văn Tinh trở về vương phủ. Sau khi Vũ Văn Tinh đi không lâu, Phi Hoa Ngọc cũng đứng dậy cáo từ.
Mặc dù vợ chồng Bạch gia hết sức giữ Phi Hoa Ngọc
ở lại Bạch phủ thêm mấy ngày, nhưng Phi Hoa Ngọc nói hắn còn có một chút chuyện rất quan trọng muốn đi làm, vì vậy vợ chồng Bạch gia cũng không tiện giữ hắn lại nữa.
Phi Hoa Ngọc cuối cùng cũng không có trở về vương phủ đi tìm Bạch Tiểu Thố, mà đến tột cùng hắn đi nơi nào cũng không có ai biết.
Lại nói Vũ Văn Hiên tham gia hết hôn lễ Vũ Văn Tinh, sau đó gặp tập kích trên đường, chỉ mất tích một ngày một đêm, liền trở lại hoàng cung. Mặc dù bị thương rất nặng nhưng trước đó có người giúp hắn xử lý qua vết thương, vì vậy không có nguy hiểm đến tánh mạng.
Hoàng hậu bị đánh ngất, sau khi tỉnh lại không nhìn thấy Vũ Văn Hiên, lúc đó hoang mang lo sợ chạy trở về hoàng cung.
Hoàng thượng mất tích là chuyện lớn, hơn nữa còn sống chết không rõ, vậy càng là chuyện lớn trong chuyện lớn.
Hoàng hậu cũng không dám lộ ra chuyện Vũ Văn Hiên gặp tập kích với bất kỳ ai, nàng chỉ có thể phái thân tín của mình xuất cung đi bí mật điều tra vị trí của Vũ Văn Tinh. Cho đến khi Vũ Văn Hiên tự mình trở về hoàng cung, khối đá này trong lòng hoàng hậu cuối cùng mới được buông xuống.
Thật may là hoàng thượng không có việc gì, nếu không Phượng Dực quốc này sẽ phải thay đổi lật trời rồi!
Sau khi hoàng hậu đút Vũ Văn Hiên uống thuốc xong, nói bóng nói gió hỏi người nào đã cứu hắn.
Mà Vũ Văn Hiên chỉ mím môi không nói, lông mày vẫn nhíu chặt.
“Hoàng hậu, trẫm mệt mỏi, nàng đi ra ngoài trước đi!” Thật lâu sau, Vũ Văn Hiên mở miệng nhàn nhạt ra lệnh.
“Dạ, hoàng thượng!” Mặc dù hoàng hậu bất mãn thái độ Vũ Văn Hiên đối với nàng, nhưng làm vợ chồng nhiều năm, hoàng hậu biết được giờ phút này không thể làm phật ý Vũ Văn Hiên.
Sau khi chờ hoàng hậu rời đi tẩm cung của mình, Vũ Văn Hiên lấy Yêu Bài dấu ở trong ngực mình ra, nắm chặt trong tay của mình.
Chuyện này là do Cửu vương đệ của hắn làm, khối Yêu Bài này là của thị vệ phủ vương gia!
Trong mắt Vũ Văn Hiên lóe lên một tia khát máu ác độc, hắn lần nữa giấu Yêu Bài kia ở trong ngực của mình, nhắm hai mắt cố sức thở hổn hển.
Cửu vương đệ sớm có âm mưu rồi, hắn nghĩ diệt trừ mình để ngồi lên ngôi vị hoàng đế, lòng mưu phản của hắn ta đã rõ rành rành!
Nếu không phải là Tiểu Thố nhi đào hôn, vừa đúng đi ngang qua nơi đó cứu hắn, chỉ sợ hắn đã không còn mạng trở lại hoàng cung rồi!
Nghĩ đến Bạch Tiểu Thố, tối tăm trên mặt Vũ Văn Hiên dần dần rút đi, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ ôn nhu.
Tiểu Thố nhi đáng yêu của hắn, nếu như không phải nàng đào hôn, hắn làm sao có thể cùng nàng nói rõ tình cảm với nhau được chứ?
Tình hình đêm đó Vũ Văn Hiên vẫn nhớ rất rõ ràng, khi hắn mở mắt ra, liền thấy Bạch Tiểu Thố một thân giá y đỏ rực canh giữ ở bên cạnh hắn, vết thương của hắn đã được xử lý qua rồi.
“Tiểu Thố nhi, tại sao nàng lại ở chỗ này?” Vũ Văn Hiên tò mò mở miệng hỏi, đưa tay sờ Bạch Tiểu Thố đang gần trong gang tấc, mới phát giác mình không phải là đang nằm mơ.
“Ta đào hôn, không muốn gả cho vương gia phu quân. Trên đường trốn thì vừa đúng nhìn thấy ngươi…ngươi bị thương, cho nên ta liền cứu ngươi thôi, Hiên!” Bạch Tiểu Thố chớp hai mắt to tròn, ngọt ngào cười nói với Vũ Văn Hiên “Nếu như không có ta, ngươi sớm đã chết ở ven đường không ai quản rồi!”
Vũ Văn Hiên có chút nghi ngờ, không hiểu Bạch Tiểu Thố ở trước mặt hắn nói nàng nguyện ý gả cho Vũ Văn Tinh, sao trong nháy mắt lại đào hôn chứ?
Vì vậy, hắn do dự hỏi vấn đề này, hi vọng mình không cần lại suy nghĩ nhiều nữa.
“Hiên, mới vừa rồi nhiều người ở đó như vậy, ta làm sao dám nói ta không muốn gả cho vương gia phu quân, ngươi cũng không phải không biết tính tình của vương gia phu quân là như thế nào! Nếu như ta nói không gả, nhất định sẽ chết chắc!” Bạch Tiểu Thố thao thao bất tuyệt nói rất nhiều lời nói của Vũ Văn Tinh, cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng đỏ, có chút băn khoăn lo lắng cúi đầu nói, “Thật ra thì…… Người trong lòng ta chính là chàng - Hiên……”
Nghe vậy, Vũ Văn Hiên kích động không thôi, cố gắng nâng cao nửa người trên kéo Bạch Tiểu Thố vào trong ngực của mình ôm thật chặt. Trong mắt ưng hẹp dài vô cùng vui sướng, “Tiểu Thố nhi, nàng nói thật sao? Nàng thật sự thích trẫm, thật sao?”
Bạch Tiểu Thố mặc cho Vũ Văn Hiên ôm chặt nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng không nói gì gật gật đầu.
“Tiểu Thố nhi, trẫm cũng rất thích nàng!” Vũ Văn Hiên đưa tay yêu thương vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của Bạch Tiểu Thố. Đột nhiên gương mặt tuấn tú cúi xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của Bạch Tiểu Thố, càng hôn càng sâu, cuối cùng quần áo hai người rơi xuống, cùng nhau giao hợp rồi.
“Tiểu Thố nhi, trẫm sẽ không phụ nàng!” Nhẹ nhàng đè lại vết thương của mình, Vũ Văn Hiên tự nhủ với mình.