Bàn tay Tiêu Tiêu lúc nắm chặt lúc thả lỏng dây diều, diều mượn sức gió lay động, nhưng trước sau vẫn trong tay nàng.
Lâm Dữu ngồi ở ngọn đồi gần đó. Nàng vốn là cùng Tiêu Tiêu chơi thả diều, nhưng với Tiêu Tiêu nó rất thú vị, còn nàng thả nửa giờ liền mất đi hứng thú, đến chỗ gần đó nghỉ ngơi.
Hơi ấm từ ánh mặt trời ngày xuân, dọc theo sườn núi đến chỗ Tiêu Tiêu đang đứng, trải dài những đóa hoa rực rỡ đủ loại màu sắc. Lâm Dữu ngồi khoanh chân, trên tay dùng hoa kết thành một vòng hoa càng lúc càng lớn, lâu lâu lại nhìn về phía Tiêu Tiêu xem một cái.
Chiêu Tài đi chơi một vòng trở về, ghé vào bên cạnh nàng làm đệm dựa, đôi con ngươi màu vàng kim nhìn chằm chằm bọ rùa đậu trên lá cây.
Lâm Dữu thắt xong đuôi hoa cuối cùng, tròng vào cổ Chiêu Tài, nó ngốc một chút, mờ mịt cúi đầu xem một cái, ý đồ muốn dùng móng vuốt kéo vòng hoa xuống.
Lâm Dữu nhéo nhéo sau cổ nó, trên tay nàng cũng đeo một cái vòng tay kết từ đóa hoa màu đỏ nhạt: "Được rồi, mang một lúc thôi."
Bởi vì Tiêu Tiêu liền ở gần đó, Chiêu Tài nghe lời không hề nhúc nhích. Những đóa hoa ba màu sắc hồng cam vàng nở rộ bện thành vòng hoa, có hơi chút cảm giác bãi cát biển nhiệt đới, phối hợp với bộ da lông hỗn tạp hoa lệ đen vàng nâu của nó, làm cho người bện vòng như Lâm Dữu cũng nhịn không được cười ra tiếng.
Màu xanh biển và xanh nhạt ghép nối nhau ngăn trở tầm mắt của nàng.
Lâm Dữu ngẩng đầu, Tiêu Tiêu cầm diều, không biết từ khi nào đi đến bên cạnh nàng, cong lưng nhấp môi, hơi bất mãn mà nhìn nàng: "Của mình?"
"Không quên cậu."
Lâm Dữu cười cầm lấy một cái vòng ít hoa hơn, đặt lên đầu nàng.
Cành lá non mềm e ấp nụ hoa mới nở, màu trắng đan xen tím nhạt hòa hợp cùng những chiếc lá xanh mởn. Tiêu Tiêu tay vịn vòng hoa giương mắt nhìn về trước, vừa muốn nhìn rõ, lại không nỡ lấy xuống.
Nàng hôm nay cột tóc đuôi ngựa, lộ ra lỗ tai nhòn nhọn, lông mi màu trắng tuyết hơi cong, đôi mắt màu xanh băng long lanh dưới ánh nắng. Lâm Dữu quả nhiên vẫn là cảm thấy, so với loại sinh vật như tang thi, nàng càng giống như là tinh linh sinh ra từ nụ hoa ngoài vườn.
Lâm Dữu cũng chưa chú ý tới bản thân vẫn luôn treo nụ cười: "Không nỡ sao?"
Tiêu Tiêu gật đầu, đặt con diều xuống bên cạnh: "Ăn cơm."
Lâm Dữu mở ra hộp cơm mang theo. Nàng cuối cùng cũng không thể nghĩ ra loại đồ ăn phong phú gì, chỉ có thể mang theo thịt khô làm từ hôm trước, còn có mấy quả đào và mận hái được trên đường đi.
Cũng may Tiêu Tiêu không phải người kén ăn.
Cơm nước xong, Lâm Dữu dưới hơi ấm mùa xuân ngáp một cái.
Tiêu Tiêu dựa Chiêu Tài: "Ngủ?"
Lâm Dữu lắc đầu: "Giống lần trước ngủ tới tối ở bên ngoài thì không ổn, nếu ngủ thì trở về hẵng ngủ." Nàng từ trên mặt Tiêu Tiêu nhìn ra được một chút tiếc nuối, "Còn chưa muốn về sao?"
Tiêu Tiêu nói: "Nơi này, thật xinh đẹp."
Quả thực là vậy, bầu trời xanh trong vắt, biển hoa tươi đẹp rực rỡ, nằm trên đồi núi rì rào phập phồng gió thổi, từ xa nhìn lại tựa như vải gấm sặc sỡ, ngẫu nhiên sẽ có cánh bướm diễm lệ xẹt qua.
Lúc mới được Tiêu Tiêu dẫn đến, Lâm Dữu cũng phải sửng sốt một hồi lâu.
Nàng kỳ thật cũng cảm thấy về quá sớm có chút lãng phí cảnh sắc này, nhưng mà vào xuân ánh nắng buổi chiều quá mức thoải mái, khi cơn gió thổi qua sườn mặt còn cảm thụ được hương hoa nhàn nhạt, khó tránh khỏi sinh ra buồn ngủ: "Vậy ở lại một lát. Nhưng mà không thể ngủ...... Tìm chút việc để làm đi."
Tiêu Tiêu nghiêng nghiêng đầu.
Lâm Dữu nghĩ nghĩ, cởi xuống dây cột tóc màu lam nhạt trên đầu Tiêu Tiêu.
Sợi tóc sắc tuyết lập tức rơi rụng xuống, lành lạnh đáp trên mu bàn tay nàng. Khi nàng rút tay về lơ đãng cọ qua vành tai Tiêu Tiêu, lỗ tai Tiêu Tiêu run run, hơi hơi nheo mắt.
Lâm Dữu không chú ý tới, nàng ở trong lòng nho nhỏ mà hâm mộ mái tóc của Tiêu Tiêu, cúi đầu thắt nút hai đầu sợi dây cột tóc, làm thành một vòng tròn: "Đan dây, còn nhớ cách chơi chứ?"
Nàng không nghe thấy lời đáp lại, nghi hoặc mà ngẩng đầu, Tiêu Tiêu tựa hồ khó khăn lắm mới hoàn hồn, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lúc nói chuyện lại thất thần, thật sự khó thấy ở Tiêu Tiêu.
Liệu có phải là nhớ tới sự tình trước kia? Trong lòng Lâm Dữu nháy mắt hiện lên suy đoán như vậy, nhưng lúc sau Tiêu Tiêu không có biểu hiện gì dị thường, nàng cũng liền không để trong lòng.
Hai người chơi đan dây đơn giản, hàn huyên thêm một lát, thấy sắc trời không sai biệt lắm, mới cùng Chiêu Tài về nhà.
Trên đường trở về có một mảnh rừng trúc, lúc đi không thế nào để ý, bây giờ khi về, Lâm Dữu đi vào tìm kiếm một chút, quả nhiên tìm thấy được mấy cây măng non mùa xuân.
"Hôm nay buổi tối liền ăn măng xào thịt đi."
Lâm Dữu đào măng non lấy bỏ vào sọt, đôi mắt Tiêu Tiêu hơi hơi sáng lên.
...... Thực dễ đoán a.
Lâm Dữu cười cười dùng nước ấm rửa tay. Khi chuẩn bị rời khỏi rừng trúc, ký ức hồi thơ ấu lúc chơi đan dây ban nãy chợt nhảy lên, nàng nhấc tay, nhéo xuống một lá trúc non mềm.
Tiêu Tiêu chớp chớp mắt: "Muốn pha trà?"
"Không phải." Lâm Dữu nhớ lại phương pháp trước kia từng học qua, hơi hơi cong lá trúc đặt bên môi, thử thổi hai cái, đến cái thứ ba rốt cuộc thổi ra được thanh âm thanh thúy.
"A, thành công!" Nàng tươi cười rạng rỡ, nhìn về phía Tiêu Tiêu, "Thử xem xem sao?"
Tiêu Tiêu tiếp nhận lá trúc trong tay nàng.
Lâm Dữu "A" một tiếng: "Cái này mình dùng rồi..... Ừm, không có gì, cậu không ngại là được."
Tiêu Tiêu cầm lá trúc nghi hoặc mà liếc nhìn nàng một cái, dường như cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Nàng hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng từ bên môi thổi hơi ra, lập tức vang lên tiếng pi pi nho nhỏ như chim non, Lâm Dữu còn ngẩng đầu lên nhìn khắp nơi vài lần, mới phản ứng lại đây là từ Tiêu Tiêu thổi ra. Nàng sửng sốt một chút, thanh âm lại chợt chuyển, trở nên uyển chuyển lảnh lót, như là chim oanh vàng hót vang.
Trên cây bên đường đậu xuống một con chim họa mi, nghiêng đầu, thanh thúy mà hòa âm vài tiếng.
Tiêu Tiêu buông lá trúc, dùng ánh mắt bình tĩnh nhưng ẩn chứa thâm ý liếc nhìn nàng một cái.
Lâm Dữu: "......"
"...... Đừng có dùng phương thức này ám chỉ kỹ thuật diễn tấu của mình không tốt!!"
Tiêu Tiêu quay mặt qua chỗ khác: "Không có."
"Vậy thì cậu mau quay lại đây nhìn mình mà nói lại lần nữa........."
Một đường nói chuyện về đến nhà, cách thời gian cơm chiều còn sớm. Thừa dịp trời còn chưa tối, Lâm Dữu cùng Tiêu Tiêu lấy cuốn tiểu thuyết chưa xem xong kia ra, tiếp tục đọc.
Ở vui sướng mà xem xong mấy vạn tự nam chính nghịch tập vả mặt, đại triển hoành đồ làm xây dựng sau, lại đến phiên để cho Lâm Dữu đau đầu bộ phận. Nàng nhìn đến nam chính vô tình xâm nhập một chỗ phủ đệ, thấy thiên tiên dường như mỹ thiếu nữ ở cùng nha hoàn đánh đu, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy thời điểm, cũng đã đoán trước tới rồi kế tiếp phát triển.
Sau khi vui sướng xem xong mấy chục nghìn chữ tả cảnh nam chính vả mặt, đại triển hoành đồ, lại đến đoạn làm Lâm Dữu đau đầu. Nàng nhìn đến phân cảnh nam chính vô tình xâm nhập vào dinh phủ của vương hầu, bắt gặp một thiếu nữ đẹp tựa tiên nữ đang cùng nha hoàn chơi đánh đu, tiếng cười vang lên như tiếng chuông bạc thanh thúy; nàng xem đến đó, cũng đã đoán trước được tiến triển tiếp theo rồi.
Lâm Dữu thống khổ mà quay mặt đi, chuẩn bị chờ Tiêu Tiêu xem xong.
Nhưng Tiêu Tiêu xem xong phân đoạn này, trầm tư một lát, hướng Lâm Dữu phát ra ý mời: "Bàn đu dây*?"
*bàn đu dây: hay còn gọi xích đu đơn, làm từ tấm ván treo lên thanh xà (hoặc cành cây) bằng dây xích hay dây thừng ở hai bên tấm ván.
"Cậu cũng muốn chơi bàn đu dây sao?" Lâm Dữu hồi tưởng một chút, "Mình nhớ rõ, lúc trước có nhìn thấy ở công viên thiếu nhi có mấy cái xích đu, hẳn là có thể dùng, chỉ là cần phải tẩy rửa một chút."
Bàn đu dây sắt dạng đơn vẫn còn ngoan cường sừng sững trong công viên, vết sơn trải qua tám năm không ai xử lý đã tróc gần hết, lúc đẩy còn phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
"......" Tiêu Tiêu dùng ánh mắt trầm mặc tỏ vẻ không tán đồng.
Lâm Dữu tiếp thu ánh mắt của nàng: "Chúng mình tự làm một cái đi?"
Làm cái bàn đu dây đơn giản cũng không khó. Vừa lúc mấy ngày trước Tiêu Tiêu đem từ bên ngoài về mấy dây nho, các nàng ở trong sân đặt một giàn nho, hiện tại vừa lúc treo bàn đu dây ở bên dưới.
Tuy nhiên muốn tìm được dây thừng thích hợp thực không dễ dàng, thử hai cái đều không có cái nào đủ rắn chắc, đành phải tạm thời từ bỏ.
Lâm Dữu quyết định: "Ngày mai đi trấn trên nhìn xem đi."
Sắc trời tối dần cũng là lúc các nàng ăn xong cơm chiều. Lâm Dữu ở trong sân đi một vòng tiêu cơm, lại cùng Tiêu Tiêu ngồi dưới mái hiên hàn huyên một chút, rồi chuẩn bị đi ngủ. Buổi tối không có đèn, không có hoạt động giải trí gì, hiện tại cũng không cần gác đêm, khiến nàng đã sớm sửa lại tập tính cú đêm của mình.
Tiêu Tiêu thường ngủ khá trễ, năng lực nhìn đêm của nàng cực kỳ tốt, nhưng mà khi Lâm Dữu chuẩn bị ngủ, nàng cũng sẽ nằm cùng trên giường. Chỉ là hai ngày này Tiểu Hồng xuất hiện dấu hiệu tiến hóa, Tiêu Tiêu buổi tối sẽ ở bên ngoài quan sát một hồi lâu.
Khi mới bắt đầu cùng Tiêu Tiêu ở chung, Lâm Dữu vào ban đêm thường bởi vì bên cạnh có người mà bừng tỉnh; sau này khi đã quen, ngược lại cảm thấy thiếu một người có chút bất an, thế là mặc dù phòng cho khách đã được quét tước xong, cũng không ai vào ngủ, mà trở thành phòng chứa đồ.
Cửa sổ thông ra hành lang dưới hiên nửa mở, bên ngoài truyền đến tiếng côn trùng rất nhỏ kêu vang, còn có tiếng Tiêu Tiêu chậm rãi lật sách.
Ở bối cảnh như vậy, Lâm Dữu an ổn mà chìm vào giấc ngủ.
......
Lâm Dữu đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị lay tỉnh.
Trong nhà tối tăm, nàng nương theo ánh trăng chiếu vào từ bên ngoài nhìn đến bóng dáng quen thuộc, mơ mơ màng màng mà đẩy ra khuôn mặt trước mắt: "..... Tiêu Tiêu?"
"Dữu Tử, dậy." Trong giọng nói của Tiêu Tiêu hàm chứa một chút hứng khởi nhảy nhót, hơi dùng sức kéo cánh tay nàng lên.
Lâm Dữu xoa xoa đôi mắt: "Làm sao vậy?"
"Tới xem."
Lâm Dữu tỉnh tỉnh chút, bước xuống giường, đi theo Tiêu Tiêu cùng nhau chen chúc bên cửa sổ: "Xem cái gì...... A."
Không cần Tiêu Tiêu chỉ ra, Lâm Dữu cũng trước tiên phát giác dị thường. Trước khi nàng ngủ Tiểu Hồng còn hoàn toàn tự bế, hiện tại xung quanh nó hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, gần như dùng một tốc độ mắt thường có thể thấy được mà bành trướng, nụ hoa khép kín phát ra động tĩnh sột soạt sột soạt.
Trên cành của nó còn treo vòng hoa mà Lâm Dữu mang về, tuy rằng nàng cảm thấy đưa vòng hoa cho một bông hoa có chút kỳ quái, nhưng nếu mọi người đều có, rơi rớt nó ra rìa có vẻ không tốt lắm. Giờ phút này theo nụ hoa chậm rãi nở rộ, vòng hoa màu cam bung rách, thưa thớt trên mặt đất.
"A......" Lâm Dữu phát ra tiếng thở nhẹ.
Khi Tiểu Hồng sắp cao đến ngang bức tường ngoài sân, nụ hoa đã hoàn toàn mở ra.
Dưới ánh trăng u tĩnh, cánh hoa cam đỏ óng ánh như thủy tinh giãn ra, từ nhụy hoa tản ra những chấm sáng li ti vàng nhạt, bay lượn khắp không trung, hương khí ngọt ngào nồng đậm nháy mắt bao vây toàn bộ sân vườn, dường như chuốc người say mê mang.
Ban đêm tĩnh lặng, tiếng bùn đất nứt vỡ rõ ràng truyền vào trong tai.
Mặt tường ở gần Tiểu Hồng trong chớp mắt xuất hiện những cành leo mềm dẻo leo lên, còn có một bộ phận dây leo men theo mái hiên sinh trưởng, thẳng đến khi tới trước cửa sổ hai người đang đứng mới dừng lại, rũ xuống, nở ra một đôi đế hoa (?) nho nhỏ màu cam, ở trong hơi gió lành lạnh nhẹ nhàng lay động.
Gió đêm đưa tới mùi hoa thơm ngào ngạt, cùng với những đốm sáng nho nho tựa như đom đóm.
Nếu nói là Sinh Vật Biến Dị tiến hóa, càng giống như là ma pháp gì đó.
Lâm Dữu tẩm trong làn hương, ý thức đã không còn thanh tỉnh. Trong mơ hồ, dường như nàng nhìn thấy Tiêu Tiêu cười một chút, đầu ngón tay lành lạnh phất qua lông mi của nàng, quét xuống một ít chấm sáng nhạt.
Chút ánh sáng nhỏ nhoi này, chiếu vào đôi mắt biết cười long lanh như sao trời kia, trông càng giống như ngôi sao xa xôi trong ngân hà.
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói: Không biết nói gì.
Editor có lời muốn nói: Tìm từ miêu tả quá khó khăn (°ロ°!)