\(3\)
Cứ ngày qua ngày, cô vẫn trong tình trạng như vậy, hôn mê không tỉnh. Bác sĩ cũng không thể nào giải thích được cô bị bệnh gì, cái này chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích.
Chu Duy ngày nào cũng ở lại bệnh viện chăm sóc cho cô, trò chuyện cùng cô.
Nhưng cô vẫn hoàn toàn không có phản ứng gì.
1 ngày sau.
"Vợ à, em sao còn chưa tỉnh dậy? "
".."
1 tháng sau
"Giai Kỳ, sở thích của em là ngủ sao? "
"..."
Nửa năm sau.
"Giai Kỳ, hôm nay anh mua mì ramen mà em thích nhất này. "
"..."
"Dậy ăn với anh đi. "
Một năm sau.
"Vợ à, anh nhớ em rồi. "
"...."
"Tỉnh dậy đi được không? "
Hai năm sau.
"Giai Kỳ, em ngủ hai năm rồi, chưa chán sao?
"..."
Ba năm sau.
"Giai Kỳ, dậy đi, đừng ngủ nữa, không tốt cho sức khỏe đâu. "
"...."
Năm năm sau.
"Vợ à, em trừng phạt anh năm năm rồi. Năm năm chưa đủ sao? "
"..."
"Anh xin em, tỉnh dậy đi. "
"...."
"Em cứ thế này anh chắc chắn sẽ phát điên lên mất. "
Anh hôn nhẹ lên đôi bàn tay của cô, nét mặt phảng phất nỗi buồn.
Cô cứ như thế mà nằm đó năm năm.
Có nhiều khi bác sĩ khuyên anh nên rút ống thở, bởi vì tình trạng của cô không mấy khả quan.
Nhưng anh không đồng ý.
Chỉ cần còn sống là chắc chắn còn hy vọng.
Cho dù đó có là 0.05% đi chăng nữa.
Cô nhất định sẽ tỉnh lại.
Những lúc cô đơn, anh luôn tự an ủi mình như vậy.
Trong năm năm qua, anh không tài nào ngủ yên được.
Hằng ngày, mỗi khi đi làm về, anh đều tới bệnh viện chăm sóc, nói chuyện cùng cô.
Nhưng đáp lại anh vẫn chỉ là sự im lặng.
Mỗi đêm, khi anh ngủ, đêm nào anh cũng nằm mơ thấy ác mộng, cơn ác mộng thật kinh khủng.
Anh mơ thấy, cô bỏ anh đi, nhìn thấy cô thân mật cùng người đàn ông khác. Anh gọi cô, nhưng hình như cô không nghe thấy, hình như cô đã quên mất anh.
Những lúc ấy, anh choàng tỉnh dậy.
Sao giấc mơ lại chân thực đến vậy?
Có khi nào cô sẽ rời xa anh không?
Không đâu!
Chắc chắn là không!
Hai người còn phải sinh con, sinh thật nhiều như lời hứa năm đó.
Mỗi khi tỉnh dậy từ cơn ác mộng kia, anh đều đến bên cạnh giường bệnh, khẽ vuốt ve khuôn mặt của của cô.
\[....\]
Anh mải mê ngắm nhìn gương mặt trắng bệch của cô mà không hề để ý đến có người đang đứng ngoài cửa nhìn thấy toàn bộ mọi việc.
Tưởng Châu Châu siết chặt tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ tức giận :
"Hứa Giai Kỳ, sao cô không chết quách đi cho rồi? "
"Cô hãy cứ tận hưởng nốt mấy ngày đi, tôi sẽ cho cô đi gặp con mình sớm thôi. "
Khoé môi cô ta khẽ nhếch lên.
Dường như cô ta đang âm mưu một thứ gì đó.
Rồi cô ta quay người bỏ đi.
\[...\]
"Chu Duy, em sợ lắm, anh mau tới đây đi. "
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ.
Không ai khác chính là Tưởng Châu Châu.
"Châu Châu, em xảy ra chuyện gì thế? "
"Em, có kẻ xấu lẻn vào nhà em. Bọn chúng.... Bọn chúng có ý đồ xấu với em.... Huhu... Huhu. "
Cô ta vừa kể lể vừa khóc.
"Em đợi anh một chút, anh qua bên đó ngay. "
Chu Duy lo lắng, vội vàng chạy đi, bỏ mặc cô gái đang nằm ở đó.
Anh nhanh chóng lái xe tới nhà Tưởng Châu Châu.
Thấy anh, cô ta lao tới ôm lấy anh khóc nức nở.
Anh vỗ về cô ta:
"Ngoan, không sao rồi. Tất cả đều đã qua. "
"Huhu... Em sợ lắm... Huhu. "
"Được rồi, không sao nữa. "
"Tối nay... Anh ở lại bên cạnh em được không? "
Anh hơi do dự, nhưng cũng gật đầu đồng ý.
\[...\]
Một kẻ mặc đồ đen đang từ từ tiến lại gần chỗ cô, từ từ rút ống thở của cô ra. Không ai hay biết cả.
Bên kia, đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau, không để tâm đến mọi thứ.
Tưởng Châu Châu cười thoả mãn, mục đích của cô ta đã đạt được rồi.
Hứa Giai Kỳ tối nay chắc chắn sẽ chết, vị trí Chu phu nhân này chắc chắn sẽ thuộc về cô ta.
\[...\]
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, anh hoảng hốt thấy mình đang ôm Tưởng Châu Châu, hai người trần trụi không một mảnh vải.
Anh vội vàng bật dậy.
Anh chỉ nhớ, tối hôm qua, Châu Châu gọi anh đến đây, rồi tự nhiên cả người anh nóng rực, không tự chủ được bản thân.
Anh vội vàng mặc quần áo rồi chạy đến bệnh viện, không quan tâm đến người phụ nữ đang nằm ngủ kia.
Mở điện thoại, anh thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, là bác sĩ điều trị của Giai Kỳ.
Gọi lại, anh nghe thấy bên kia một giọng buồn bã :
"Cô Chu hôm qua bỗng lên cơn nguy kịch, có lẽ sẽ không cứu được rồi. "
\#còn
Danh Sách Chương: