\(14\)
"Con tôi đâu?"
Cô mở mắt to nhìn thẳng vào khuôn mặt hắn. Con của cô, nó đâu rồi? Đôi mắt cô mang nặng vẻ u sầu, buồn bã, bây giờ, cô chỉ nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng mình.
Câu hỏi đó của cô khiến toàn thân hắn cứng đờ. Hắn biết phải nói với cô ra sao đây? Nói đứa bé đã bị hắn làm mất rồi? Cô làm sao có thể chịu được cú sốc này.
Khuôn mặt hắn lúng túng, hắn thật sự không biết nói với cô như thế nào nữa?
"Tôi hỏi lại lần nữa, con tôi đâu rồi?"
Cô mệt mỏi chống lưng ngồi dậy, cô không muốn nằm, lúc này cô chỉ muốn biết tình trạng của đứa bé ra sao? Cô thật sự muốn biết, hãy nói với cô, con cô vẫn còn đi.
"Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, em vừa mới tỉnh, để anh đi gọi bác sĩ."
Hắn quay đi, hắn thật sự không biết phải đối diện với cô như thế nào?
Hắn định chạy ra ngoài thì cánh tay của hắn bị cô giữ lại.
"Nói cho tôi biết, con tôi đâu?"
Cô trừng mắt nhìn hắn.
Cô chỉ hỏi hắn mỗi câu đó, hắn muốn chuyển chủ đề cũng không thể được. Hắn nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô.
"Đừng lo lắng, em nghỉ ngơi đi, sau này chúng ta có thể có những đứa con khác, đừng suy nghĩ nhiều có được không?"
Sắc mặt cô bỗng tái nhợt đi. Mắt cô trợn to, cánh tay buông thõng xuống, hai tai cô ù ù, ai nói gì bây giờ cô cũng không thể nghe rõ nữa.
Con của cô, mất rồi sao?
Không.
Không phải.
Ai đó hãy nói với cô đây không phải sự thật đi.
Cô bất động ngồi đó càng làm cho Long Thiên Hạo sợ hãi.
"Gia Tuệ, em nói gì đi? Đừng doạ anh được không?"
Hắn lay lay cánh tay cô, cô vẫn không có phản ứng. Người cô đột nhiên lạnh toát như một cái xác chết vậy.
"Gia Tuệ."
"Hàn Gia Tuệ."
"Em tỉnh lại đi."
Hắn sợ hãi, miệng liên tục gọi tên cô, lúc này, hắn thật sự rất hoảng loạn, hắn không biết làm như thế nào cả.
"Không. Khôngggggggg."
Cô đột nhiên hét lên.
"Long Thiên Hạo, anh nói dối, là anh đang nói dối tôi."
Cô càng như vậy hắn lại càng xót xa.
"Gia Tuệ, đứa bé thật sự mất rồi. Đừng như vậy nữa, đừng tự làm hại bản thân mình."
"Không. Anh nói dối. Tôi không tin."
Cô đưa tay bịt chặt hai bên tai mình, nước mắt cứ liên tục rơi ra khiến khuôn mặt trắng bệch của cô ướt đẫm.
"Bác sĩ. Tôi phải hỏi bác sĩ. Tôi muốn nghe chính miệng bác sĩ nói ra."
Cô giật mạnh mấy mũi kim được gắn ở tay mình ra, khiến máu từ tay cô chảy ra liên tục. Cô không có chút sức lực, hai tay cô chống hai bên thành giường, đưa chân bước xuống.
Nhưng chân cô mềm nhũn, không thể đứng vững, cả người cô ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo.
Long Thiên Hạo hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ cô dậy, cô đang bệnh, không thể để bị cảm lạnh nữa. Hắn ôm lấy người cô, mặc cho cô vùng vẫy, gào thét.
"Long Thiên Hạo, tên súc sinh, anh mau buông tôi ra."
"Là anh, anh đã hại chết con tôi."
"Buông tôi ra, Long Thiên Hạo, tôi hận anh, anh là một tên khốn nạn."
"Bỏ đôi tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi."
Hắn vẫn cứ ôm chặt cô, mặc cho cô liên tục đấm vào ngực mình. Chứng kiến cô như vậy, tim hắn như rỉ máu. Đau, thật đau!
Cô nói đúng, hắn là một tên súc sinh, không bằng cầm thú. Cô ghê tởm hắn, hắn cũng thấy ghê tởm chính mình.
Cô đột nhiên dừng lại, hai mắt trợn to, cô dùng hàm răng cắn mạnh vào lưỡi mình. Cô muốn tự sát!
Hắn sợ hãi tột độ nhìn dòng máu chảy ra từ khoé miệng cô, hắn nhanh chóng dùng tay cạy mạnh hàm răng của cô ra, đưa ngón tay của mình vào khoang miệng cô, không thể để cô cắn đứt lưỡi của mình.
Cô dùng sức cắn thật chặt, khiến ngón tay của hắn như sắp đứt ra, mùi máu tanh ngòm ngập khoang miệng cô.
Hắn không còn thấy đau nữa, giờ miệng hắn liên tục gào lớn.
"Bác sĩ."
"Bác sĩ đâu rồi."
"Mau gọi bác sĩ."
"Nhanh lên."
Sau khi sơ cứu và tiêm cho cô một mũi thuốc an thần, bác sĩ mới nói với hắn nên đi băng vết thương của mình lại.
Vết thương của hắn rất sâu, ngón tay như sắp đứt ra.
Sau khi được bác sĩ băng bó, hắn trở về, nhìn cô thấy cô đang ngủ say, khuôn mặt tái nhợt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đưa tay lau những giọt nước mắt trên gương mặt cô, bàn tay hắn lưu luyến vuốt ve hai bên má của cô.
"Gia Tuệ, xin lỗi, thật xin lỗi. Là anh, tại anh em mới đi đến bước đường này. Thật sự rất xin lỗi em."
\#còn
Tên truyện: Nợ Tình.
Danh Sách Chương: