Lâm Dữu hoài nghi bản thân đã nghe lầm, mờ mịt khẽ kêu: "Hả?"
"Dữu Tử có, thích mình không?"
Tiêu Tiêu lặp lại một lần nữa. Tay nàng cũng dừng lau tóc, trong nhà tối tăm yên tĩnh.
Không phải ảo giác rồi...... Lâm Dữu cũng không do dự lâu lắm: "...... Thích chớ."
Cái Tiêu Tiêu hỏi nhất định không phải là ý tứ mà nàng nghĩ đến đầu tiên đâu nhỉ..... Nhưng mặc kệ là ý nào đi nữa, câu trả lời của nàng cũng chỉ có một.
"Thật sự?"
"Ừ." Lâm Dữu hỏi, "Làm sao vậy? Ban nãy..... Dọa cậu rồi sao?"
Tiêu Tiêu sẽ không vô duyên vô cớ đặt câu hỏi như vậy. Không biết nên nói là nàng quá tự tin, hay là quá đơn thuần? Hoặc là cả hai đi. Tiêu Tiêu từ trước đến nay đều thực thẳng thắn, cách nói chuyện quanh co lòng vòng dò hỏi đối phương này thật sự không thích hợp với nàng.
Nếu phải nói cái gì có thể làm nàng thay đổi thái độ, Lâm Dữu chỉ có thể nghĩ đến chuyện vừa xảy ra..... Dù nhìn từ phương diện nào thì quả thực đúng là một trải nghiệm tồi tệ.
Tâm tình của Lâm Dữu nhờ có dòng nước ấm áp mà trở nên mềm mại thả lỏng, giờ đây nghĩ đến mấy cái thi thể ngoài kia, chợt nguội lạnh.
"......" Tiêu Tiêu buông khăn tắm, "Có, có một chút."
Quả nhiên a...... Làm mi Lâm Dữu buông xuống, khẽ run run. Nàng muốn nói cái gì đó, nhưng lời nói đến bên miệng, lại bị sự tình bất ngờ tiếp theo đánh bay ——
"...... Tiêu Tiêu?"
Lâm Dữu kinh ngạc mà trợn to mắt.
...... Bị ôm. Từ phía sau dựa đến một thân thể có nhiệt độ mát lạnh quen thuộc, không tính là ấm áp, nhưng cũng sẽ không lạnh lẽo.
Lâm Dữu đột nhiên nhớ tới lần trước Tiêu Tiêu giận dỗi, lúc này hai người lại đổi vị trí cho nhau.
"Ưm, bị dọa rồi." Cánh tay Tiêu Tiêu vòng qua phía trước Lâm Dữu, không thèm để ý mái tóc ướt sũng của nàng, chặt chẽ dính lên người nàng, "Thiếu chút nữa.... Dữu Tử, đã bị cướp đi. Nghĩ đến đây, liền không thể an tâm."
"......"
Lâm Dữu sau một lúc lâu nói không nên lời. Ngón tay nàng đặt trên cánh tay Tiêu Tiêu rụt lại một chút, cố gắng giữ chặt trái tim, chậm rãi cầm cổ tay Tiêu Tiêu: "Mình sẽ không bị người khác cướp đi đâu."
"Mình rất sợ...... Dữu Tử còn, bị thương nữa."
Lâm Dữu không nhìn thấy được biểu tình của Tiêu Tiêu, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nàng, gần ở bên tai, rồi lại vừa nhẹ vừa thấp, yếu đuối chưa từng thấy, tựa như tự lẩm bẩm nói: "....... Dữu Tử, rốt cuộc mình, là gì đối với cậu vậy?"
Lâm Dữu hơi giật mình: "Sao lại đột nhiên hỏi cái này......"
"Nói cho mình biết đi."
"......" Là gì đối với mình sao..... Lâm Dữu lâm vào trầm mạc ngắn ngủi.
Không cần quay đầu lại, trước mắt nàng cũng thật tự nhiên hiện ra gương mặt của Tiêu Tiêu. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, mái tóc dài như suối tuyết, tròng mắt đẹp đẽ ngưng tụ từ sắc thái lãnh đạm hòa cùng ánh mắt ôn nhu dịu dàng.
Xinh đẹp, mạnh mẽ, thuần khiết.
Lần đầu gặp nhau, Lâm Dữu liền biết, người này và mình không giống nhau..... Cũng không phải là vì ngoại hình hay gì, mà là bởi vì hơi thở đầy sức sống trên người nàng.
Mặc dù là tang thi, lại sống như một con người hơn bất kỳ ai. Ở cái thế giới hoang vu cằn cõi này sống một cuộc sống sạch sẽ ngăn nắp, theo đuổi mục tiêu bản thân cảm thấy hứng thú, đôi mắt luôn lấp lánh rạng ngời.
"Công chúa tinh linh trong nhà cây"..... Tuy là lời nói vui đùa theo bầu không khí, nhưng vào giây phút đó, Lâm Dữu xác thực đã nghĩ như vậy.
Chính bởi vì có Tiêu Tiêu bên cạnh...... "Tùy ý sao cũng được, có chết đi thì cũng chẳng còn cách nào khác", cái suy nghĩ mà lúc trước cứ lơ đễnh liền xuất hiện, cũng đã thật lâu chưa từng xuất hiện trở lại.
Muốn tiếp tục sống ở đây.
Muốn ở lại bên cạnh nàng.
Muốn mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi một ngày trôi qua đều có thể nhìn thấy nàng...... Bởi vì......
"...... Là người nhà."
Lâm Dữu hơi tạm dừng một chút, khẳng định cách lý giải này: "Là người nhà rất quan trọng... Vô cùng quan trọng."
"Người nhà...... Thật sao?"
Lại là ngữ khí không xác định như vậy. Lâm Dữu muốn quay đầu để xác nhận thần sắc của Tiêu Tiêu, nhưng bị ôm rất chặt, hoàn toàn không có cách nào di chuyển.
Giọng nói Tiêu Tiêu bỗng nghe có chút suy sút: "Nhưng mà, mình và Dữu Tử, không giống nhau."
Lâm Dữu: "Không giống nhau......?"
Nàng lập tức phản ứng lại đây là đang nói về chuyện tang thi: "Quả thực, có vài chỗ không giống nhau, nhưng là ai quy định như vậy thì không thể trở thành người nhà chứ. Huống chi cậu chưa làm cái gì cả, cậu rõ ràng........" Rõ ràng so với bất luận kẻ nào đều.....
"Là vậy sao?" Cánh tay Tiêu Tiêu ôm càng thêm chặt, "Vậy, vậy vì sao không, tìm mình? Mình ở trên đường, thấy được vết bánh xe, Dữu Tử rõ ràng biết, có người, mà vẫn trở về."
Là bởi vì cái này sao? Lâm Dữu không nghĩ tới hành động này sẽ làm Tiêu Tiêu hiểu lầm, nàng thả lỏng âm điệu: "Mình không có ý không tín nhiệm cậu đâu. Chỉ là có chút lo lắng tình trạng trong nhà..... Thật ra là cũng suy xét đến việc không muốn cậu chạm mặt người ngoài, nhưng đó là bởi vì.... Mình sợ cậu bị người khác tổn thương."
Chỉ xét về góc độ sức lực thì có lẽ không cần lo lắng, nhưng không có ai thích đối mặt với ánh mắt chán ghét và sợ hãi của người khác, huống hồ... Lâm Dữu cũng không thích đặt Tiêu Tiêu vào cảnh tượng giống hôm nay.
"........ Ngay cả khi bọn họ có thể, đã đúng?"
Tiêu Tiêu nói: "Mình không có, ký ức của quá khứ. Trước khi thành như thế này, khả năng đã, ăn thịt rất nhiều người..... Không sợ hãi sao? Mình vẫn luôn, không hiểu, vì sao lúc ấy Dữu Tử lại, dẫn mình về nhà."
"......" Lâm Dữu không có lập tức trả lời.
Lúc ấy vì cái gì lại dẫn Tiêu Tiêu về nhà? Cũng không có lý do phức tạp gì, nếu bắt buộc phải nói, thì chỉ là.....
"Bởi vì...... Mình cần Tiêu Tiêu."
Chính là như vậy.
Trong thế giới trống rỗng này cô độc sinh tồn, thật giống như mắc phải căn bệnh mãn tính khó có thể chịu đựng nổi. Nếu Tiêu Tiêu không xuất hiện lóa mắt như vậy trước mặt nàng, có lẽ một ngày nào đó Lâm Dữu sẽ cứ vậy ở trong một góc nào đó mà chết đi không lời oán than.
Lâm Dữu biết rõ bản thân ích kỷ và mềm yếu. Nàng không để ý, cũng không đi truy cứu quá khứ của Tiêu Tiêu, bằng không các nàng lập tức sẽ trở thành kẻ địch ở hai bên lập trường.
Nàng cần Tiêu Tiêu, cho nên vẫn luôn im miệng.
Lâm Dữu nói: "Mình không có cách nào tồn tại một mình, cho nên mình cần có Tiêu Tiêu ở bên." Mà ở chung càng lâu, ý niệm này càng thêm mãnh liệt.
"Cho nên Dữu Tử, mới muốn bảo vệ mình?"
"...... Đúng vậy."
Muốn bảo vệ cậu, muốn cậu sẽ mãi luôn thật vui vẻ như thế, thuần túy lại lóa mắt tồn tại.
Tiêu Tiêu vùi vào bả vai Lâm Dữu, thanh âm rầu rĩ, nhưng lại rất chắc chắn: "Mình ghét như vậy."
"......"
"Là bảo vệ quá mức. Rõ ràng, hai người trở về, thì sẽ không bị thương." Tiêu Tiêu nói, "Thật sự, rất sợ hãi. Mình cũng, thích Dữu Tử, muốn mãi mãi ở bên nhau, nếu không..... Sẽ rất khổ sở."
Mãi mãi ở bên nhau sao? Lâm Dữu nhắm mắt lại, không phải không cao hứng, nhưng giờ phút này tâm tình càng có rất nhiều chua xót.
"Thực xin lỗi." Nàng cũng biết là cách làm của mình có vấn đề.
Tiêu Tiêu: "Ừa, tha thứ cho cậu. Nhưng mà, lần sau không được thế. Dữu Tử đã nói, chúng ta là người nhà, phải không?"
"Nếu là người nhà, phải cùng nhau gánh vác, mới đúng. Dữu Tử bảo vệ mình, vậy mình cũng, bảo vệ Dữu Tử."
Giống như dựa người vào nhau thì có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ đối phương, Lâm Dữu dường như cũng có thể cảm nhận được sự chân thành của nàng.
Dưới lớp khăn lông che phủ, Lâm Dữu chớp chớp mắt, có bọt nước lặng yên không tiếng động nhỏ giọt rơi xuống. Nàng khẽ cười: "...... Được rồi. Mình sẽ không như vậy nữa đâu."
"Hứa?"
"Hứa luôn." Lâm Dữu cười nói, "Muốn móc nghéo không?"
Tiêu Tiêu thoáng buông tay, vươn ngón út móc nghéo với Lâm Dữu: "Móc nghéo, ai nói dối..... làm việc nhà một tháng."
Lâm Dữu trầm tư một lát: "Vậy nếu cậu thất hứa, chẳng phải là tụi mình sẽ bị nhịn đói một tháng sao?"
"Mình mới, không có đâu!"
Tiêu Tiêu dùng ngữ khí mạnh mẽ biểu đạt bất mãn, tiếp tục lau khô nửa phần tóc còn lại cho nàng.
Đêm đã rất khuya, sau khi ra khỏi phòng tắm, đến Tiêu Tiêu cũng ngáp một cái. Lâm Dữu nhìn đến hai con chim cổ dài trên bàn sách đang nép vào nhau mà ngủ rồi.
Nàng cũng tính toán nghỉ ngơi, nhưng Tiêu Tiêu lôi kéo tay nàng, bật đèn pin đi đến bên kệ sách.
"Làm sao vậy? A......" Lâm Dữu đi qua, khi thấy rõ kệ sách liền hiểu ra, "Là cái này à."
Trên mấy cuốn sách Tiêu Tiêu vừa đặt lại lên kệ là một chồng văn kiện nằm trong bọc không thấm nước, bị trận chiến lúc trước gây không ít tổn hại.
Đây là đồ vật mà Lâm Dữu vẫn luôn mang theo bên người, sau khi ở lại nơi này thì cứ thế đặt lên kệ sách. Tiêu Tiêu có lẽ cảm thấy đây là đồ rất quan trọng với nàng, cho nên mới nhắc nhở nàng lại đây xem.
Lâm Dữu chỉ cười cười nói: "Đừng để ý, chỉ là mấy thứ không cần dùng tới nữa thôi."
Cao Thạc có lẽ cũng không thể tưởng tượng được, đống số liệu thực nghiệm mà hắn hao phí nhiều công sức để ép hỏi nàng, lại được thoải mái đặt ở chỗ này.
Lâm Dữu tùy tay cầm lên, Tiêu Tiêu định nhắc nhở nàng, nhưng đã chậm. Bọc không thấm nước bị rách một cái lỗ to, nên nàng vừa đụng tới tư liệu liền rơi rớt ra ngoài, còn có mấy tờ bay xuống đất.
"A......"
Lâm Dữu vừa muốn đi nhặt, bị Tiêu Tiêu dùng ánh mắt nghiêm khắc ngăn lại.
"Đừng cử động."
Tiêu Tiêu ý bảo nàng chú ý miệng vết thương, bản thân ngồi xổm xuống nhặt mấy tờ giấy rơi. Có một tờ bay vào dưới gầm kệ sách, nàng cẩn thận lấy ra, phủi phủi bụi bẩn.
Trang giấy khá mỏng, hình như là ghi chép số liệu thực nghiệm gì đó, không biết trước sau ra sao thì căn bản xem không hiểu.
Tiêu Tiêu nhìn lướt qua nội dung dày đặc, thần sắc lại đột nhiên ngưng đọng, ánh mắt dừng lại trên biểu tượng ở cuối trang.
Ký hiệu này.......
Lâm Dữu cũng thấy được, nàng í một tiếng: "Cái này là......"
Tiêu Tiêu mở ra cái hộp nhỏ trên kệ sách, bên trong đựng thẻ ăn cơm mà lúc trước nàng dùng để tự giới thiệu.
Giống nhau.
Mặc dù ký hiệu trên tư liệu so với logo của đại học SW trên thẻ ăn cơm có sự thay đổi rất nhỏ, nhưng nhìn thoáng qua, có thể nói là giống nhau như đúc.
Lâm Dữu lật lật nội dung liên quan đến trang tư liệu kia: "Đây là số liệu nghiên cứu của căn cứ Thạch Loan..... Mình nhớ rõ là căn cứ đó ở thành phố S." Cùng chỗ với đại học SW.
Lâm Dữu có ấn tượng rất sâu với căn cứ này.
Thời điểm diễn ra kế hoạch "Sao Kim" lúc đó, mặc dù nói là tất cả căn cứ cùng chia sẻ dữ liệu nghiên cứu, nhưng bên ngoài vẫn luôn rất nguy hiểm, đường liên lạc trên cơ bản lâm vào trạng thái tê liệt, những chỗ cách căn cứ Lâm Sơn của Lâm Dữu quá xa thì dù muốn tham dự cũng hữu tâm vô lực.
Căn cứ Thạch Loan là ở xa nhất, thế nhưng bọn họ có dị nhân có năng lực dịch chuyển tức thời. Tuy rằng chỉ có thể dịch chuyển vật thể rất nhỏ, khoảng cách thời gian được dùng cũng rất dài, nhưng cũng đủ để dịch chuyển mẫu máu và tư liệu.
Bên đó có vị giáo sư rất lợi hại, trong quá trình nghiên cứu đã đóng góp rất lớn, chỉ là không biết cuối cùng hai bên lại nảy sinh bất đồng gì, chị gái của Lâm Dữu đã từ chối tiếp tục hợp tác với họ.
"Có lẽ căn cứ Thạch Loan và đại học SW có liên quan đến nhau."
Cái này cũng bình thường, Lâm Dữu không có ý định điều tra, nhưng nàng chú ý tới thần sắc không bình thường của Tiêu Tiêu, không khỏi lo lắng: "....... Tiêu Tiêu? Cậu nhớ lại cái gì sao?"
Nàng vẫn còn nhớ, lần đầu Tiêu Tiêu tỉnh lại là ở phòng thí nghiệm.
Tiêu Tiêu lắc đầu: "...... Không nhớ rõ."
Nàng siết tư liệu trong tay, biểu tình mờ mịt mất mát.
Tiêu Tiêu hiếm khi có biểu tình như vậy, Lâm Dữu tận dụng cách biệt chiều cao khi đứng thẳng, xoa xoa đầu nàng: "Không quan trọng, không nhớ nổi thì không cần nhớ."
"Ừ....." Có lẽ là xoa đầu thật sự hữu dụng, Tiêu Tiêu giữ chặt tay nàng, ngẩng mặt, tròng mắt màu xanh băng thoáng cong lên, "Không sao hết, mình có, kí ức cùng Dữu Tử."
Lâm Dữu: "......"
Trái tim nàng nhảy mạnh một chút.
Đầu sỏ gây tội không hề phát giác, nắm tay nàng dán lên mặt mình, con ngươi lấp la lấp lánh: "..... Cho nên Dữu Tử, không được rời đi nữa."
A...... Lâm Dữu nghĩ đến ánh mắt của Tiêu Tiêu lúc chia tay ở cây đại thụ, tâm đã bởi vì áy náy mà trở nên mềm như bông: "Sẽ không, về sau sẽ vẫn luôn ở bên nhau."
Dù là loại tình cảm nào cũng được, đáy lòng Lâm Dữu hơi hơi phát khổ, cười với Tiêu Tiêu: "Đã nói là vĩnh viễn ở bên nhau mà, cái này cũng nằm trong lời hứa, mình không muốn làm việc nhà một tháng đâu."
"Ừm," Tiêu Tiêu chăm chú nhìn nàng, dường như rất an tâm, lộ ra nụ cười thỏa mãn, tỏa sáng trong bóng tối, "Đã hứa rồi đó."
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương tiếp theo sẽ trở lại sinh hoạt đời thường nhẹ nhàng rồi! Vẫn là viết cơm chó ngọt ngào hạnh phúc hơn!
Dán ké văn án sắp ra của chí cốt nha~
《 Tuổi kém không là vấn đề 》
(Editor: truyện đã được đổi tên《 Cảnh đổng đặc biệt thẳng 》)
Đường Thu Bạch không thể ngờ, bản thân lần đầu tiên biết rung động trong suốt 20 năm qua, lại là với Cảnh Thư Vân cách nàng tận tám tuổi.
"...... Xin lỗi, tôi chỉ xem em là bạn bè."
Sau khi Đường Thu Bạch nhất thời xúc động tỏ tình, không chút ngoài ý muốn bị cự tuyệt, âm thầm hao tổn tinh thần một trận, chuẩn bị thu thập tâm tình lui về ghế bạn bè.
Chỉ là......
"Người bạn" này, vì cái gì lại càng ngày càng dính người vậy?!
Đường Thu Bạch đối mặt với Cảnh Thư Vân hết lần này đến lần khác "ngẫu nhiên đụng mặt", không biết đã là lần thứ mấy phải suy tư về vấn đề này.
Mà Cảnh Thư Vân đè nàng ở trên ghế xe, hơi hơi nhướng mày: "Không phải nói thích tôi sao? Người vừa nãy là ai?"
※ Hoạt bát hài hước rộng rãi tiểu thiên sứ X Tự tin cường thế đại ngự tỷ
※ Cách nhau tám tuổi.
※ Bánh ngọt nhỏ đô thị, 1V1 HE không ngược.
Editor: Hệ hệ, văn án chỉ dịch chứ không thầu (●ˇ∀ˇ●) Trên Wikidich đã có QT full, độc giả có hứng thú có thể tìm đọc nha.
Thật ra câu "Dữu Tử thích mình sao?" có thể bị hiểu theo 2 hướng là "Dữu Tử thích mình hả?" và "Dữu Tử có thích mình không?", ý nghĩa ban đầu Lâm Dữu nghĩ tới là cách hiểu thứ nhất.