• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

\(10\)



"Bây giờ, cô có thể nói cho tôi biết, cha đứa trẻ trong bụng cô là ai chưa? Hơn nữa, năm năm trước, lý do thật sự cô bỏ đi là gì? Hôm nay tôi muốn biết toàn bộ sự thật."



Sắc mặt cô ta bỗng nhiên tái xanh, người cô ta đã bắt đầu run rẩy. Cô ta cố gắng bình tĩnh, ngước mắt nhìn Long Thiên Hạo:



"Hạo, anh nói cái gì vậy? Em không hiểu gì hết."



"...."



"Sao anh lại nhắc đến chuyện năm năm trước, chẳng phải năm đó anh nói Hàn Gia Tuệ đã bỏ thuốc anh hay sao?"



"...."



"Với lại, sao anh có thể ngoài nghi đứa con trong bụng em không phải của anh?"



"...."



"Em vừa mới mất con, xin anh đừng làm em sốc thêm nữa."



"..."



Cô ta nước mắt ngắn nước mắt dài kể lể toàn bộ, nhưng Long Thiên Hạo lại chẳng thèm đáp lời của cô ta một lần nào.



Hắn ném cho cô ta một cái nhìn khinh bỉ, khoé môi hắn cong lên:






"Tốt nhất cô đừng có ở đó mà đóng kịch nữa, tôi biết hết toàn bộ rồi. Đứa trẻ trong bụng cô hơn ba tháng, mà cô còn dám nói nó là của tôi, cô định bắt tôi phải đổ vỏ à?"



Hắn ta tiến đến siết mạnh cổ của cô ta:



"Đứa trẻ trong bụng cô vốn là thai chết lưu, vậy mà cô lại có thể lợi dụng nó để được ở cạnh tôi. Tôi thật không ngờ Sơ Hạ mà tôi biết lại là một con người như vậy đấy!"



Cô ta ho khụ khụ, cố gắng đẩy tay hắn ra nhưng không thể.



Thấy cô ta sắp không chịu được nữa, hắn mới đẩy cô ta ngã ra giường.



Cô ta nhanh chóng thở hồng hộc.



Lúc này, cô ta còn có thể xảo biện:



"Hạo, em không cố ý làm vậy. Thật ra em không muốn nói dối anh. Em chỉ sợ anh không cho em ở bên cạnh anh. Em làm vậy chỉ là muốn được ở bên cạnh anh thôi mà."



Cô ta lảo đảo chạy tới ôm lấy người hắn khóc thút thít.



Lần này, hắn chẳng thèm nể tình, đẩy mạnh cô ta ra.



Chát!



Âm thanh ròn rã vang lên.



Trên mặt cô ta in một vệt đỏ chót.



Hắn đánh cô ta!



"Hạo, anh đánh em."



Cô ta như muốn phát điên vì cái tát vừa rồi.



Hắn trừng mắt nhìn cô ta:



"Đánh cô. Tôi chính là đánh để cô tỉnh ngộ đấy. Cô không biết xấu hổ lừa gạt tôi, lại còn dám nói là vì tốt cho chúng ta. Tôi thấy, đó là vì muốn tốt cho bản thân cô mà thôi."



"...."



"Nói đi, năm năm trước, chuyện của tôi và Hàn Gia Tuệ cũng là cô bày ra phải không?"



Cô ta đưa tay lau những giọt nước mắt giả tạo kia đi, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.



Cô ta nhìn hắn, đầy khinh bỉ:



"Nếu anh đã biết thì tôi chẳng còn gì để chối cãi. Phải, năm năm trước, chính là tôi bày kế để cho hai người lên giường cùng nhau đó. Bất ngờ không?



Lúc đó, tôi gặp được người có gia cảnh tốt hơn anh, nhiều tiền hơn anh, tội gì mà không ở cạnh anh ta. Miệng anh luôn nói yêu tôi nhưng anh chẳng thèm cho tôi một đồng nào, chả bao giờ mua quà cho tôi.



Tôi chính là chán ghét anh.






Nếu không phải vì giờ anh nhiều tiền thì còn lâu tôi mới trở lại bên cạnh anh.



Còn anh biết vì sao lúc đó tôi lại lựa chọn Hàn Gia Tuệ không? Bởi vì, tôi ghen ghét cô ta, cớ gì cô ta sinh ra lại ở vạch đích, còn tôi thì không? Tôi có gì thua cô ta?"



Hắn không tin vào những gì mình vừa nghe thấy, thật không ngờ, bao nhiêu năm nay, người mà hắn luôn dành tình cảm lại là con người như vậy.



Cô ta cười một cách điên loạn:



"Sao? Không ngờ đúng không? Tôi cũng thật không ngờ anh lại là người ngu ngốc như vậy. Vì một người phụ nữ mà ra tay hại chết chính hai đứa con ruột của mình."



"...."



"Nói cho anh biết, vụ lần trước của con trai anh, chính là tôi cố ý đấy haha... Haha."



Oang!



Đầu hắn dường như muốn nổ tung.



Hắn vừa nghe thấy cái gì thế này?



Hắn vì một người phụ nữ mà có thể ra tay hại chết con ruột của mình.



Hắn như phát điên, lao vào bóp cổ cô ta, hắn rống lên:



"Con đàn bà độc ác này, tại sao cô dám làm vậy? Tại sao hả?"



Cô ta nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ:



"Tôi ác, anh nói mà không biết ngượng mồm à? Ai kêu anh tin tôi, ai kêu anh đưa tôi về đó, ai kêu anh đẩy thằng bé, ai kêu anh đánh đập Hàn Gia Tuệ?"



Người hắn như bị ai đó rút hết sức lực, cả người hắn đi giật lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt.



Hắn, đã làm ra cái gì thế này?



Con hắn, chính là chết trong tay hắn!



Vợ hắn, chịu biết bao nhiêu đau đớn vì hắn!



Lúc đó, hắn đang ở đâu?



Lúc đó, hắn còn đang mải mê hưởng thụ cùng tiểu tình nhân nhỏ bé của mình, làm gì có thời gian để ý đến cái gia đình nhỏ kia.



Tội lỗi hắn gây ra là quá lớn, hắn phải làm sao để chuộc tội đây?



Hắn đưa tay vò đầu, hắn thật sự muốn đánh cho bản thân mình một trận.



Cô ta đứng đó nhìn xem cái bộ dạng thống khổ của hắn.



Một lúc sau, hắn nhìn cô ta:



"Nể tình chúng ta từng yêu nhau, mạng của cô tôi sẽ giữ lại. Nhưng tội mà cô gây ra với Gia Tuệ, với con tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Cô cứ ngồi đó mà chờ quả báo đi."



Hắn loạng choạng bước ra khỏi phòng bệnh, để mặc cô ta ở đó, sắc mặt trắng bệch, người run lên cầm cập.



\#còn



Tên truyện: Nợ Tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK