Lâm Dữu ở trong lòng nặng nề mà lặp lại câu này một lần nữa.
"Tại sao......" Nàng vội vàng đứng lên, có chút nghẹn họng.
"Thực xin lỗi."
Đôi mắt xanh băng của Tiêu Tiêu ướt nhẹp, nước mắt trào ra chảy xuống, trên mặt đất lộp bộp chấm chấm vài điểm. Nàng nhìn vết máu màu đen trên cổ tay Lâm Dữu, đó là dấu hiệu bị nhiễm virus tang thi.
Dữu Tử cũng sẽ biến thành quái vật đánh mất lý trí như thế.
"Thực xin lỗi...... Mình nhất, nhất định, sẽ, cứu cậu." Tiêu Tiêu nhớ lại cảnh thiếu niên kia ở trước mặt nàng chuyển hóa thành tang thi, liền đến cả lời nói cũng có chút hàm hồ, "Mình sẽ không, từ bỏ."
"......"
Tiêu Tiêu muốn lộ ra chính diện biểu tình tới trấn an đối phương, nhưng thất bại. Nàng khổ sở mà rũ mắt, nước mắt từ lông mi lăn xuống, cũng dường như rơi xuống trong lòng Lâm Dữu.
Lâm Dữu nắm chặt tay, sau đó lại chậm rãi buông ra, nở nụ cười.
Tiêu Tiêu mờ mịt mà giương mắt nhìn nàng, tựa hồ không rõ nàng như thế nào còn cười được.
"...... Không sao cả."
Lâm Dữu cười định sờ sờ đầu nàng, nâng tay lên lại thay đổi phương hướng, động tác mềm nhẹ mà lau sạch nước mắt trên mặt Tiêu Tiêu: "Thật sự không có chuyện gì, mình còn chưa nói với cậu dị năng của mình đi."
"Dị năng của mình là 'tự lành', ngoại trừ tố chất tăng cường thân thể mức độ nhẹ, có thể làm vết thương ngoài da khép lại nhanh hơn, còn có thể....." Lâm Dữu dừng một chút, ngay lúc này, nàng nghĩ tới rất nhiều, là chuyện thật lâu về trước, "Nó còn có thể loại bỏ virus tang thi trong cơ thể."
Tiêu Tiêu ngơ ngẩn mà nhìn nàng, như là nhất thời không thể lý giải được ý tứ trong lời nói của nàng.
"Cho nên, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, thực mau sẽ lành lại." Lâm Dữu lau vết máu, lộ ra miệng vết thương trên cổ tay, không biết lúc trước như thế nào, dù sao thì hiện tại cũng chỉ còn là một đường chỉ nhợt nhạt.
Nàng nỗ lực lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: "Nhìn xem? Không cần lo lắng như vậy đâu."
"......"
Lâm Dữu không biết biểu tình của mình lúc này như thế nào, nhưng Tiêu Tiêu lại dùng đôi mắt mông lung hơi nước liếc nàng một cái, há miệng thở dốc lại mím môi, cái gì cũng chưa nói đã đi vào trong nhà.
Tiêu Tiêu giận rồi.
Lâm Dữu lúc đầu cũng chưa ý thức được điểm này.
Tiêu Tiêu vào nhà không lâu liền cầm băng vải ra tới, xử lý miệng vết thương cho Lâm Dữu, mặc dù Lâm Dữu luôn tỏ vẻ vết thương nhỏ này thực mau sẽ tự khép lại, vẫn bị nàng bắt cổ tay băng lên.
Sau đó thay quần áo, gội đầu, xử lý cơm trưa, Tiêu Tiêu chưa từng để Lâm Dữu hoạt động cái tay bị thương kia, cơ hồ là cẩn thận tỉ mỉ mà chăm sóc nàng.
Bởi vì hành động này thậm chí càng tinh tế hơn ngày thương, Lâm Dữu chỉ coi tâm trạng không cao hứng của nàng xem như là vì mỏi mệt mà thay đổi thất thường.
Thẳng đến buổi chiều, khi Tiêu Tiêu ở trong phòng đọc sách, Lâm Dữu tới hỏi nàng muốn đi ra ngoài một chút hay không.
Nàng từ trang sách ngẩng đầu lên, nhàn nhạt mà liếc Lâm Dữu một chút, ánh mắt của nàng ngày thường luôn là nhu hòa, lần này lại hiếm thấy mà biểu hiện ra vẻ lãnh đạm đồng nhất với màu mắt.
Mà càng khó tin chính là, Tiêu Tiêu từ chối nàng, yên lặng cúi đầu lật trang sách.
Lâm Dữu lúc này mới hậu tri hậu giác mà ý thức được, Tiêu Tiêu trầm mặc hơn ngày thường là đang giận dỗi.
Hơn nữa, bởi vì nàng trì độn, tựa hồ tâm tình đối phương tiến thêm một bước mà biến kém.
Lâm Dữu thở dài.
Nàng ngồi dưới hiên, đem mấy cành hoa đỗ quyên vàng trong tay vui vẻ cắm vào cái chai, muốn làm đồ trang trí. Đây là ban nãy khi ra ngoài một mình nàng nhìn thấy rồi hái về.
Chiêu Tài tò mò mà thò đầu qua, Lâm Dữu đẩy nó một chút cũng không đẩy nổi, nhưng thật ra nó ngửi ngửi xong liền ghét bỏ mà quay đầu, ở bên cạnh Lâm Dữu tìm cái vị trí thoải mái nằm xuống.
Đầu lông xù của mèo bự ở ngay trước mắt, Lâm Dữu thuận tay sờ sờ, Chiêu Tài hưởng thụ nàng sờ, từ trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè khò khè, một bên nhích đến dụi vào trong lòng bàn tay nàng, một bên lăn một cái lộ ra cái bụng mềm như bông.
Quả thật là mèo mà.
Lâm Dữu không biết lần thứ mấy cảm thán như vậy, bỗng cảm thấy có tầm mắt loáng thoáng dừng ở trên người mình, khi nhìn ngang qua trong phòng, chỉ thấy Tiêu Tiêu ở cạnh bàn nghiêm túc nhìn chằm chằm cuốn sách, tư thế vẫn là bộ dáng khi nàng ra ngoài, cũng chưa thay đổi.
Cũng phải, thời gian nàng đi ra ngoài không quá dài.
Nếu chỉ là vì kiếm ăn, kỳ thật cũng không cần mỗi ngày đều thường xuyên mà ra cửa.
Lâm Dữu bản thân cũng không phải kiểu tính cách ham vui ra ngoài du đãng khắp nơi, đối với nàng mà nói, bên ngoài không có cái gì đáng thưởng thức. Nàng chỉ là còn trẻ, không phải thật sự là đứa trẻ, so với ra cửa du ngoạn nàng càng thích ở nhà xoay rubik cả một ngày.
Chỉ là nếu chuyện bình thường nhưng có người chia sẻ liền sẽ trở nên khác biệt; tương tự, một khi đã không có người kia, những việc này sẽ chẳng còn đặc biệt nữa.
Cho nên cô nàng là vì cái gì mà tức giận đến vậy?
Lâm Dữu tự hỏi về chuyện của Tiêu Tiêu, trên tay theo cảm giác sờ từ đầu đến tai đến cổ mèo bự, sau đó nhéo nhéo quai hàm phát phì của Chiêu Tài, rồi lại cào cào cằm cho nó.
"Brừ......"
Trên tay nàng đụng phải cái gì đó, lấy lại tinh thần nhìn xuống, trên cằm Chiêu Tài dính một quả ké đầu ngựa.
Nó thường xuyên đi ra ngoài chơi, trên người dính lên mấy thứ này cũng là khó tránh khỏi. Chẳng qua là chuyện này nhắc nhở Lâm Dữu một việc, nàng ném quả ké đầu ngựa ra ngoài, bày ra biểu tình nghiêm túc: "Chiêu Tài, mày cũng nên đi tắm rửa một trận đi nhỉ?"
Chiêu Tài nghe được từ ngữ quen thuộc, lỗ tai run lên, lập tức nín giọng khò khè, vội vã bò dậy nhảy qua khỏi cửa chạy ra ngoài.
Lâm Dữu: "......"
Sinh Vật Biến Dị một cái hai cái đều phải có trí tuệ cao như vậy sao?
Lâm Dữu nhìn đến Tiểu Hồng đang tắm gội ánh mặt trời, lại quay đầu nhìn vào thư phòng. Tiêu Tiêu không biết từ khi nào nghiêng nửa cuốn sách nhìn ra, sau khi tiếp xúc với tầm mắt của nàng, lại dường như không có việc gì mà mở lại sách.
Quả thực là bạn nhỏ cáu kỉnh. Lâm Dữu nhịn không được hơi hơi lộ ra ý cười.
Nàng rút ra cành hoa đẹp nhất trong bó hoa kia, đi đến trước mặt Tiêu Tiêu.
Tay cầm sách của Tiêu Tiêu hơi siết chặt, làm bộ không cảm giác được nàng tới gần, cành hoa đỗ quyên vàng nở rộ xinh đẹp lại được người nhẹ nhàng đặt trên trang sách.
"Ven đường hái về, nở rất đẹp ha."
"......"
Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, hồi lại nụ cười nhẹ của nàng bằng sự trầm mặc.
"Cậu ăn hoa đỗ quyên bao giờ chưa? Hồi nhỏ mình hay hái ăn, có chút hoài niệm hương vị này......" Lâm Dữu xé cánh hoa đưa đến bên miệng Tiêu Tiêu, bị nàng quay mặt cự tuyệt.
Lâm Dữu lộ ra biểu tình tiếc nuôi: "Không muốn sao?" Nàng tùy tay muốn đưa vào trong miệng mình, lại bị Tiêu Tiêu kéo lại cổ tay.
Tiêu Tiêu nghiêm khắc mà nhìn chằm chằm nàng: "Không phải loại nào, cũng có thể ăn."
"Như vậy a." Lâm Dữu nghe lời mà buông cánh hoa trong tay, lại nói, "Nhưng mà đừng lo lắng, dù có trúng độc, có dị năng mình sẽ không có chuyện gì."
Tiêu Tiêu nhấp môi nhìn nàng, không nói gì.
Lâm Dữu đánh giá thần sắc của nàng, thử thăm dò hỏi: "Quả nhiên là đang tức giận sao? Là bởi vì mình quá không chú ý?"
Tiêu Tiêu yên lặng không nói, nhưng cũng không có phản bác.
Lâm Dữu biết mình đã đoán được một phần, nhưng đại khái cũng không phải toàn bộ.
Nghiêm túc ngẫm lại, Tiêu Tiêu cũng không phải là người vòng vo, có ý kiến gì nàng sẽ trực tiếp biểu đạt ra, hiện tại bộ dáng này so với tức giận, càng như là đang giận dỗi.
"Vậy chẳng lẽ là bởi vì......"
Lâm Dữu cẩn thận mà nghĩ nghĩ, nói ra khả năng lớn nhất mà mình nghĩ: "Bởi vì phản ứng lúc trước của mình quá khinh suất, làm cho cậu cảm thấy bị giễu cợt sao?"
A, đoán đúng rồi.
Lâm Dữu nhìn biểu tình của Tiêu Tiêu, ở góc độ nào đó có thể lý giải được tâm tình vi diệu của nàng—— thời khắc bản thân thật sự thương tâm, một người khác lại vui vẻ thoải mái không để ý, quả thực khiến lòng người khó chịu; lại ở một góc độ nào đó, thật sự cảm thấy Tiêu Tiêu bởi vì loại sự tình này mà giận dỗi, đúng là có chút đáng yêu.
Không xong, nàng biết lúc này không nên cười, nhưng khóe môi vẫn giương lên một chút..
Tiêu Tiêu 'bang' một tiếng gập sách lại, đứng lên muốn rời đi.
"Từ từ, chờ một chút......"
Lâm Dữu vội vã giữ chặt nàng, ấn nàng ngồi lại trên ghế, Tiêu Tiêu quay mặt đi, đưa lưng về phía nàng.
Loại này thời điểm, có lẽ ngôn ngữ cơ thể càng hữu dụng hơn chút, Lâm Dữu chần chừ một lát, từ sau lưng vòng lấy bả vai nàng. Có chút giống như tư thế ôm ấp thân mật, Lâm Dữu cảm giác được thân thể Tiêu Tiêu hơi cứng đờ một chốc, sau đó chậm rãi thả lỏng, hai người đều an tĩnh lại.
Không giống như trận an tĩnh lúc trước, vào lúc cảm nhận được nhiệt độ cơ thể va chạm lẫn nhau, không khí nóng nảy cũng dần dần hòa hoãn.
Những lời định nói lập tức bị Lâm Dữu nuốt trở về.
Nghĩ lại, nàng và Tiêu Tiêu tuy rằng cùng ăn cùng ở, nhưng rất ít có động tác thân mật như vậy. Hoặc là nói, Lâm Dữu đã thật lâu chưa cùng người khác ôm nhau một cách nghiêm túc như vậy, lâu đến mức nàng cũng đã quên mất lần cuối mình ôm là khi nào.
Nàng nghĩ đến bài lý luận từng xem qua trước kia, nói thường xuyên tiếp xúc thân thể giúp cho tâm tình vui vẻ và thân thể khỏe mạnh, bỗng nhiên cảm thấy quả thực có chút đạo lý.
"Thực xin lỗi."
Lâm Dữu đột nhiên nói như vậy, ngữ khí còn thực nghiêm túc. Tiêu Tiêu trên mặt lộ ra vẻ nghi vấn.
"Mình đương nhiên không có ý giễu cợt cậu đâu." Lâm Dữu nói, "Xin lỗi, bởi vì lúc ấy đáng lẽ nên nói với cậu...... Khi cậu nói sẽ cứu mình, mình thật sự rất vui sướng. Vui sướng đến nỗi, không thể biểu đạt bình thường ra được."
"Bởi vì, mình giống như, vẫn luôn bị vứt bỏ——"
Bàn tay của Tiêu Tiêu nhẹ nhàng đáp trên cánh tay Lâm Dữu.
Bàn tay nàng mềm mại thon dài, nhưng da thịt lại là màu lam nhạt, móng tay sẫm màu ẩn chứa độc tố. Đôi tay này khi đặt trên cánh tay trắng nõn tinh tế của Lâm Dữu, sự đối lập càng thêm khẳng định các nàng khác biệt.
Lâm Dữu nhớ tới thật lâu về trước, lần đầu tiên nàng bị tang thi làm bị thương. Khi đó nàng chưa biết dị năng của bản thân, đồng đội của nàng đương nhiên cũng không biết.
Bọn họ không phải là người lãnh khốc gì, không cách nào đối diện với người một khắc trước vừa kề vai sát cánh mà xuống tay được, nhưng cũng không dám lưu lại một người sắp hóa tang thi, vì thế chỉ có thể lựa chọn bỏ rơi nàng.
Kỳ thật đã lâu lắm rồi, rất nhiều người cả mặt và tên Lâm Dữu đều mơ hồ, nhưng lại nhớ rõ cái không khí trầm mặc đến mức hít thở không thông ấy, tất cả mọi người đứng ở phía đối diện với nàng, lúc nàng mờ mịt nhìn qua, họ liền né tránh tầm mắt.
Giây phút đó thứ khiến nàng sợ hãi, không phải là tương lai sẽ biến thành tang thi, mà là cảm giác bị bỏ lại trong cô độc.
Khi đó ở giữa phế tích run bần bật, cùng đường tuyệt vọng, biểu tình sụp đổ đến mức chỉ có thể khóc thút thít lúc ấy, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày, dưới tình huống như vậy, lại nhìn thấy ở trên mặt người khác.
Lâm Dữu dùng tay quấn băng vải nắm lấy tay Tiêu Tiêu: "Cảm ơn Tiêu Tiêu."
"......"
Tiêu Tiêu cũng cầm lại tay nàng.
Bởi vì động tác này, có cái vật gì đó xẹt qua tay Lâm Dữu. Cảm xúc dường như khá quen thuộc làm Lâm Dữu cúi đầu tìm tìm, cuối cùng ở trong cổ tay áo của Tiêu Tiêu tìm được một quả ké đầu ngựa nho nhỏ xanh lục.
Lâm Dữu hơi ngơ ngác, sau đó ý thức được gì đó, nở nụ cười: "Cái này, chẳng lẽ là từ trên người Chiêu Tài dính lên?"
Tiêu Tiêu: "...... Ừm."
- ----------------
Tác giả có lời muốn nói: Chiêu Tài trước khi biến dị là một con mèo nhà sung sướng, cho nên cực kỳ mẫn cảm với hai từ tắm rửa.
Editor có lời muốn nói: Xin lỗi độc giả vì lên bài trễ இ௰இ Tự dưng thứ 6 tung tăng lên muốn đăng chương mới thì phát hiện trống không ┌(。Д。)┐ Lịch sử cũng sạch bóng mịn như mông em bé. Tui ngồi quằn quại làm lại trong hai ngày thì nó trở lại bình thường, coi có tức không ( ⓛ ω ⓛ *)